Chương 1: Mười năm

Triết Giang, Thiệu Hưng.

Khi xuân về trên những con đường lớn, đây chính là lúc náo nhiệt phồn vinh

nhất trong năm.

Một thanh niên khoảng 30 tuổi đang ngắm nhìn món trang sức nhỏ trên gian hàng

bên đường, thanh niên cầm trên tay 1 chiếc đồng hồ Rolex, thầm nghĩ rằng bây

giờ đồng hồ giả giống hệt đồng hồ thật

Loại đồng hồ Rolex này cậu cũng có 1 cái thật là quà từ một người bạn bên Mỹ.

Nhưng cùng cái đồng hồ giả trên tay không khác bao nhiêu, ngược lại là cái

đồng hồ giả làm người ta thích hơn vì nhẹ hơn đồng hồ thật

Chàng thanh niên này tên là Tạ Tinh, năm nay 33 tuổi, mới từ quân đội trở về.

Cậu nghỉ học ở trường lúc 23 tuổi, làm qua nhân viên bán hàng, thậm chí làm

qua bác sĩ đường phố. Năm 25 tuổi, cậu ta được một giao quan trong quân đội

tên là Lam Thiết xem trọng, nên được tuyển vào đặc chủng quân. Đến năm nay đã

được 8 năm, một năm trước Lam Thiết trong một nhiệm vụ hy sinh, Tạ Tinh cũng

không còn muốn ở lại quân đội

“Ông chủ, cái đồng hồ này giá ra sao?” Tạ Tinh cầm trên tay cái đồng hồ Rolex,

hỏi chủ gian hàng

“Mười đồng, không trả giá” gian hàng này khá đông khách, vừa trả lời câu hỏi

của Tạ Tinh vừa bán hàng với những người khách khác

Mười đồng, quả nhiên rất rẻ. Đồng hồ là giả nhưng xài tốt, Tạ Tinh không cần

suy nghĩ nhiều và đưa mười đồng cho ông chủ gian hàng và lấy đồng hồ chuẩn bị

đi khỏi gian hàng

“Vương Nghiêm ngươi thả ta ra …” một giọng nói nữ vang lên có một phần giận dữ

Tạ Tinh nhìn qua đó và thấy, một chàng thanh niên đang kéo người phụ nữ tầm 30

tuổi, vừa kéo vừa nói một chút gì đó bên người phụ nữ.

“Mạc Ấu Tình?” Tạ Tinh đã nhận ra người phụ nữ này, đó là một bạn học chung

lúc đại học, lý do cậu chỉ học đến năm 3 đại học thì không tiếp tục học nữa

chủ yếu là vì người phụ nữ trước mặt này

Tính tình của Mạc Ấu Tình rất dịu dàng. Lúc trước là người đẹp số một trong

Yến Kinh đại học, những người theo đuổi đếm không hết. Tạ Tình lúc đó là một

sinh viên đại học, đương nhiên không thể tránh khỏi việc thích một người con

gái như thế này.

Nhưng thích thì thích, Tạ Tinh tự biết thân biết phận, cậu không có đủ tiền để

quen bạn gái, lúc đó cậu phải tính toán từng bữa ăn để sống qua ngày

Có một lần, những người bạn chung phòng của cậu ta góp tiền mua một bó hoa

hồng, bảo Tạ Tinh đi hẹn hò với Mạc Ấu Tình. Bản thân cậu cũng có suy nghĩ này

giờ đây lại thêm trên tay 1 bó hoa hồng, làm cho Tạ Tinh không có lý do nào để

từ chối

Tạ Tinh lúc đó bị một câu nói đánh động được đó là: “Tình yêu không thể là

tiền bạc, tiền bạc bây giờ không có nhưng tương lai sẽ kiếm được, nhưng tình

yêu bây giờ không nắm bắt thì sau này sẽ mất đi”

