Chương 2: Gặp qua Hoắc Nguyên Giáp
Vương Chí Đạo mở bừng mắt, trong óc hiện lên từng đoạn ký ức lạ lùng, vừa như là ký ức của mình, vừa như là ký ức của một người khác. Những ký ức này dường như một cuốn phim được tua nhanh, nhưng rất mơ hồ, mãi cho đến cuối cùng, Vương Chí Đạo chỉ nhớ được một điểm, hắn chính là một người tên Vương Nhị, còn những chuyện khác hoàn toàn mờ mịt không rõ ràng.
Lẽ nào mình còn chưa chết? Hay là mình đã chết, lại được đầu thai chuyển thế? Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Vương Chí Đạo đột nhiên nghe thấy một giọng nữ êm tai hỏi: "Vương Nhị, ngươi tỉnh rồi sao?"
Ô sư tỷ!
Vương Chí Đạo trong đầu bật ra một từ này, sau đó hắn nhìn thấy một cô gái xinh xắn dễ thương, nhưng lại ăn mặc rất kỳ quái, đi tới bên cạnh, ân cần nhìn hắn.
Cô gái thoạt nhìn khoảng chừng 16 tuổi, da dẻ rất trắng, khuôn mặt hình trái xoan vui vẻ dễ thương, trong đôi mắt đen láy đã có chút khí khái, chứng tỏ rõ ràng nàng không phải là dạng thiếu nữ mềm yếu. Chỉ là nàng mặc quần áo thật sự rất kỳ quái, không giống người hiện đại, quần áo dài đều là vải thô xám, trên eo lại thắt chặt một sợi đai lưng tết bằng vải bố, dưới chân đi một đôi giày hoa vốn chỉ có ở thời xưa, tuy vóc người rất không tệ nhưng lại có vẻ cổ hủ khó tả. Kiểu tóc của nàng cũng là dạng ít thấy, được tết thành 2 bím, giống như 2 cái quai chèo, thả rơi xuống 2 gò ngực.
Nhìn kiểu trang phục này của nàng, hoàn toàn không giống người ở thế kỷ 21, mà giống phụ nữ Trung Quốc khoảng cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20.
Thời Thanh mạt, 2 năm Tuyên Thống.
Vương Chí Đạo trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ này, không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ chính mình không lẽ đã xuyên qua thời gian mà về đến thời đại của người kia?
Sự tình trong tiểu thuyết huyền huyễn mới xem lại phát sinh ngay trên người mình hay sao? Mình đang nằm mơ hay sao? Hay là chính mình bị tên lửa nổ chết rồi luân hòi chuyển thế đến thời đại này?
"Vương Nhị, rốt cuộc là ngươi đã tỉnh lại chưa, chớp mắt một cái xem! Khổ quá, ngươi không phải bị tên tiểu Nhật Bản (1) đánh thành ngu ngốc đấy chứ?"
Cô gái lo lắng xua xua đôi tay trắng nõn trước mặt hắn.
Vương Chí Đạo trong đầu chợt hiện lên thân thế cô gái: Ô Tâm Lan, mười sáu tuổi, chính là sư tỷ của mình. Mà chính mình là Vương Nhị, là Thượng Hải Tinh Võ Môn đệ tử, là đệ tử nhỏ nhất của Hoắc Nguyên Giáp.
Chờ chút, Hoắc Nguyên Giáp? Ta, chính ta đi tới Thượng Hải Tinh Võ Môn, là đồ đệ của Hoắc Nguyên Giáp? Toát mồ hôi, không phải đang đóng phim đó chứ?
Vương Chí Đạo tỉnh ngộ rất nhanh, nhận ra mình đúng là làm chuyện bất khả thi, đi tới Thượng Hải những năm đầu thế kỷ 20, trở thành đồ đệ của Hoắc Nguyên Giáp. Hắn hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau kịch liệt chứng minh đúng là hắn không phải đang nằm mơ. Chính mình thật sự là xuyên qua thời gian, sống lại bằng thân phận một người khác.
Ô Tâm Lan chứng kiến Vương Chí Đạo tự cắn đầu lưỡi, không khỏi kinh hoàng kêu lên: " Trời ơi, ngươi thật sự là bị tên tiểu Nhật Bản đánh cho choáng váng? Khổ quá, khổ quá, ta đi gọi các sư huynh đến!"
Ô Tâm Lan nói xong vội chạy ra ngoài.
