Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Vũ Cửu Thần

Chương 47: Động khoáng tinh thạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Tạ Tinh rời khỏi Thiên Tử cốc, trong lòng nghĩ, nhỡ đâu Vương Thọ về hỏi

tinh thạch ở đâu ra thì biết phải trả lời thế nào đây

Nói là tìm được trong một cái hang động ư, nếu vậy Vương Thọ chắc chắn sẽ nghi

ngờ rằng mình còn giấu những thứ khác nữa, thật sự rất khó để nghĩ ra câu trả

lời, nếu nói là vô tình có được thì chắc chắn hắn sẽ hỏi là còn nữa hay không

Tạ Tinh có tinh thạch nhất định phải cho hắn biết, nếu không thì kế hoạch của

cậu sẽ khó lòng mà thực hiện được

Lần này ra ngoài là muốn đến Côn Triết sơn mạch, gần đó có mười mấy môn phái

lớn nhỏ đến thí luyện. Tạ Tinh biết được trong lúc đang ăn cơm nên muốn đến đó

thử thí luyện xem sao

Vương Thọ lần này phải bế quan gần 4 5 tháng mới ra, cho nên không việc gì

phải gấp gáp

Côn Triết sơn mạch cách Thiên Tử cốc chỉ ba trăm dặm, tuy không gần nhưng cũng

không phải là xa. Tạ Tinh tuy không có xe ngựa, nhưng với tu vi của cậu bây

giờ chỉ cần chạy khoảng nửa ngày là đến được phía ngoài sơn mạch

Đến nơi Tạ Tinh cảm thấy rất lạ, có nhiều người đang cầm theo công cụ chạy vào

sơn mạch. Tạ Tinh nghĩ thầm, không lẽ người đến thí luyện đông vậy sao? So với

thập vạn sơn lâm còn náo nhiệt hơn. Nhưng nhìn qua đa số người ở đây đều không

có tinh lực chỉ là những người bình thường, đi vào làm gì?

Tạ Tinh kéo một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lại hỏi: “vị đại ca này cho

ta hỏi chút, sao hôm nay nơi này lại náo nhiệt như vậy?”

Người đàn ông nhìn Tạ Tinh với ánh mắt kì lạ, thấy Tạ Tinh có vẻ là tu tinh

giả nên mới trả lời: “không lẽ ngươi không biết sao? Côn Tân học viện ở Côn

Triết sơn mạch mới khai khoáng xong một cái động Tinh thạch, lúc này đã là một

phế khoáng, nghe nói lâu lâu đào được 1 2 viên tinh thạch, nên mọi người kéo

nhau đến đào khoáng”

Tạ Tinh cuối cùng cũng hiểu, thì ra ở đây có một phế khoáng, nhưng chuyện này

không liên quan gì đến cậu cả. Tạ Tinh cám ơn người đàn ông, rồi đột nhiên

nghĩ ra, nếu như Vương Thọ hỏi đến là lai lịch của Tinh thạch thì mình cứ nói

là đào được ở cái khoáng này là xong

Nghĩ đến đây, Tạ Tinh cảm thấy thoải mái hơn, kiếm được cái cớ để nói dối,

nhưng dù gì mình cũng nên đi xem thử, nếu không đến lúc đó vị trí còn không

biết thì sao mà nói dối đây

Khoáng thạch Côn Tân học viện cách ở đây không xa lắm, chính xác là ở bên

ngoài Côn Triết sơn mạch

Nhưng khi Tạ Tinh đến, cảnh tượng trước mặt làm cậu giật mình, ở đây đâu phải

là đi đào khoáng? Rõ ràng là đi đánh nhau a

Có rất nhiều người đang quần ẩu, may mà trong số đó không có cao thủ, lợi hại

nhất ở đây cũng chỉ là tụ nguyên tu luyện giả, mà cũng đúng thôi, chỉ là một

phế khoáng nếu có tụ nguyên cảnh trở lên mới là lạ

Theo lời nói của những người xung quanh, họ phát hiện được một viên tinh thạch

lớn, kết quả ai cũng muốn có được viên đá này, người có thực lực nhất chỉ có 2

người tụ nguyên giả, kết quả là người đến ngày càng nhiều hơn, cuối cùng dẫn

đến hỗn chiến

Tạ Tinh nghĩ vì sao một viên đá lớn như vậy lại không bị Côn Tân học viện phát

hiện, xem ra chuyện này hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa Tạ Tinh cũng

