Chương 6: Trước khi luận võ
"Cái gì to mồm!" Ô Tâm Lan trừng mắt nhìn hắn nói: "Đấy là Nông Kính Tôn Nông đại thúc. Nông đại thúc mặc dù không phải là người luyện võ nhưng là bằng hữu tốt nhất của sư phụ, tất cả đệ tử Tinh Võ Môn đều tôn trọng hắn giống như tôn trọng sư phụ, hắn cũng coi chúng ta như con gái ruột. Ngươi ngàn vạn lần không được nói năng vô lễ với Nông đại thúc, sư phụ mà nghe được sẽ mắng ngươi đó. Ồ, ta thật sư không hiểu tại sao ngươi nhớ được ta, nhớ được sư phụ, còn những người khác thì hết lần này tới lần khác đều quên hết?"
Vương Chí Đạo không dám trả lời, sợ lộ chân tướng, đành im miệng không nói gì. May là Ô Tâm Lan tâm trí đơn thuần, vẫn tưởng rằng hắn mất trí nhớ nhiều như vậy. Dừng một chút lại nói tiếp: "Nông đại thúc dẫn khách tới chính là Tôn Lộc Đường lão tiên sinh. Ngươi biết Tôn Lộc Đường lão tiên sinh chứ? Chính là tông sư võ thuật nổi danh nhất. Sư phụ từng nói, bình sinh bội phục nhất chính là Tôn lão tiên sinh."
Quả nhiên đúng là Tôn Lộc Đường.
Vương Chí Đạo lại hỏi: "Tôn lão tiên sinh đến tìm sư phụ làm gì?" Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenhdt.com
Ô Tâm Lan nói: "Nghe Hiểu Huệ sư tỷ nói, Tôn lão tiên sinh hình như có việc đi Thiên Tân, nên đến chào sư phụ một chút, chúc sư phụ luận võ cùng người Nhật Bản ra quân thắng lợi. Hắn ngồi nói chuyện với sư phụ hơn nửa giờ, sư phụ tự mình tiễn hắn ra ngoài cửa rồi."
"Vậy, Tôn lão tiên sinh có nói khi nào hắn quay lại Thượng Hải không?"
"Không biết, nhưng Hiểu Huệ sư tỷ nói theo khẩu khí của hắn, phỏng chừng trong vòng năm ba năm sẽ không quay về."
Đáng tiếc, rõ ràng gần trong gang tấc mà không được gặp gỡ, Vương Chí Đạo cảm thấy chán nản, liền nằm xuống định đánh một giấc.
Ô Tâm Lan nói: "Ngươi sao lại nằm xuống, muốn đi ngủ à?"
Vương Chí Đạo hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Ô Tâm Lan nói: "Ngươi không thích nghe nốt những chuyện ngươi quên sao? Hôm qua ta còn chưa nói hết mà!"
Vương Chí Đạo nghĩ thầm, mình đi tới thời đại này, lấy thân phận Vương Nhị sống ở Tinh Võ Môn, hiểu rõ được quá khứ của Vương Nhị cùng nội tình Tinh Võ Môn thì mới tốt. Nghĩ vậy hắn liền ngồi dậy, nói với Ô Tâm Lan: "Ngươi nói đi, ta rửa tai lắng nghe!"
Nghe Ô Tâm Lan kể rõ đầu đuôi, Vương Chí Đạo rốt cuộc hiểu rõ được, nguyên lai Hoắc Nguyên Giáp ở Thượng Hải nửa năm trước thành lập Tinh Võ Môn, nhận Vương Nhị làm đệ tử. Vương Nhị là một đứa trẻ mồ côi, trừ biết tên mình là Vương Nhị, còn cái gì cũng không biết. Mà sau khi tới Tinh Võ Môn sống rất khép kín, rất ít nói, ít khi cùng các sư huynh trao đổi, cho nên Hoắc Nguyên Giáp cùng Tinh Võ Môn đệ tử hiểu về Vương Nhị, cũng ít như mình đang hiểu về Vương Nhị bây giờ. Về phương diện võ thuật, vì Hoắc Nguyên Giáp nửa năm qua công việc bề bộn, nên Vương Nhị chỉ theo đại sư huynh Lưu Chấn Đông học tập một ít quyền cước cơ bản, cũng không học được nhiều, ngay cả múa quyền cũng chưa thạo.
Cuối cùng cũng nghe được một tin tốt, ít nhất sẽ không sợ bị lộ chân tướng trước mặt các sư huynh đệ, cho dù có bị hoài nghi, cũng có thể nói phiên phiến đi.