Vương Chí Đạo lúc này mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đúng là phong cách xã hội thời xưa, phòng ốc cũ nát. Rõ ràng Tinh Võ Môn không giàu có gì, hoặc là chính mình không được Tinh Võ Môn coi trọng, nên mới được an bài đến dưỡng thương ở cái phòng rách này.
Hắn lại tự kiểm tra thân thể, phát hiện ra mình là một thiếu niên, có điều là không những không cường tráng, mà còn rất gầy yếu, so với thân thể trước khi sống lại thì kém quá xa. Vì trong phòng không có gương nên Vương Chí Đạo không biết tướng mạo của mình thế nào, nhưng điều làm hắn không được tự nhiên chính là hắn nhìn thấy trước ngực mình có một bím tóc quá dài, bím tóc dài còn quấn xung quanh cổ hai vòng, nếu đánh nhau rất dễ bị đối phương siết cổ mà chết. May là Vương Chí Đạo dù sao cũng đã hiểu biết đôi chút về thời đại này, ngay khi Dân quốc nổi lên, dạng bím tóc này bị Quốc phụ Tôn Trung Sơn hạ lệnh cắt bỏ.
Lại tiếp tục xem xét, thấy thân thể bị quấn như xác ướp, cánh tay phải động một chút đau thấu đến xương, rõ ràng là đã bị gãy xương tay.
Là ai đánh mình đến như vậy? Vương Chí Đạo nhớ tới lời Ô Tâm Lan nói là tiểu Nhật Bản, không tự chủ được bèn cố lục lọi trong ký ức của Vương Nhị, đáng tiếc là không tìm được một chút gì. Đoạn ký ức này của Vương Nhị đã trở nên mơ hồ không rõ ràng. Vương Chí Đạo không khỏi mắng thầm: "Mẹ kiếp, không ngờ chính mình lúc sống lại thực lực kém như vậy, bị tiểu Nhật Bản đánh cho mất cả trí nhớ. Ngay cả thằng tiểu Nhật Bản kia hình dạng thế nào cũng không nhớ ra. Nhớ năm đó bố mày đánh khắp võ đài trên đất Nhật, thằng tiểu Nhật Bản kia dám đánh bố mày? Vương Nhị này cũng thật yếu kém quá!"
Nhưng nghĩ lại, tự thấy mình lần này sống lại, đúng là cướp lấy thân thể Vương Nhị. Vương Nhị không sống được, có lẽ là do mình tái sinh trên người hắn, lại làm cho ký ức của Vương Nhị trở thành mơ hồ như vậy. Nghĩ như vậy hắn cũng không trách Vương Nhị nữa. Nhưng mà món nợ này nhất định phải đòi lại cho đủ, cho dù thân thể này là mình đoạt của Vương Nhị.
Đang nằm suy nghĩ miên man, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, cánh cửa bị đẩy ra, một tốp người hưng phấn bước vào. Người đi đầu đúng là cô gái vừa chạy đi lúc trước, Ô Tâm Lan, cạnh nàng là một người khoảng 30 tuổi, mặc một bộ đồ đen, búi tóc vừa to vừa dài, bước đi vững chãi mạnh mẽ, lộ ra công phu hạ bàn luyện rất tốt. Tuy nhiên trong mắt Vương Chí Đạo nhận thấy võ công của người này còn chưa tới mức nhất lưu, ít nhất so với hắn trước kia còn kém xa.
Hán tử này dường như cùng Vương Nhị quan hệ không tệ. Hắn đi tới bên giường, vẻ mặt ân cần hỏi Vương Chí Đạo: "Vương Nhị, người thấy thế nào? Nghe tiểu Lan nói ngươi đã tỉnh, chúng ta lập tức tới thăm ngươi. Ngươi còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu không? Có nhận được ra ta không? Vương Nhị? Khổ quá, ngươi không phải bị tiểu Nhật Bản đánh cho ngu ngốc đấy chứ? Ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao? Vương Nhị, ngươi nói gì đi chứ?"
"Ồn ào quá, ta đương nhiên nhận ra ngươi, đừng gọi ta là Vương Nhị, tên ta là Vương Chí Đạo"
Vương Chí Đạo bị hán tử kia làm cho váng đầu nhức óc, không chịu được rống lên một câu. Đồng thời trong đầu hắn cũng nảy ra một chút tư liệu về hán tử này: Lưu Chấn Đông, là đại đệ tử của Hoắc Nguyên Giáp, Tinh Võ Môn đại sư huynh, đương nhiên cũng là đại sư huynh của mình. Cũng may là ký ức của Vương Nhị cũng không bị mình hoàn toàn chiếm mất.