“Cậu lại đi mua hoa? Cậu có biết là những cành hoa hồng này bằng với bao nhiêu

bữa cơm đối với cậu không? Nghèo là cách suy nghĩ của cậu sao? Với lại bó hoa

này là cậu đi mượn tiền mà mua đúng không? Lấy tinh thần tập trung vào việc

học đi, thời gian còn nhiều mà” lúc Tạ Tinh cầm bó hoa hồng đến ký túc xá nữ,

Mạc Ấu Tình đã trả lời cho cậu ta bằng những lời nói này

Tạ Tinh không nhớ cậu bước ra ký túc xá nữ bằng cách nào và cũng không biết bó

hoa hồng đã vứt ở nơi đâu. Lúc đó cậu còn là tuổi trẻ, lòng tự tôn không chịu

được sự chà đạp này, huống hồ là trước mặt người con gái mình yêu thích

Tuy nhiên Tạ Tinh biết được đa số người con gái hiện nay đều thích vật chất,

ngay cả người con gái cậu ta yêu thích cũng vậy, suy nghĩ lại thì cậu ta không

oán trách Mạc Ấu Tình, nhưng cậu ta đã không đủ dũng cảm để ở lại đại học

Lúc Tạ Tinh rời khỏi đại học, cậu ta không nói cho bất kì một người nào khác

biết chỉ là một mình rời đi ngay cả ký túc xá cũng không có về. Đối với một

người mồ côi như Tạ Tinh mà nói, sự mất tích của cậu ta không hề ảnh hưởng đến

ai trong đại học

Nhưng Tạ Tinh không ngờ được về 10 năm về sau, ở môt con đường nhỏ bên Triết

Giang lại gặp lại người con gái này, trong chốc lát nhiều suy nghĩ trong đầu

cậu ta lần lượt lướt qua. Hận? Cậu ta không nghĩ thế, với Tạ Tinh mà nói, cậu

vốn là một người nghèo. Và hành động lúc đó còn quá trẻ con không mang đến cái

gì hối hận, ở đại học vốn không học được cái gì cả, cậu ta không coi trọng cái

bằng cấp đại học

Vốn dĩ Tạ Tinh đã quên đi việc này nhưng trong đầu lại nhớ lại, với tính cách

nóng nảy của Tạ Tinh, đừng nói là đã quên đi vụ việc đó, cho dù có nhớ lại thì

cậu vẫn không hề do dự đi qua cầm lấy tay người thanh niên đó và nói “Đồ

khống, biến ra khỏi chỗ này”

Mạc Ấu Tình nhìn Tạ Tinh, suy nghĩ trong cô cũng rất bối rối, mười năm trước

chỉ vì một câu nói của cô mà chàng trai này đã biết mất, không ngờ rằng mười

năm sau lại gặp lại chàng trai này

Vầ chuyện lúc trước cậu ta có trách mình không? Lúc trước cậu ta đã hiểu nhầm

lời nói của mình và chọn cách rời đi, cô thậm chí nghi ngờ Tạ Tinh có nghe

được những câu nói sau cùng của cô không. Mười năm rồi Mạc Ấu Tình tìm kiếm

cậu rất nhiều lần nhưng không thể kiếm được, phương pháp lúc trước cô dùng là

sai rồi sao?

Cô chỉ muốn kí©h thí©ɧ Tạ Tinh làm cho cậu ta có hướng đi lên, đừng phân tâm

về chuyện tình yêu, để tập trung việc học, thời gian về còn sớm

Tâm trí cô đang nhớ về những ngày tháng bình thường của 15 năm về trước, cùng

hôm nay rất giống nhau. Năm đó Mạc Ấu Tình đang năm hai trung học phổ thông bị

3 người du côn cản lại, cô biết nhóm thanh niên này, họ đã lấy đi bao nhiêu sự

trong trắng của các cô học sinh, chỉ vì trong bọn họ có 1 người là con của một

cục trưởng bên nhà nước, nên không bao giờ bị bắt và trừng trị pháp luật, cho

đến khi 3 năm sau họ bị bắt đi

Nếu như không phải Tạ Tinh, cô cũng không dám tưởng tượng sự việc về sau sẽ

như thế nào. Lúc đó đúng lúc Tạ Tinh xông lên cản lại 3 người họ, cậu thẩm chí

không nhìn được dung mạo của Mạc Ấu Tình, thì cô đã rời đi

Lúc đó Mạc Ấu Tình đã trốn ở một bên, chính mắt nhìn thấy Tạ Tinh đánh gục 3

người, sau đó cô mới nhớ đi cám ơn cậu, nhưng Tạ Tinh đã không thấy bóng người

đâu

Kể từ lúc đó Mạc Ấu Tình lúc nào cũng nhớ đến Tạ Tinh, không ngờ rằng 2 năm

sau cô biết được mình đã thi đỗ chung trường đại học với câu, cho đến lúc đó

thì cô mới biết được tên họ của cậu, nên cô luôn âm thầm theo dõi Tạ Tinh.