Lại nghe Ô Tâm Lan nói, nguyên là Tinh Võ Môn có hơn hai trăm đệ tử, nhưng chính thức theo Hoắc Nguyên Giáp từ Thiên Tân tới đây, chỉ có Lưu Chấn Đông cùng một số ít người, còn lại kể cả Ô Tâm Lan đều là đệ tử được Hoắc Nguyên Giáp thu sau khi đến Thượng Hải, mà quá nửa lại là tham gia sau khi Hoắc Nguyên Giáp sáng lập Thượng Hải Tinh Võ Môn. Trong hàng đệ tử đi theo hơn mười năm, nhận được Hoắc Nguyên Giáp chân truyền, trừ Hoắc Đình Giác là con, tổng cộng chỉ có bốn người, là Lưu Chấn Đông, Trương Chí Đạt, Biên Sơn Vân, Trần Chân. Trong những người này, Trần Chân là được Hoắc Nguyên Giáp yêu nhất, vì Trần Chân đọc sách nhiều, thiên tư lại cao, nên hai năm trước, Hoắc Nguyên Giáp đã cho Trần Chân đi Nhật Bản học tập, hy vọng hắn sẽ học được khoa học kỹ thuật của người Nhật Bản, biết mình biết người, đối phó lại người Nhật Bản.
Khó trách sau khi Trần Chân sau khi từ Nhật Bản trở về, nghe tin Hoắc Nguyên Giáp chết, nổi giận xông vào Nhật Bản võ quán. Hoắc Nguyên Giáp đối với đồ đệ này, thật đúng là quá tốt. Có lẽ thực lực kinh người của Trần Chân, chính là sau khi tới Nhật Bản, có thêm kiến thức, mới đột phá như thế!
Vương Chí Đạo nhớ đến Thượng Hải ba Lão đại, bèn hỏi Ô Tâm Lan về chuyện tình Thượng Hải hắc bang. Đáng tiếc là Ô Tâm Lan rất ít khi ra ngoài, hoàn toàn không biết gì về việc này, không biết ai là Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh, thậm chí cả Thượng Hải Thanh bang cũng không biết.
Thấy hỏi thêm cũng không tác dụng gì nữa, Vương Chí Đạo bèn nói mình buồn ngủ, giục Ô Tâm Lan quay về phòng nghỉ ngơi, sau đó lại bắt đầu tập luyện " nghịch thức thở bụng sâu".
Cuộc sống cứ thế trôi qua được ba ngày, ngoài việc Ô Tâm Lan hàng ngày chăm sóc hắn ăn cơm rửa mặt, Lưu Chấn Đông cùng một vài sư huynh cũng qua thăm hắn, Trần Tử Chính cũng thay cho hắn một lần thuốc. Bất quá Vương Chí Đạo trừ tay phải bị gãy chưa khỏi, thương thế khác trên người cơ bản đã tốt lắm. Nhưng để cho Ô Tâm Lan cùng Trần Tử Chính kinh dị quá, hắn vẫn giả bộ nằm trên giường dưỡng thương, đợi lúc không có ai, hắn mới nhảy xuống giường, bắt đầu tập luyện "Chí Đạo quyền học" sáng chế từ kiếp trước.
Tay phải không thể cử động, Vương Chí Đạo trước hết tập luyện công lực hạ bàn cùng bộ pháp cơ bản.
Để tập luyện công lực hạ bàn, Vương Chí Đạo chỉ dùng hai phương pháp tập luyện rất đơn giản, thứ nhất là hạn chân sau ngồi xổm. Phương pháp là giơ một chân song song với măt đất, lấy chân trụ từ tự ngồi xổm xuống đến mức thấp nhất, rồi lại đứng lên. Như vậy luyện đi luyện lại cho đến khi kiệt sức. Một phương pháp khác cũng là lấy chân sau đứng thẳng, không cần ngồi xuống, mà là đưa chân kia lên, đến cực hạn thì dừng, lại đổi chân trụ, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Hai phương pháp này vừa tập luyện sức chân, đồng thời cũng tăng cường ổn định. So với trung bình tấn hay xoạc chân truyền thống thì hiệu quả hơn nhiều.
Để rèn luyện công lực, Vương Chí Đạo chỉ theo một chân lý: Dùng một động tác đơn giản, từ từ gia tăng cả cường độ cùng áp lực.
Chân lý này chính là phương pháp rèn luyện công lực duy nhất.