Lưu Chấn Đông bị tiếng hô của Vương Chí Đạo làm cho giật mình, sửng sốt một chút rồi vừa mừng vừa sợ nói: "Tốt lắm, người có thể nói được, chứng minh ngươi không bị tên tiểu Nhật Bản kia đánh cho ngu người, thật tốt quá! Hả, ngươi vừa nói cái gì? Tên ngươi là Vương Chí Đạo, ngươi tự lấy tên này từ bao giờ vậy?"
"Vương Chí Đạo?", Lưu Chấn Đông lẩm bẩm tên này hai lần, bàn tay đột nhiên vỗ lên ngực Vương Chí Đạo một chưởng, khen: "Không sai, cái tên này rất hay! Không nhận ra thằng nhóc này còn có trình độ, nghĩ ra được cái tên hay như thế, so với cái tên Vương Nhị thì có phong thái hơn nhiều. Hả, Vương Nhị, ngươi sao vậy? Sao mắt lại trợn trắng lên thế? Sao lại ngất đi rồi?"
"Đại sư huynh..." Ô Tâm Lan nhẹ nhàng kéo tay áo Lưu Chấn Đông nói: "Vương Nhị vừa bị anh đánh một chưởng bất tỉnh rồi"
"Sao? Là ta đánh ngất nó à?", Lưu Chấn Đông nhìn xuống tay mình, xấu hổ cười nói: " Thằng Vương Nhị này cũng thật là vô dụng, ta chỉ tùy ý vỗ nhẹ một chưởng mà nó đã ngất rồi. Được rồi, đợi nó tỉnh lại cần giám sát nó luyện công nhiều hơn, nếu không đến lúc gặp lại tiểu Nhật Bản sẽ lại làm Tinh Võ Môn chúng ta mất mặt!"
Ô Tâm Lan cùng các sư đệ đều có chút ý nghĩ buồn cười, đều thầm nghĩ ai chẳng biết công phu Thiết Sa Chưởng của Đại sư huynh đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, chỉ dưới sư phụ, không kể là Vương Nhị vốn đã trọng thương, ngay cả chúng ta ở đây cũng không ai có thể chịu được ngươi tùy ý đánh ra một chưởng. Gã Vương Nhị này cũng thật xui xẻo, vừa tỉnh lại đã bị người đánh ngất, lúc sau tỉnh lại sẽ bị ngươi hành hạ.
Khi Vương Chí Đạo tỉnh lại thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Cảm thấy trong ngực buồn bực khó chịu, Vương Chí Đạo bèn thử vận khởi phương pháp "nghịch thức thở bụng sâu". Trước hết hít một hơi thật sâu, hóp bụng nén khí xuống, rồi từ từ phình bụng thở ra. Cứ như vậy sau khoảng 30 lần tuần hoàn hít vào thở ra, cảm giác được trước ngực dần dần đỡ buồn bực, mà cơn đau trên người cũng có vẻ giảm dần.
Phương pháp "nghịch thức thở bụng sâu" này chính là Vương Chí Đạo ở thời hiện đại học được một phương pháp hít thở, nguồn gốc vốn là từ một loại tu luyện nội công võ thuật cổ truyền, chuyên dùng để hoạt huyết thông kinh, giảm bớt mệt nhọc. Vì phương pháp này có thể giúp cơ thể thu nạp được dưỡng khí nhiều nhất, kí©h thí©ɧ tế bào, nên có thể nhanh chóng làm giảm hẳn cơn đau. Ở kiếp trước Vương Chí Đạo ngày nào cũng tập luyện bài hít thở này. Chỉ bằng bài hít thở này, ở kiếp trước dù bị thương tổn thể nào, cũng có thể phục hồi tốc độ gấp 5 lần người bình thường. Còn nếu như mệt nhọc thông thường, chỉ mấy vòng tuần hoàn hô hấp là đã có thể tiêu trừ.
Đáng tiếc chính là Vương Chí Đạo khi sống lại ở thời kỳ này, " nghịch thức thở bụng sâu" coi như là hắn lần đầu vận dụng, nên hiệu quả không rõ ràng. Nếu như với thân thể lúc trước, bị thương như thế này, hắn chỉ cần hít thở độ nửa giờ là có thể xuống giường đi lại bình thường.
