Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Vị Trì

Chương 7: Xoáy nơi nước sâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn đêm buông xuống. Tại Hắc Thạch Trại danh chấn giang hồ dưới chân núi Vu Khê, hai vị công tử khôi ngô tuấn tú thong thả bước. Một vị tinh thần hưng phấn, phe phẩy quạt, nhẹ nhõm bước như đi chơi ngắm cảnh; một vị vững vàng kiên định, đầu cúi, ánh mắt bình thản, dùng ánh trăng soi bản cáo thị cầm trong tay.

"Người tại sơn trại này không phải đều là nghĩa sĩ sao?"

"Cho dù có nhiều nghĩa sĩ đến mấy cũng có lúc xuất hiện kẻ ác."

"Dân chúng mấy thành xung quanh đều khoe vậy. Hơn nữa thảm án diệt môn này tuy có chứng cớ nhưng cũng chưa chắc không phải bị kẻ khác vu oan hãm hại."

"Ngươi chắc lại toàn ngồi nghe ở tửu lâu đi. Dân chúng bình thường chưa chắc ngày nào cũng đi tửu lâu."

Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về phía núi rừng đen tối, tưởng như có thể thấy các vọng gác.

Lạc Tự Ngộ cũng gấp lại bản cáo thị.

"Tiểu Lục, ngươi đã hỏi rõ?"

"Hắc Thạch Trại từ khi đổi trại chủ, kiểu cách hành vi không giống như xưa. Lúc trước chỉ lấy tiền tài ở chỗ bất chính, mà nay vừa cướp vừa sát hại. Quan phủ lần này niêm yết bắt người, đúng là khiến không ít hiệp khách giang hồ tức giận, nhưng cũng không phải là mưu hại."

"Cả nhà... cho dù là người ác, trẻ em, người già, tôi tớ đều không có tội mà phải chết." Lạc Tự Tỉnh cất quạt vào tay áo, nói, "Tùy ý gϊếŧ chóc chỉ được phép xảy ra ở nơi chiến trường. Đi thôi." Không biết có phải vì được Nhị ca Lạc Tự Trì dạy dỗ hay không, hai người bọn họ không có hứng thú với những chuyện đấu đánh ầm ĩ, ngược lại rất khắc ghi luật pháp của bốn nước. Bởi vậy đối với những thứ "hành động nghĩa hiệp", hai người không có mấy hảo cảm. Đó là lý do thứ nhất khiến họ muốn tiếp nhận một vụ như khoai lang nóng phỏng tay thế này. Còn lý do quan trọng khác–

"Mấy tháng rồi chưa ai thành công, tiền thưởng hẳn là đã tăng lên."

"Chết nhiều người lắm, tiền đã lên đến một ngàn lượng. Tổng bộ khoái còn ngàn tạ vạn tạ, đồng ý là nếu chấm dứt được việc này liền mời chúng ta đi tửu lâu chè chén một bữa."

Lạc Tự Tỉnh ha ha cười lớn, nhún mình bay lên như khói, len vào rừng: "Ngươi chặn tại cửa, chờ ca ca trói năm đại trại chủ mang ra!"

Lạc Tự Ngộ nhìn bóng hình người nọ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, hơi nhăn nhăn mày.

Lạc Tự Tỉnh lao nhanh trong rừng, những mối buồn bực lâu ngày trong lòng cuối cùng cũng bắt đầu tan. Từ khi thấy dấu rồng trên tay Thiên Tốn ở Thánh cung, hắn liền bắt đầu suy đoán ý định của hồ ly này. Nhưng trong lúc tâm tư hắn ngày nào cũng đề phòng chặt chẽ, tên kia chẳng có chút động tĩnh gì, vẫn như trước là một kẻ bên ngoài mưa thuận gió hòa, bên trong thần bí khó lường. Dần dần, hắn thả lỏng hơn nhiều, bỗng nhiên thường nghĩ đến hình thanh long uốn lượn sinh động kia.

Vì sao ở nơi đó khi đó, hồ ly lại hạ mặt nạ, nói một câu như vậy?

Thanh long kia là cái gì? Gốc của vạn ác? Là nguồn đau hay là thứ có thể hại chết hắn?

Lạc Tự Tỉnh trời sinh rất hiếu kỳ, nhưng lần này hắn lại một mực chôn chặt những thắc mắc trong lòng. Chôn lâu như vậy dĩ nhiên càng khiến hắn khó chịu.