Ví dụ như Vương Chí Đạo ở kiếp trước khi tập hạ chân ngồi xổm, lúc đầu hắn không mang thêm phụ trọng, miễn cưỡng chỉ đứng lên được dăm ba lần, mỗi ngày không ngừng kiên trì huấn luyện, đồng thời từ từ gia tăng cường độ, về sau đã có thể mỗi tay nâng tạ tay 50 cân, ngồi xổm hơn trăm lần, hơn nữa chân giơ lên vẫn để song song với mặt đất.
Dùng loại công lực này, dù cho không qua tập luyện cước pháp, cũng có thể dễ dàng dùng một cước đạp bay hoặc đả thương một người bình thường. Mà Tảo thích của Vương Chí Đạo trải qua ngàn vạn lần tập luyện, chỉ cần đá trúng, kể cả người khỏe mạnh, không đứt gân gãy xương thì cũng chết ngất.
Vương Chí Đạo đã kiểm tra qua thân thể sau khi hồi sinh, nhận thấy trừ sức lực yếu kém, mọi thứ về cơ bản coi như không tệ, lại rất linh hoạt, điều quan trọng nhất, không biết trước kia Vương Nhị làm cái gì mà cảm giác so với người thường linh mẫn hơn rất nhiều. Ô Tâm Lan chỉ cần đi tới ngoài cửa hắn đã có thể phát hiện ra. Phát hiện ra điều này, Vương Chí Đạo mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ thân thể sau khi sống lại có tố chất luyện võ rất tốt, mặc dù khởi đầu chậm, nhưng dựa vào kiến thức võ học từ kiếp trước cộng thêm sự chuyên cần, hắn tự tin chỉ cần thời gian ba năm là có thể đạt tới gần bằng trình độ ở kiếp trước của mình. Bất quá điều kiện cần nhất chính là tìm một người thực lực tương đương, trong vòng 3 năm thương xuyên thực chiến với mình, như vậy mới có thể trở thành cao thủ chân chính.
Tìm ai bây giờ? Ô Tâm Lan, sao, chính mình cũng không có thói quen luyện chiến cùng phụ nữ.
Lưu Chấn Đông, hả, hắn là đại sư huynh, sao có thế nguyện ý hạ thận phận, ngày nào cũng cùng mình đấu luyện. Huống chi người này ra tay không đúng mực, chính mình khi vừa mới tỉnh lại đã bị hắn một chưởng vỗ cho ngất xỉu. Bây giờ thực lực của mình chưa tăng lên, vạn nhất cùng Lưu Chấn Đông đấu luyện, bị hắn không cẩn thận một chưởng đánh chết hoặc tàn phế, như vậy muốn khóc cũng không xong.
Tìm Trần Chân? Mà Trần Chân còn chưa trở về, hơn nữa mình không biết Trần Chân, huống chi hắn sau khi quay về liền vội vàng vì báo thù cho Hoắc Nguyên Giáp, về sau bị người Nhật Bản đuổi gϊếŧ, phải ẩn núp khắp nơi, căn bản không có khả năng giúp mình luyện tập.
Tìm ai nhỉ? Hoắc Đình Giác, càng không thể được. Trương Chí Đạt, Biên Sơn Vân, không hề quen thuộc chút nào, Tinh Võ Môn đệ tử khác mình cũng không nhận ra.
Vương Chí Đạo nghĩ đến đau đầu, cuối cùng đơn giản là không nghĩ nữa, quên đi, tất cả tùy duyên! Để xem người nào có vận khí tốt như vậy, có thể vui đùa với mình. Đúng, dù sao có thể cùng đấu luyện với mình cũng có lợi ích ít nhiều, mình tiến bộ hắn cũng tiến bộ, đến lúc đó không chừng sẽ trở thành cao thủ thực chiến lợi hại giống như mình vậy!
Cuộc sống lại trôi qua thêm vài ngày nữa, cuối cùng cũng đến ngày Hoắc Nguyên Giáp cùng cao thủ Nhật Bản Gia Ngũ Lang luận võ. Vương Chí Đạo sớm đã không thể kìm chế, trận đấu này hắn nhất định phải đi xem. Trước đó hắn đã xuống giường đi lại vận động, chứng minh cho Ô Tâm Lan cùng Trần Tử Chính thấy mình đã đỡ hơn nhiều, có thể tự do hành động. Việc này làm cho Trần Tử Chính trợn mắt há mồm, lần đầu tiên có chút ý nghĩ tự nghi ngờ y đạo của mình.
Địa điểm Hoắc Nguyên Giáp cùng Gia Ngũ Lang Nhật Bản luận võ là ở quảng trường Phố Đông Thượng Hải, ở đó đã dựng lên một lôi đài tạm cao 2 thước. Hai bên lấy quy định: Đổ máu hoặc bị đánh xuống đài để phân thắng bại, vạn nhất thất thủ bị đánh chết hoặc trọng thương, hai bên cũng không truy cứu.