Ô Tâm Lan hình như được Tinh Võ Môn phân công chuyên chăm sóc cho Vương Chí Đạo. Khi Vương Chí Đạo vừa tỉnh lại được một lúc, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Ô Tâm Lan.
Nhìn thấy Vương Chí Đạo tỉnh lại, Ô Tâm Lan vui mừng chớp chớp đôi mắt to, cất giọng êm ái như chuông bạc nói: "Vương Nhị, tỉnh lại rồi sao? Tốt quá, người nằm yên đừng cử động, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi. Người đã mê man 3 ngày không ăn uống gì rồi, nếu không tỉnh lại sẽ chết đói đó."
Nghe Ô Tâm Lan nói như vậy, Vương Chí Đạo lập tức cảm thấy đói cồn cào, bụng muốn dán xuống sống lưng, cơn đói làm hắn hận không thể ăn thịt người.
Tới khi Ô Tâm Lan bưng môt chén cháo gạo nóng tự mình đút cho hắn ăn, Vương Chí Đạo gần như không thèm nhai, há mồm nuốt chửng. Ô Tâm Lan sợ hắn sặc chỉ thong thả đút cho hắn từng thìa nhỏ, làm Vương Chí Đạo suýt phát khùng. Nếu không vì cô thiếu nữ Ô Tâm Lan vừa xinh đẹp dễ thương, vừa lo lắng cho hắn, thì Vương Chí Đạo đã mắng ầm lên rồi.
Cuối cùng cũng vất vả nuốt xong một chén cháo nóng, Vương Chí Đạo cảm thấy đã ấm bụng, nghĩ đến chuyện khác, hắn hỏi Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, đại sư huynh bọn họ đâu rồi?"
Ô Tâm Lan nói: "Đại sư huynh bọn họ đã theo sư phụ đi ra ngoài rồi. Sáng nay tiểu Nhật Bản đưa thϊếp mời tới, mời sư phụ đi dự tiệc. Sư phụ vốn định đi một mình, nhhưng Nông Đại thúc lo cho sư phụ bị tiểu Nhật Bổn ám toán, nên kiên quyết muốn đám đại sư huynh cùng theo sư phụ. Nếu không phải ở đây chăm sóc ngươi thì ta cũng đi theo rồi!"
Nói đến đây, Ô Tâm Lan sắc mặt hiện lên vẻ tức giận bất bình, rõ ràng rất không vui vì không được cùng Hoắc Nguyên Giáp đi dự tiệc.
"Hoắc Nguyên Giáp đi tới chỗ tiểu Nhật Bản, không tốt rồi, không phải là cơ hội cho tiểu Nhật Bản hạ độc sao?" Vương Chí Đạo đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Hoắc Nguyên Giáp trong lịch sử, không tự chủ được buột miệng nói.
Ô Tâm Lan trừng đôi mắt đen láy nhìn Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi vừa gọi sư phụ như thế nào? Người dám gọi thẳng tên sư phụ?"
Nhìn bộ dáng của nàng, hiển nhiên lại bắt đầu hoài nghi Vương Chí Đạo có phải là bị gã tiểu Nhật Bản kia đánh cho chóang váng. Vương Chí Đạo cảm thấy không ổn, thầm nghĩ không thể để nàng nghi ngờ mình. Nếu như để nàng biết mình là một người khác, đoạt lấy thân xác Vương Nhị mà sống lại, chỉ sợ là nàng nghĩ mình là ma quỷ.
Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, lảng đi nói chuyện khác: "Sao bọn tiểu Nhật Bản lại mời sư phụ đi dự tiệc?"
May là Ô Tâm Lan tấm trí đơn giản, không tiếp tục truy cứu việc Vương Chí Đạo dám gọi tên sư phụ, chỉ trả lời hắn: "Nghe nói tiểu Nhật Bản thấy sư phụ đánh bại hai đại lực sĩ từ nước Anh và nước Nga, lại sáng lập ra Tinh Võ Môn, ở Thượng Hải uy tín rất lớn, bọn họ không phục nên đã mời một cao thủ Nhu đạo (2) tới Thượng Hải, nói là muốn cùng sư phụ nghiên cứu võ đạo, thực ra là muốn khiêu chiến sư phụ. Ngày thi đấu đã chính thức quyết định là 1 tuần nữa, đêm nay chỉ nói là mời sư phụ uống rượu. Nhưng Nông Đại thúc nói bọn tiểu Nhật Bản mục đích là muốn dò xét bản lĩnh của sư phụ. Nếu như bọn họ thấy sư phụ bản lãnh thực sự cao cường, không thể thắng được, không chừng bọn họ có thể dùng âm mưu quỷ kế trước trận đấu chính thức."
