Chương 62: Một người em gái

“Ông chủ, Bồi nguyên đơn và Huỳnh Minh giá bao nhiêu?” vị cô nương đến chỗ Tạ

Tinh hỏi

“Tụ khí đan mỗi viên 6 tinh thạch, bồi nguyên đan mỗi viên 10 tinh thạch,

huỳnh minh đan mỗi viên 15 tinh thạch” Tạ Tinh bán theo giá đan dược ở trong

những tiệm thuốc, nhưng rẻ hơn từ 3 đến 5 tinh thạch, dù gì thì cũng chỉ là

gian hàng nhỏ, thuốc cũng là thuốc lần đầu tiên luyện được

Vị cô nướng này gật đầu, giá cả này cũng hợp lý, cô cũng biết được sự cực khổ

của những người bán hàng nên quyết định mua một ít đan dược, dù gì bây giờ cô

cũng đang cần huỳnh minh đan

Lấy một lọ Huỳnh Minh đan mở ra xem thử, xác định là Huỳnh Minh đan, rồi trả

180 viên hạ phẩm tinh thạch cho Tạ Tinh. Sau khi đổ ra một viên trên tay, lập

tức kinh ngạc, sao lại là thượng phẩm Huỳnh Minh đơn: “ngươi bán thượng phẩm

Huỳnh Minh đơn?”

Trong tiệm thuốc có bán Huỳnh Minh đơn thì Tạ Tinh biết, nhưng mà bán phẩm

chất nào thì cậu không biết, xem nét mặt kinh ngạc của cô nương đó, không lẽ

trong tiệm thuốc bán Đặc đẳng Huỳnh Minh đơn? Nhưng cho dù là vậy thì Tạ Tinh

cũng không để ý, vì giá cả của cậu đã hạ xuống rất nhiều

“Lấy cho ta một bình Huỳnh Minh đơn, một bình Bồi Nguyên đơn, tiếc là tinh

thạch ta mang theo không nhiều.” Vị cô nương lập tức lấy tinh thạch ra mua

thêm 2 bình đan dược. Phải biết rằng thượng phẩm Huỳnh Minh đơn không phải lúc

nào cũng mua được, chưa nói giá lại cao đến chóng mặt

Nhưng lời nói kinh ngạc lúc này, đã thu hút được rất nhiều người qua lại,

nhanh chóng mọi người đều biết gian hàng của Tạ Tinh có bán thượng phẩm Huỳnh

Minh đơn, mà giá cả còn rẻ hơn cả hạ phẩm. Liền nhanh chóng chạy đến, Tạ Tinh

tổng cộng có 20 bình thuốc, đâu đủ để họ lấy, liền nhanh chóng cất những bình

thuốc vào túi

“Bằng hữu, ta mua hết đan dược của cậu, mỗi viên ta cho thêm 2 viên tinh

thạch” lập tức có người đi lại nói

Tạ Tinh vốn không quan tâm chuyện tinh thạch nhiều hay ít, cậu đi bán thuốc,

thứ nhất là do những loại thuốc này cậu không dùng đến, thứ hai là muốn biết

đan dược của mình có thể bán ra được không

“Đợi chút, chuyện gì cũng có trước sau” Tạ Tinh thấy người ngày càng nhiều,

nhìn vào vị cô nương mặt mụn rồi lấy ra 2 bình đưa cho cô: “Cô đến sớm nhất,

hai bình này bán cho cô”

Nhận lấy tinh thạch của vị cô nương, Tạ Tinh nhìn lại những người đang đi đến

rồi từ từ nói: “Ta còn có 3 bình thuốc, từ từ thôi, trừ vị cô nương ban nãy,

Ta cũng không phân biệt được ai đến trước, vậy đi, ai ra giá cao hơn, ta bán

cho người đó

Tạ Tinh biết đan dược mình bán rất rẻ, cậu rõ ràng có 10 bình nhưng bây giờ

lại nói là còn 3 bình

Đây không phải là cuộc đấu giá nhỏ sao? Nhưng mà thượng phẩm đan dược cấp 1

đối với tu tinh giả cấp thấp lại có sức hút rất lớn

3 bình đan dược nhanh chóng được bán ra, mỗi bình có thể bán từ hơn 50 đến 100

tinh thạch

Khi bán xong, mọi người đều hỏi Tạ Tinh lần sau khi nào lại đến bán thuốc, Tạ

Tinh chỉ nói là đan dược được người khác nhờ bán

“Huynh là Tạ Khê ca ca?” đột nhiên có một thiếu nữ đi đến trước mặt Tạ Tinh,

lại kêu cậu là Tạ Khê, nhưng trong giọng nói lại không chắc chắn được có phải

là người mình cần tìm không

Tạ Tinh nghĩ có thể là người quen lúc trước của Tạ Khê, nhìn qua, là một vị

thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù. Tạ Tinh bây

giờ đã không phải là Tạ Khê lúc trước mà nhìn lực lưỡng hơn nhiều, tuy không

nói là cơ bắp cuồn cuộn, nhưng rất săn chắc, người thiếu nữ này có thể nhận ra

được Tạ Khê thì chắc là người quen của Tạ Khê

Tuy vị thiếu nữ này khiến Tạ Tinh có cảm giác quen thuốc, nhưng Tạ Tinh lại

không nhớ là ai. Gọi cậu là ca ca, không lẽ là người của Tạ gia?