Mà ngay bản thân hắn cũng không rõ, vì sao mình không hỏi Mẫn Diễn hay Trọng Mộc, Mậu Ninh; vì sao không nhắc tới trong những lúc vui đùa ngươi qua ta lại với hồ ly.

Đơn giản là, với trực giác của mình, hắn hiểu rằng một khi biết được bí mật này, hắn sẽ bước vào một nơi không lối về.

Nghĩ tới nghĩ lui, tuy vẫn phiền lòng nhưng cũng hơi bình tĩnh lại. Nếu cảm thấy nguy hiểm thì liền tránh thôi. Có lẽ, cứ quen đi là được. Quen với việc hồ ly từ tốn khác hẳn mình, quen với vẻ mặt vừa tính kế vừa cười của hồ ly, quen với việc hồ ly xem mình như xem việc vui. Bản thân không phải cũng y hệt sao? Nhìn màn diễn này trong cung, nhìn người này cẩn thận diễn ra ngàn vạn bộ mặt. Cũng chỉ là ngắm cuộc vui mà thôi, giúp nhau làm người xem, giúp nhau làm nhân vật chính, cũng không việc gì.

Hơn nữa, trước giờ phóng khoáng như hắn mà bị cái ấn ký thanh long nho nhỏ kia gây phiền nhiễu là làm sao? Trời đất này còn có việc Lạc Ngũ công tử không nhìn ra ư?

Lạc Tự Tỉnh thu ý cười, vẻ mặt lạnh lùng, trói lại mấy tên trại chủ không kịp phản kháng, kéo tất cả chạy về hướng chân núi.

Từ xa xa, hắn thấy Lạc Tự Ngộ an tĩnh chờ cạnh cổng trại, bên cạnh có vài tên lâu la nằm trong bùn.

Nhìn thấy đệ đệ, Lạc Tự Tỉnh nở nụ cười, ném năm tù binh xuống trước mặt Lạc Tự Ngộ: "Thấy thế nào?"

Lạc Tự Ngộ lấy cáo thị ra, cẩn thận đối chứng.

"Không dùng dịch dung, công phu cũng không tệ, hẳn đúng là người thật rồi. Chỉ không hiểu sao bọn họ lại sơ hở như vậy, dễ dàng bị ta bắt được." Lạc Tự Tỉnh đắc ý cười, thấy đệ đệ không nở nụ cười nhàn nhạt thường ngày, không khỏi thấy hơi lạ.

"Tiểu Lục, sao lại buồn bực vậy?"

Lạc Tự Ngộ ngẩng lên, xé mở áo năm người, chưa trả lời gì.

"Làm gì vậy?" Lạc Tự Tỉnh tò mò nhìn hắn bôi ít thuốc mỡ lên lưng năm người, bỗng nhiên vẻ mặt hơi sững lại.

Chỉ thấy trên lưng hai người dần dần hiện lên hình xăm lớn chiếm gần như toàn bộ lưng, một hình là chim ưng đen tuyền giương cánh như đang bay, một hình là rắn phun độc màu đỏ sẫm.

"Đây là cái gì?"

Lạc Tự Ngộ nhìn hai hình xăm từ từ biến mất, bàn tay khẽ nhấc, bẻ gãy cổ hai người, không đáp mà hỏi lại: "Ngươi thấy gì trong Thánh cung?"

Lạc Tự Tỉnh biết không thể gạt được hắn, nhỏ giọng nói: "Không hẳn là cái gì... Ngươi có biết hoàng tộc có ấn ký gì đặc biệt không?"

Lạc Tự Ngộ liếc nhìn lại, trầm ngâm nói: "Không biết. Có cần hỏi Nhị ca và Tứ ca một chút không?"

"Đây có thể là việc cơ mật, chưa chắc bọn họ đã biết được."

"Lúc đó vì sao Thiên Tốn để cho ngươi biết?"

"Ta cũng phiền..." Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, không vui mà đá đá mấy thi thể trên mặt đất, "Hai người này rốt cuộc là người từ đâu ra?"

Vẻ mặt của Lạc Tự Ngộ lúc này mới giãn ra, hắn mỉm cười: "Nghe nói Tích Vương mất mấy trăm năm nay nuôi nhân lực. Những người này trên lưng đều có hình xăm các loại dã thú chim dữ, khởi nội lực mới hiện ra."

Nguồn gốc của những tin tức loại này không cần nghĩ cũng biết được. Lạc Tự Tỉnh nhăn mày nói: "Sao ngươi có thể dễ dàng tin lời Thiên Ly như vậy?"