Thực hiện âm mưu quỷ kế trước trận đấu chính thức, Vương Chí Đạo nhớ đến tư liệu về võ thuật gia thời Dân quốc mà ở thế giới trước hắn từng nghiên cứu, có ghi lại Hoắc Nguyên Giáp cùng cao thủ Nhu đạo Nhật Bản luận bàn võ nghệ, vì tiểu Nhật Bản không địch lại, thay đổi chiến lược, sau khi luận bàn mời Hoắc Nguyên Giáp dự tiệc. Vì Hoắc Nguyên Giáp có bệnh ho lao, trong bữa tiệc tiểu Nhật Bản già vờ có lòng tốt, giới thiệu một gã thầy thuốc tên là Thu Dã chữa bệnh cho Hoắc Nguyên Giáp. Hoắc Nguyên Giáp bình sinh tính tình cởi mở nên không hề nghi ngờ, vui vẻ tiếp nhận. Sau này chính vì Hoắc Nguyên Giáp uống thuốc của Thu Dã mà làm cho bệnh tình nặng hơn, cuối cùng chết đi. Đồ đệ cùng bằng hữu của Hoắc Nguyên Giáp tìm được thuốc của Thu Dã, mang đi xét nghiệm, phát hiện ra là loại độc mãn tính làm hỏng phổi. Một đời võ thuật gia yêu nước Hoắc Nguyên Giáp, như vậy bị tiểu Nhật Bản hại chết.
Vương Chí Đạo nghĩ tới sự thật như thế, thấy rất sốt ruột, chỉ muốn làm cách nào thay đổi lại lịch sử. Đáng tiếc là hắn sống lại yếu ớt, thân thể bị trọng thương, nằm trên giường không cử động được, đơn giản là chẳng làm được gì. Huống hồ lúc này Hoắc Nguyên Giáp đã đi dự tiệc, chỉ sợ là bây giờ tiểu Nhật Bản đã hạ độc thành công.
Đang còn lo nghĩ xem làm thế nào lừa Ô Tâm Lan đi cảnh báo Hoắc Nguyên Giáp không nên uống thuốc của bọn tiểu Nhật Bản, đáng tiếc là ý tưởng trong đầu còn chưa định hình thì ở ngoài cửa đã truyền đến tiếng ồn ào, Ô Tâm Lan nghe thấy mấy thanh âm này, vui vẻ nói: "Là sư phụ cùng các sư huynh đã trở về! Vương Nhị, ngươi nằm yên trên giường đừng lộn xộn, ta ra đón sư phụ cùng các sư huynh, nói với mọi người là ngươi đã tỉnh!"
Nói xong không đợi Vương Chí Đạo trả lời, đã vội vàng chạy tót ra ngoài, quên cả đóng cửa.
Quả nhiên là chậm mất một bước, Vương Chí Đạo không khỏi cảm thán nghĩ. Cơn đau trên người lại kéo tới, Vương Chí Đạo đành phải tập trung tinh thần một lần nữa, tiếp tục tập "hít thở nghịch bằng bụng".
Cũng không biết là trải qua bao lâu khi hắn cảm giác đã hết đau, thì cánh cửa lại bị mở ra. Lưu Chấn Đông, Ô Tâm Lan cùng một trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vào.
Trung niên này mặc áo dài trắng xám, bím tóc quấn vòng quan cổ ba bốn vòng, trán rộng, thân thể cao lớn, nhưng sắc mặt có chút vàng như sáp, vừa đi vừa ho khan, rõ ràng thân thể không được tốt lắm. Nhưng ánh mắt ông ta lại rất sáng, lông mày hiện ra chính khí lẫm liệt. Vương Chí Đạo lập tức đoán ra trung niên này chính là võ thuật gia truyền kỳ Hoắc Nguyên Giáp.
Quả nhiên Ô Tâm Lan chạy tới bảo hắn: "Vương Nhị, người vẫn tỉnh hả. Sư phụ cùng đại sư huynh nghe nói ngươi vừa tỉnh lại, lập tức đến thăm ngươi đó!"
Lưu Chấn Đông trước hết đi tới bên giường Vương Chí Đạo, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Không sai, Vương Nhị, thân thể ngươi đã tốt hơn rồi, xem ra có hi vọng chữa khỏi hẳn!"