không muốn tham gia, chỉ hỏi cho biết thôi. chẳng buồn nghĩ nữa trực tiếp rời

đi, tinh thạch cậu có rất nhiều nên không hơi đâu mà quan tâm đến một ít tinh

thạch đó

Sau khi đi vào Côn Triết sơn mạch, Tạ Tinh chạy thẳng vào bên trong, đi sâu

vào mấy trăm dặm mới tìm chỗ tu luyện

Côn Triết sơn mạch thường có rất nhiều hung thú xuất hiện. Tạ Tinh cũng không

thèm để ý, bây giờ hung thú đối với cậu chẳng có gì đáng phải lo cả, trừ phi

là yêu thú

Tạ Tinh tìm một nơi ít người, đào một động nhỏ. Có khi cậu sẽ phải ở lại đây

tu luyện cả năm cho nên phải đào kỹ một chút

Nhưng còn chưa đào xong thì nghe thấy có tiếng bước chân đang chạy, tốc độ

không hề chậm hơn cậu. Tuy không phải đang chạy về hướng của Tạ tinh, nhưng

người đó hiện cách cậu không xa. Tạ Tinh bỏ công cụ xuống, trốn vào trong bụi

cỏ

Người đang chạy đến là một người đàn ông, toàn thân đẫm máu, tay cầm một thanh

chủy thủ

Chắc chắn lúc nãy ông ta vừa cùng đám người tranh giành tinh thạch quần ẩu

“Tinh thạch ta không cần, ta chỉ muốn lấy viên trân châu nhỏ bên trong thôi”

người còn lại Tạ Tinh chưa thấy bao giờ, nhưng xem ra người này mạnh hơn người

đàn ông kia rất nhiều ít ra là đỉnh cấp tụ nguyên giả

“Hứ, thứ này đã là của ta, ngươi dựa vào đâu mà đòi lấy? Vậy tinh thạch ta cho

ngươi, còn viên trân châu ta lấy. Ngươi trực tiếp gọi nó là tinh tủy đi, Ngã

Động Văn, đừng tưởng chỉ có ngươi là người thông minh, ngươi vì mấy viên tinh

thạch mà gϊếŧ nhiều ngươi như vậy, Tinh tủy cho dù ta đưa cho ngươi, ngươi

cũng sẽ không tha cho ta, tâm địa nhà ngươi tưởng rằng ta đây không biết chắc”

xem ra người này không hè muốn hợp tác

Tạ Tinh thắc mắc, vì sao trong khoáng tinh thạch lại có viên trân châu

Ngũ Động Văn không trả lời mà trực tiếp cầm chủy thủ chém tới, 2 người bọn họ

lại đánh nhau nhưng sau đó người kia quay đầu bỏ chạy không đánh nữa

Tạ Tinh thấy 2 người vừa đánh vừa chạy rất lâu, Ngũ Động Văn không tiếp tục

đuổi theo, mà lấy ra một lá phù, cái này Tạ Tinh đã thấy qua, rất giống với

hai lá Tật Hành phù mà lúc trước Phương Tịnh đưa cho

Lá phù trên tay Ngũ Động Văn hóa thành một đường sáng trắng, trực tiếp bắn

xuyên qua

Ngũ Động Văn cười: “Có phải ngươi đang muốn hỏi, ta có phù Băng Tiễn vì sao

không lấy ra dùng ngay từ đầu đúng không? Tiếc là ngươi không cần phải biết”

nói xong người kia liền ngã xuống chết luôn

Đúng như Tạ Tinh nghĩ, Ngũ Động Văn không đi kiếm vật hắn cần, mà nhìn vào Tạ

Tinh: “Vị bằng hữu kia, ngươi xem rất lâu rồi, có thể đi ra rồi chứ”

Tạ Tinh đã hiểu vì sao Ngũ Động Văn không tiếp tục đuổi mà trực tiếp gϊếŧ chết

ngừoi đàn ông kia, thì ra hắn sợ việc này bị bại lộ

Tạ Tinh xem Ngũ Động Văn có vẻ như chưa đạt tới nhất tinh, hề sợ sệt, liền

bước ra nói: “Ta không hiểu ngươi nói gì? Lẽ nào ta đã đắc tội gì với ngươi

hay sao? Hay là ngươi sợ ta tiết lộ bí mật này?”

“haha...” Ngũ Động Văn cười: “ngươi nói không sai, ta đang sợ chuyện này bị

bại lộ, vậy cũng tốt, ít ra ngươi cũng biết được vì sao mình phải chết”

Nói xong liền rút chủy thủ tấn công Tạ Tinh

Tạ Tinh cảm thấy lạnh sống lưng, không phải vì một chiêu này của Ngũ Đông Văn

mà là vì câu nói đó của hắn, những người quanh động khoáng đều đã bị hắn gϊếŧ,

con số lên đến gần 80 người, tên này căn bản là một ác ma chứ không phải con

người

Chủy thủ chém tới, Tạ Tinh cười lạnh, cậu vốn không có ý định nhiều chuyện,

nhưng nếu người ta chủ động tấn công, cậu tuyệt đối sẽ không khách khí. Dù sao

cũng chỉ là mấy viên tinh thạch cấp thấp, cậu không thèm quan tâm

Tạ Tinh tránh được một chiêu đánh tới làm Ngũ đông Văn giật mình, không lẽ đây

là một tinh giả, trong lòng nghĩ thầm, xem ra mình đã tự rước phiền phức vào

người rồi
« Chương TrướcChương Tiếp »