Lạc Tự Ngộ lắc đầu trả lời: "Hắn dĩ nhiên chỉ nói thật hai phần. Nhưng hai phần nói thật này, nếu cẩn thận lưu lại vẫn có tác dụng lớn. Kiểu như ngươi thì ta không trông cậy có thể biết được cái gì từ Thiên Tốn."

"Sao lại không thể!" Lạc Tự Tỉnh buột miệng nói. Hắn rất ít khi nổi nóng với người nhà, nhất là với đệ đệ sinh đôi, hôm nay lại không thể khống chế chính mình. Đều là lỗi của hồ ly kia! Chính vì thế này nên hắn mới không muốn giao du với loại người lòng dạ sâu kín! Nhìn vẻ mặt Lạc Tự Ngộ vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không khỏi có chút chán nản: "Biết thì sao? Không biết thì làm sao? Không phải chúng ta đến để xem diễn ư?"

"Người xem trò lại đổi thành người diễn trò, ngươi không thể không rõ. Ngươi đã không còn đường thoát rồi."

"Ngươi thực sự xem ta như gối thêu hoa sao?" Lạc Tự Tỉnh dừng một chút, phẩy phẩy tay, "Thôi thôi. Ngươi đừng thân cận quá với Thiên Ly, ta... ta cẩn thận nghĩ lại."

Lạc Tự Ngộ không nhiều lời nữa, trói ba người sống còn lại, sau đó bọc hai thi thể.

Lạc Tự Tỉnh nhìn hắn bận bịu, thấp giọng nói: "Bệ hạ sắp hồi kinh." Cũng đúng lúc, hồi kinh lại căng thẳng một phen, có khả năng sẽ giúp hắn hiểu được tình thế trước mắt thêm một ít.

Khi sắc trời còn chưa rõ, Lạc Tự Tỉnh trở lại phủ Tam hoàng tử.

Gần đây mỗi khi hắn ra ngoài liền đi luôn vài ngày, luôn đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện. Những thị vệ nguyên bản nghe lệnh theo dõi hắn đã dùng hết toàn lực cũng không theo được, đành phải bỏ cuộc, mặc hắn ra ra vào vào, tùy tiện đi đây đó.

Xung quanh vắng vẻ hiếm thấy, hồ ly thật sự là đổi tính rồi. Lạc Tự Tỉnh bước chậm lại, khoan thai đi đến trước tẩm điện, nghe thấy tiếng thở bên trong bèn đẩy cửa một cái.

Thiên Tốn ngồi thẳng trước án, chăm chú nhìn cuốn tranh cuộn để mở. Nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu, tựa như không ngạc nhiên.

Lạc Tự Tỉnh ngáp mấy lần rồi trở lại sập, người ườn ra như muốn ngã lăn xuống.

"Sao lần này đi lâu vậy?" Người nãy giờ luôn im lặng nay lên tiếng, tuy giọng điệu vẫn như thường, lại khiến người nghe không thể xem nhẹ.

Lạc Tự Tỉnh tựa lên đệm mềm, kéo cái gối ngọc để bên cạnh lại, ngón tay chậm rãi vẽ vẽ, giống như muốn tạc lên gối: "Nửa đêm sao ngươi còn chưa ngủ?"

Thiên Tốn nghe thấy hắn không có ý định trả lời thì cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ nói tiếp: "Phụ hoàng sáng sớm sẽ trở lại."

"Muốn đi nghêng đón sao?" Hoàng gia luôn không hết lễ nghi phiền phức. Nhớ lại khi xưa, lão cha nhà hắn chinh chiến rồi về nhà đều rất bình thường, không hề phô trương, không khiến ai phải lo nghĩ.

"Hoàng thượng hạ lệnh không cần phải đón. Có điều sáng sớm ta và ngươi vào cung một chuyến."

"Thánh thượng đi đường mệt nhọc, sao không nghỉ ngơi mấy ngày?"

Thiên Tốn thong thả cuộn tranh, nhẹ nhàng cười, nói: "Thánh tư của phụ hoàng, ngươi cùng ta làm sao đoán được?" Hắn cũng không nói cho Lạc Tự Tỉnh biết, Ích Minh Đế miễn thượng triều miễn thỉnh an năm ngày, chỉ có bọn họ là ngoại lệ.

"Gọi ngươi tới, hẳn là vì việc phong vương. Ta..." Lạc Tự Tỉnh suy nghĩ, hành vi của mình làm gì có chuyện Ích Minh Đế lại không biết, mà vô luận là chiểu theo kiểu phép tắc nào đánh giá, mình cũng quá phận.