Vương Chí Đạo thấy hắn vừa nói vừa giơ Thiết Sa Chưởng lên, hoảng hốt nói to: "Đại sư huynh, ta đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng nếu huynh lại đánh ta một chưởng, có thể ta sẽ không tỉnh lại được nữa đâu!"
Lưu Chấn Đông sửng sốt thu tay, xấu hổ cười nói: "Vương Nhị, lần trước xin lỗi. Lần này ngươi yên tâm đi, ta sẽ không chạm vào ngươi, dù chỉ là một ngón tay!"
Hoắc Nguyên Giáp ho khan một tiếng, Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan vội đứng sang một bên. Hoắc Nguyên Giáp tiến tới hỏi Vương Chí Đạo: "Vương Nhị, cảm giác như thế nào?"
Vương Chí Đạo vội nói: "Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử tốt hơn nhiều rồi!"
Vương Chí Đạo nghĩ thầm, ta sống lại nhờ thân thể đồ đệ của ngươi, gọi một tiếng sư phụ cũng không sai, huống chi ngươi cũng là một võ thuật gia trong lich sử được ta kính nể, gọi ngươi là sư phụ cũng không làm nhục thân phận Vương Chí Đạo ta. Nhưng nếu ngươi cậy làm sư phụ mà giáo huấn ta, đợi khi thương thế bình phục, ta lập tức bỏ đi.
Lại nghe Hoắc Nguyên Giáp nói: "Sự việc lần này thế nào ta đã nghe Ô Tâm Lan nói qua. Ừ, Vương Nhị ngươi chính vì Ô Tâm Lan bị lăng nhục mà đánh nhau với người Nhật Bản, dù biết rõ là không địch lại cũng không chịu lùi bước. Sư phụ từng dạy các người thông thường không được cùng người khác động võ. Nhưng đôi khi đáng ra tay cũng phải ra tay, đặc biệt là khi bị xúc phạm danh dự. Sư phụ thường cho rằng muốn cho nước cường thì dân phải mạnh. Có điều là sức khỏe là quan trọng, nhưng tinh thần và danh dự càng quan trọng hơn. Tinh thần và danh dự con người là không thể xúc phạm. Cho nên Vương Nhị ngươi cũng không có làm sai. Đáng tiếc là lần này sư phụ không giúp ngươi đòi lại công đạo. Nhưng ngươi yên tâm, việc này sớm muộn sư phụ cũng sẽ thay ngươi đòi lại. Ngươi bây giờ nên chú ý dưỡng thương, lành lặn rồi thì theo Đại sư huynh chăm chỉ luyện võ. Nên nhớ muốn tự bảo vệ mình cần phải có thực lực cường đại, nếu không lần sau gặp chuyện thế này, ngươi lại chịu thiệt thòi lớn."
Đọc TruyệnVương Chí Đạo nghe vậy vừa cảm động vừa xấu hổ, thầm nghĩ mình đã đánh giá quá thấp nhân cách của Hoắc Nguyên Giáp. Nghĩ lại trong lich sử mô tả Hoắc Nguyên Giáp thành dạng sư phụ ngông nghênh tư cao tự đại, dạy dỗ đồ đệ qua quýt. Phim ảnh cũng chỉ là đóng linh tinh, chính mình vì ảnh hưởng phim ảnh mà tự nhiên coi thường nhân cách Hoắc Nguyên Giáp. Có điều là bây giờ hắn đã hiểu tại sao mình đánh nhau với tiểu Nhật Bản, xem ra Vương Nhị cũng xứng đáng là một người đàn ông chân chính, không chịu nhục, cũng làm cho đệ tử Tinh Võ Môn cùng Hoắc Nguyên Giáp thêm vài phần xem trọng. Ít nhất cũng hiểu được tại sao Ô Tâm Lan tự nguyện chăm sóc hắn mà không phàn nàn gì.
Nghĩ như vậy, Vương Chí Đạo trong lòng quyết tâm thay đổi lịch sử, nảy ra ý nghĩ phải cứu vị võ thuật gia chân chính Hoắc Nguyên Giáp này, hắn không nhịn được bèn hỏi: "Sư phụ, nghe Ô sư tỷ nói, người đi tới chỗ tiểu Nhật Bản, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Chú thích của người dịch:
(1) - Người Nhật Bản thường tư xưng là đại Nhật Bản, nên người Trung Quốc gọi ngược lại thành tiểu Nhật Bản.
(2) - Nhu đạo = Judo, phân biệt với Nhu thuật = Jujitsu