Nhưng làm cô bất ngờ là Tạ Tinh lại cầm hoa hồng đến và mời cô đi hẹn hò

Mạc Ấu Tình lúc đó rất là giận, cô biết rằng cuộc sống của Tạ Tinh rất khó

khăn, cậu là một trẻ mồ côi, thậm chí là tiền học thì cũng phải gom góp lại

mới có được, thường thì cậu phải tiết kiệm bữa ăn. Vì không muốn lòng tự tôn

của Tạ Tinh bị đả kích, cô đã lén giúp cậu, nhưng mà gia cảnh của cô cũng

không phải rất tốt

Chính vì cô biết được hoàn cảnh của Tạ Tinh nên lúc đó mới giận dữ và nói

những lời nói khó nghe với cậu, cô muốn thông qua sự đả kích này thì Tạ Tinh

có thể tập trung cho việc học. Cô vẫn nghĩ là cậu có thể nghe hiểu được lời

nói của cô

Nhưng lúc mà Tạ Tinh rời đi, cô đã hối hận. Cô thấy những lời nói của cô đã

quá nặng. Cho dù phải đả kích cậu ta để cậu ta tập trung việc học thì cũng

không nên nói những câu nói đau lòng như thế, lúc đó cô đã lập tức đi kếm Tạ

Tinh để giải thích rõ với cậu, nhưng Tạ Tinh đã rời đi

Với sự việc này Mạc Ấu Tình đã để trong tâm trí của mình và luôn nhớ đến. Cô

cảm thấy có lỗi với Tạ Tinh, thậm chỉ cả việc học của mình cũng chưa được hoàn

thành. Bó hoa hồng đã được vứt trong thùng rác, cô đã nhặt lên và giữ lại đến

tận bây giờ, tuy đã khô héo nhưng đó là vật mà cô yêu thích nhất

Có thể là do có sự so sánh nên khi cô bắt đầu đi làm, cô luôn cảm thấy những

người theo đuổi cô không sánh bằng được với Tạ Tinh, có thể là do tâm lý, cô

vẫn chưa kết hôn và muốn tìm Tạ Tinh, tuy không biết rằng khi tìm được cậu thì

cậu còn yêu mình không, nhưng ít ra cô cũng cho một cơ hội Tạ Tinh

Vì sự cố chấp này, cô đã đợi 10 năm

Không ngờ rằng 10 năm sau, cô và Tạ Tinh lại được gặp nhau ở đây, lúc đó cô

chỉ còn những nước mắt trên khuôn mặt. Nhưng sau đó cô đã lo lắng cho Tạ Tinh

vì cô biết được chàng thanh niên này là người gì, cha của thanh niên là một

ông trùm xã hội đen có tiếng tên là Độc Lang

“Gϊếŧ chết nó cho ta” chàng thanh niên rút cây súng ra và hét lên

Tạ Tinh nhìn chàng thanh niên và ngạc nhiên, thanh niên có mang theo súng thì

chắc chắn không phải người bình thường, nên cậu nhanh chóng bắt lấy cây súng

của thanh niên và đoạt về

Khi súng chĩa vào người cậu, thì Tạ Tinh đã biết rằng nguy hiểm nên đã muốn né

ra, nhưng mà nếu cậu ta né thì người đứng ngoài sau là Mạc Ấu Tình sẽ bịnh

trúng đạn

Chỉ một chút suy nghĩ thì tiếng súng cất lên, Tạ Tinh bị trúng 3 phát đạn

Cậu ta tự cười với mình rằng, không ngờ trước khi chết cậu lại gặp được người

phụ nữ mà mình không thể quên được. Cậu đã đưa súng lên và nổ súng, chàng

thanh niên và hai người hầu của cậu đều chết chung với Tạ Tinh không ai sống

còn

Nhìn thấy Tạ Tinh nằm trong vòng tay của mình, Mạc Ấu Tình đã không còn nén

được sự đau thương của mình, đi tìm 10 năm rồi, lúc tìm được lại trở thành một

cái xác không hồn, cho đến lúc đó cô mới biết được người mình cần là Tạ Tinh

Cô ta cởi dây chuyền bằng ngọc của mình đeo lên người Tạ Tinh, ôm thật chặt

cậu, rồi cầm súng lên không hề do dự mà bóp còi

“Đùng” một tiếng súng nổ lên, tiếng sấm cất lên đem theo một cơn mưa quét qua

như là đang muốn thanh tẩy sự xấu xa ghê tởm của thế gian này.