Thiên Tốn như hiểu được suy nghĩ của hắn, nhướn mày, nói có ý trêu tức: "Phụ hoàng nhân từ, ngươi yên tâm đi."

Lạc Tự Tỉnh hừ nói: "Ta việc gì phải lo lắng? Nếu ta có sai, ngươi quản việc nhà không nghiêm, chẳng phải là cùng tội?"

"Quản việc nhà...sao? Nội điện có khi nào nghe lời ta khuyên giải?

"Trình độ không đủ thì là không đủ, sao phải đổ lên đầu ta?"

Thiên Tốn bật cười rồi nghiêm mặt nói: "Ai có thể khống chế được ngươi?"

Lạc Tự Tỉnh chọc vỡ gối ngọc trong tay, nửa thật nửa giả nói: "Khống chế? Ngươi cho ta là ngựa không bằng? Ha ha, trên đời này cũng có người có thể khiến ta nghe lời. Chỉ là điện hạ không nằm trong số đó.

Đôi mắt Thiên Tốn khẽ động, hắn cười hỏi: "A? Không biết là cao nhân phương nào?"

"Nhị ca ta cùng Tứ ca."

Hình bộ Thượng thư của Trì Dương Lạc Tự Trì, hiện đứng đầu Lạc gia, trong mắt vị hoàng đế nào của bốn nước cũng được coi là nhân tài hiếm có. Người này lạnh lùng lãnh đạm, nhìn thấu nhân tâm chuyện đời, phía trên thì trung thành với chủ thượng, phía dưới thì che chở đệ muội, vừa có phong linh lực của Lạc gia, lại thêm năng lực phi thường. Có thể đoán được, một huynh trưởng xuất sắc như vậy hiển nhiên có sức uy hϊếp không gì sánh bằng tới đệ đệ phía dưới.

Tê Phong Quân Lạc Tự Tỉnh của Trì Dương, Lạc Tứ công tử tài năng vô song thiên hạ, người tại trong cung, tâm ở bên ngoài. Vị này vào cung được mười năm, Trì Dương biến hóa tính như ngàn năm vạn năm, lâu dài vĩnh viễn. Dùng tài trí phi phàm để chủ trì việc cải cách, cứng rắn đưa cả quá trình đến lúc chu toàn, xong liền hờ hững. Tầm nhìn đặc biệt, phương pháp phi thường, người này dĩ nhiên cũng có thể quản chặt được đệ đệ nổi loạn của mình.

Thiên Tốn ngẫm nghĩ, đoán chừng có thể tưởng tượng ra cách thức áp chế Lạc Tự Tỉnh của hai vị công tử Lạc gia. Một người hẳn là dùng khí thế mà đe dọa, một người tìm nhược điểm để dao động. Trong thời gian ngắn này, hắn không thể thay đổi tính tình, không thể bức ép, cũng không có khả năng phân tích tìm điểm yếu của Lạc Tự Tỉnh. Thời gian sống chung còn ít, liền không có cách thay đổi người này.

Đột nhiên phát hiện ra bản thân muốn nắm chặt được người trước mặt, Thiên Tốn chợt giật mình. Từ lúc thành hôn hắn liền có ý định lợi dụng Lạc Tự Tỉnh, nhưng vì biết người này khó khống chế nên cũng không hi vọng thành công gì nhiều. Hiện giờ, hắn không còn... chỉ muốn lợi dụng không thôi. Đây là tâm tình gì? Chẳng lẽ là mình chỉ muốn dõi theo hắn để giải sầu sao?

Thiên Tốn tâm tình biến động, Lạc Tự Tỉnh cũng quẳng muộn phiền, nhặt lại ngọc vỡ để gọn bên người, nằm xuống sập, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thiên Tốn không khỏi mỉm cười, nhìn dáng dấp vô tư lự của người kia, chút buồn ngủ cũng tan mất.

Hôm sau, Tam hoàng tử điện hạ mang nội điện vào cung diện thánh.

Hai người đều phục sức chỉnh tề, tôn lên nét mặt tuấn mỹ, dáng người thon gọn. Đi trong điện, phong thái như đôi ngọc bích, nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ.

Đi một hồi vẫn không gặp thị quan tới truyền lệnh, Lạc Tự Tỉnh dừng lại.

"Sao vậy?" Thiên Tốn dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.