Thấy Tạ Tinh suy nghĩ, thiếu nữ hoảng hốt nói: “Xin lỗi, muội thấy huynh rất

giống Tạ Khê ca ca của muội, Muội chỉ hỏi thử thôi”

Xem ra cô không chắc chắn người trước mặt có phải là Tạ Khê hay không

Trong lòng Tạ Tinh khẳng định cô là người của Triết Vân quốc, Lâm bình Tạ Gia,

nếu không thì cậu đã không có ấn tượng như vậy. Nhưng trên người cô không có

tinh lực dao động, Tạ Tinh xem ra cô chỉ là một tụ nguyên cấp 1 mà thôi

Tuy đối với Lâm Bình Tạ gia không có bất kì cảm giác thân quen, nhưng mà Tạ

Tinh đối với người quen ở nơi xa có một cảm giác thân thiết, liền cười nói:

“Huynh là Tạ Khê, chỉ là bây giờ đổi tên thành Tạ Tinh, vì ở trên chiến trường

bị thương, nên rất nhiều thứ cũng đã quên mất. Muội là...?”

“Tạ Khê ca ca, đúng là huynh rồi. Muội là Tạ Sương, huhu...” bộ y phục có phần

nhăn nhúm, đột nhiên người thiếu nữ nhảy thẳng vào l*иg ngực Tạ Tinh mà khóc

Tuy là người cùng một nhà, nhưng Tạ Tinh không phải là Tạ Khê, đối với việc có

một người con gái ôm mình mà khóc cũng có chút xấu hổ, liền an ủi nói: “Tạ

Sương, không cần gấp, có chuyện gì, nói cho huynh nghe”

Thấy người ở đây ngày càng nhiều, chân của Tạ Sương hình như đứng không vững,

xem ra là đã rất lâu không ăn gì. Tạ Tinh liền dẫn cô rời khỏi hội chợ, đến

một tửu điếm gần đó để ăn một bữa

“Có chuyện gì, muội nói đi” Tạ Tinh thấy Tạ Sương đã ăn gần xong, liền hỏi

Tạ Sương nghe cậu hỏi, lại bắt đầu khóc, rồi mới từ từ kể những chuyện đã xảy

ra với cô

“Hai tháng trước, Dư tỷ tham gia trắc thí, lúc đó tỷ có song tinh nguyên,

những trưởng bối trong nhà đều rất vui, nhưng ngay lúc Dư tỷ chuẩn bị đến Tây

Tần châu để đến Nguyệt Phong tu tinh học viện, bị Lâm Bình Quan gia biết được,

liền mang xính lễ đến muốn hỏi cưới Dư tỷ cho tứ thiếu gia Quan Long

Dư tỷ không đồng ý, đừng nói bản thân Quan Long là một công tử chuyên làm đều

ác, cho dù không phải, Dư tỷ cũng không có tâm trạng để kết hôn. Năm ấy huynh

đi tham gia quân đội, Dư tỷ cùng gia tộc cãi nhau rất dữ dội”

Cho đến sau này, cả Triết Vân quốc đều đang tìm huynh, lại nói huynh đi qua

Thiết Châu thành, còn để lại một loại chữ viết mới. Hạ Thường Dung đại nhân từ

chiến trường đi về, liền viết một báo cáo cho hoàng thượng, sau đó Dương Liên

Đình bị hỏi tội, nói là huynh có công lao lớn, nên tìm huynh khắp nơi, nhưng

không ai tìm được nên Dư tỷ mới yên tâm

Vốn Quan gia thế lực rất rộng, không ai dám đắc tội, nhưng vì biết Dư tỷ đối

xử tốt với huynh, lại sợ huynh trở về được Hoàng Thượng trọng dụng, sau này

truy cứu trách nhiệm. Nên cả gia tộc không dám lập tức đồng ý điều kiện của

Quan gia, với lại Dư tỷ là song tinh nguyên, không biết sau này tỷ sẽ mạnh

được đến đâu

sự việc kéo dài đến 2 tháng sau, tộc trưởng đột nhiên thay đổi quyết định,

phải gả Dư tỷ cho Quan gia. Dư tỷ bị nhốt lại, ngày nào cũng khóc. Muội và Tạ

Bình thấy Dư tỷ đau lòng, nên liền trốn ra ngoài để kiếm Tạ Cường huynh về

giúp Dư tỷ, Dư tỷ cũng đối xử tốt với y nên chắc y sẽ về giúp tỷ” Tạ Sương nói

xong nhìn Tạ Tinh với ánh mắt mong đợi

Tạ Dư là người duy nhất ở Tạ gia đối xử tốt với Tạ Khê, lại bị người của Tạ

gia và Quan gia ức hϊếp, Tạ Tinh liền tức giận