Từ sau lần trước gặp Hoắc Nguyên Giáp, Vương Chí Đạo vẫn luôn lo lắng Hoắc Nguyên Giáp bị trúng độc, lần này gặp lại Hoắc Nguyên Giáp, Vương Chí Đạo trong lòng càng trầm xuống, lấy kiến thức y học thế kỷ 21 mà xem, tình huống của Hoắc Nguyên Giáp lúc này rõ ràng không được tốt.
Sắc mặt càng vàng như sáp ong, liên tục ho khan, mười đầu móng tay đều xám xám, có chỗ đã biến thành màu đen, ánh mắt cũng không còn sáng ngời như lần đầu gặp mặt. Rất rõ ràng là Hoắc Nguyên Giáp đã bị người Nhật Bản hạ độc, mình thủy chung cũng không thể ngăn cản chuyện này.
Trần Tử Chính hiển nhiên cũng nhìn ra bộ dạng Hoắc Nguyên Giáp có điểm không thích hợp, có vẻ giống như lời Vương Chí Đạo, kinh nghi bất định tới trước mặt Hoắc Nguyên Giáp, cẩn thận nhìn một chút khí sắc của Hoắc Nguyên Giáp rồi nói: "Hoắc sư phụ, khí sắc không được tốt lắm, hay là để ta kiểm tra cho ông thêm lần nữa!"
Hoắc Nguyên Giáp che miệng ho nhẹ vài tiếng, nói: "Vẫn bệnh cũ thôi, mấy ngày nay không biết tại sao lại ho nhiều hơn, bất quá đừng lo, đợi tôi cùng người Nhật Bản luận võ xong sẽ điều dưỡng vài ngày, có lẽ không sao đâu."
Trần Tử Chính nói: "Hoắc sư phụ, tôi xem bệnh ông không hề nhẹ, hay là lần luận võ với người Nhật Bản hôm nay, tôi thấy không bằng...."
Hoắc Nguyên Giáp cắt ngang lời Trần Tử Chính, nói như chém đinh chặt sắt: "Đa tạ ý tốt của Trần sư phụ, nhưng hôm nay việc luận võ cùng người Nhật Bản, tuyệt đối không thể hủy bỏ, chuyện này đã công bố khắp nơi, quan hệ đến thể diện quốc dân, tất cả mọi người Trung Quốc đều quan tâm chuyện này, nếu như tôi bội ước, dù là do nguyên nhân gì, đều làm cho người Trung Quốc không ngẩng đầu lên được, người Nhật Bản càng được thể cười nhạo mà không kiêng kị gì. Nói như vậy, tinh thần thượng võ tự cường mà chúng ta mất bao công sức gây dựng sẽ mất sạch. Cho nên trận luận võ này, tôi tuyệt đối không thể bội ước!"
"Nguyên Giáp, nhưng là thân thể của người...' Nông Kính Tôn bên cạnh cũng tỏ vẻ băn khoăn.
Hoắc Nguyên Giáp cười an ủi nói: "Yên tâm, ta không sao. Bệnh này vẫn theo bên người ta, ta mang bệnh vẫn cùng người động thủ luận võ không biết bao nhiêu lần, không phải là chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Tin tưởng ta, lúc này nó cũng không hại được ta đâu!"
Hoắc Nguyên Giáp đã nói ra như vậy, Nông Kính Tôn, Trần Tử Chính cùng Hoắc Nguyên Giáp. Lưu Chấn Đông và đệ tử Tinh Võ Môn cũng không biết phải nói thế nào, bất quá cũng có thể thấy được mọi người trong lòng đều bất an. Không phải là sợ Hoắc Nguyên Giáp luận võ thất bại, mà là lo lắng thân thể của hắn có vấn đề. Đối với võ công của Hoắc Nguyên Giáp, tất cả Tinh Võ Môn đệ tử đều có một lòng tin mù quáng, tin tưởng cho dù Hoắc Nguyên Giáp bệnh nặng sắp chết, cũng nhất định có thể chiến thắng đối thủ, dương danh Trung Hoa quốc uy.
Khi mọi người Tinh Võ Môn đi tới quảng trưởng Phố Đông, nơi đây đã đông đúc tấp nập, khán giả phần lớn là người Trung Quốc, bọn họ chờ xem phong thái của Hoắc Nguyên Giáp, xem hắn làm sao đại phát thần uy, đánh gục tiểu Nhật Bản, nâng cao quốc dân chí khí. Đương nhiên, đám người Nhật Bản thì chỉ mong điều ngược lại.