"Phụ hoàng hồi cung chưa lâu, có lẽ là ở tẩm cung." Lạc Tự Tỉnh trả lời. Tuy hắn thích cảm giác khiến người khác phải chú ý đến, nhưng không thích ý định của hồ ly, dùng cách hiện tại để cho người bên ngoài thấy bọn họ "tình cảm không tồi".

"Không được truyền, sao có thể tùy ý vào tẩm cung của phụ hoàng? Không bằng chúng ta đi vấn an mẫu thân trước."

"Cũng được."

Lơ đãng nhìn quanh, thấy bên cạnh có một bụi phù dung nở rộ, thanh nhã động lòng người. Vẻ mặt của Lạc Tự Tỉnh hơi thay đổi.

Thiên Tốn thấy vẻ mặt hắn dần dần trở nên hiền hòa, nhìn chằm chằm đóa hoa mới nở.

Cây phù dung ở nhà hẳn cũng đã nở rồi. Nháy mắt mà đã rời nhà nửa năm. Những ý nghĩ không cam lòng không tình nguyện, những buồn phiền trong lòng khi đó từ lúc nào đã đi đâu mất. Lạc Tự Tỉnh liếc nhìn Thiên Tốn bên cạnh. Ngay cả việc hồ ly này không chỗ nào không thấy cũng đã trở thành hiển nhiên. Bây giờ hắn phải đăm chiêu suy nghĩ, phải phiền não buồn bực, đều là vì kẻ này mà ra.

"Ở nhà cũng trồng cây phù dung sao?" Thiên Tốn hỏi.

Lạc Tự Tỉnh hòa nhã hiếm có, gật đầu.

"Để Giang quản sự trồng một ít trong vườn, thấy thế nào?"

"Cũng tốt." Tuy hắn không thích có gì xung quanh gợi nhớ về nhà, nhưng hoa này khiến tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều.

Nụ cười nhẹ mà dịu dàng này của hắn, Thiên Tốn trước giờ chưa từng thấy, không khỏi cũng cong môi cười.

"Đi thôi, không phải muốn vào Nội cung sao?" Không lâu sau, Lạc Tự Tỉnh thôi cười, xoay người.

Thiên Tốn gật đầu, tự nhiên đi trước dẫn đường. "Đi theo ta."

Hai người tới gần Nội cung thì gặp một vị chính ti quần áo có sắc đỏ sậm của Đế cung vội tới nghênh đón, hành lễ nói: "Bệ hạ đã đến Ngự thư phòng, thỉnh điện hạ cùng nội điện theo tiểu nhân."

"Làm phiền Chính ti dẫn đường." Thiên Tốn ôn tồn cười nói.

"Đây là phận sự của tiểu nhân. Điện hạ, nội điện, thỉnh."

Đi chưa lâu, hai người thấy Thiên Ly ăn mặc chỉnh tề ở đằng xa.

"Tứ điện hạ, đã lâu không gặp." Lạc Tự Tỉnh cười tủm tỉm nói.

Thiên Ly lộ ra nét ngạc nhiên mừng rỡ trên mặt, chào đón: "Tam ca, Kinh Hồng nội điện, trở về từ Thánh cung khi nào vậy?"

Mặc dù không mong chờ sự xuất hiện của thiên Ly, nhưng cũng không phải chưa từng tính đến, Thiên Tốn vẫn tươi tỉnh như trước: "Về được hai ba ngày, dạo này thế nào?"

"Vẫn như cũ. Hôm qua bỗng nhiên nhận được lệnh truyền của phụ hoàng nên tới đây. Tam ca có biết phụ hoàng có ý định gì không?"

"Thánh tư của phụ hoàng chúng ta không nên đoán. Ta và Tự Tỉnh cũng là vì được truyền mà tới."

"Tam ca nói phải."

Lạc Tự Tỉnh đứng một bên nhìn hai huynh đệ cùng lòi đuôi hồ ly, lá mặt lá trái với nhau, thấy chán đến phát hoảng. Thừa dịp hai người có lúc dừng lời để xen vào một câu: "Tứ điện hạ gần đây rất thân với đệ đệ nhà ta."

Thiên Ly đưa mắt, nói: "Chỉ là gặp qua mấy lần tại tửu lâu thôi."

Lạc Tự Tỉnh cười hừ một tiếng, rõ ràng là không tin.

Thiên Ly cũng không có ý định giải thích, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hắn và Thiên Tốn: "Lại nói đến đây, Lạc Lục công tử vẫn ở ngoài. Nếu không chê, phiền Kinh Hồng nội điện khuyên hắn đến quý phủ của tiểu vương ở tạm được không?"

"Khỏi cần." Lạc Tự Tỉnh từ chối không cần nghĩ ngợi, "Ta còn đang xem làm thế nào để hắn tới ở cùng ta, Tứ điện hạ đừng tìm cách."

Tuy đã sớm quen với cách nói thẳng thắn của hắn, Thiên Tốn nghe xong vẫn không khỏi cười càng sâu.

Còn Thiên Ly chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Nội điện nói... như thể ta có mưu đồ gì không bằng."

"Chẳng lẽ không phải? Ngươi bây giờ trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận đệ đệ của ta."

"Lạc Lục công tử phong thái quân tử, ta dĩ nhiên..."

Lạc Tự Tỉnh nhìn vẻ mặt chân thành bày tỏ lòng kính trọng của Tứ hoàng tử điện hạ, lạnh lùng nói: "Thiên hạ rộng lớn, quân tử có nhiều. Ta xin khuyên Tứ điện hạ, đừng cố chẫp vẫn hơn."

Thiên Ly tựa như không thèm để ý đến lời lẽ lạnh nhạt của hắn, khẽ cười nói: "Việc này hẳn phải là đôi bên tình nguyện. Nội điện yên tâm, ta sẽ không khiến Lạc Lục công tử khó xử."

"... Thôi, tạm thời tin ngươi."

Nói đến đây, bất giác đã tới Ngự thư phòng.

Ba người cúi đầu đi vào, chỉ thấy Ích Minh Đế ngồi sau ngự án, thân mặc thường phục, vẻ mặt mệt mỏi dị thường.

"Phụ hoàng nên sớm đi nghỉ thôi. Chúng nhi thần xin sang điện bên chờ."

Thiên Tốn mở lời nói, giọng điệu không nặng không nhẹ, thâm tình chân thật.

"Không sao, bảo các ngươi đến cũng chỉ để nói mấy câu thôi. Ngồi xuống cả đi."

"Tạ ơn phụ hoàng đã ban cho ngồi."

Ba người hành lễ, tìm chỗ ngồi xuống. Thiên Tốn cùng Lạc Tự tỉnh ngồi ở bên phải, Thiên Ly ngồi sang bên trái.

Ích Minh Đến nhìn hai đứa con qua qua lại lại, đột nhiên nói: "Ly nhi cũng đã qua hai mươi, có người vừa ý chưa?"

Thiên Ly ngẩn ra, hơi hé môi.

Lạc Tự Tỉnh nheo mắt, ánh nhìn hóa thành đao kiếm không lưu tình đâm sang.

Thiên Tốn thì tỉnh bơ như không biết gì cả, nở nụ cười ôn hòa của huynh trưởng.

Khí thế cảnh cáo của Kinh Hồng nội điện muốn không nhận thấy cũng khó. Thiên Ly nhẹ nhàng thở dài, nói: "Phụ hoàng, nhi thần không vội."

"Có người giúp ngươi không tốt hơn sao?" Ích Minh Đế hình như có chút bất ngờ, liếc Lạc Tự Tỉnh một cái, rồi lại nói, "Thôi, nếu ngươi không nguyện ý, trẫm cũng không định bắt ép."

Thiên Ly bỏ qua cơ hội tuyệt hảo là vì sao? Lạc Tự Tỉnh suy nghĩ. Hắn cũng không nhận ra được người này có thật sự xem trọng Tự Ngộ hay không. Ích Minh Đế muốn cân đối thế lực, có lẽ sẽ dùng cách khác bù đắp vào. Cũng phải, hôn ước không thể biết là phúc hay họa. Đồng lòng thì tốt, nếu gièm pha đả kích lẫn nhau thì ngược lại không bằng có được thuộc hạ tài giỏi.

"Hai người các ngươi cũng đã đến lúc phong vương. Hoàng hậu đã chọn ngày lành, ngay nửa tháng nữa. Việc này không thể chậm trễ, Ly nhi sớm đi Thánh cung trai giới đi. Còn Tốn nhi, nếu đã vừa đi rồi, ở trong phủ tu thân dưỡng tính cũng đủ."

"Nhi thần tuân chỉ."

Ích Minh Đế khép hờ mắt, tựa như đã vô cùng mệt nhọc, nói: "Hai người các người lui đi, Tỉnh nhi ở lại."

"Vâng."

Thiên Tốn, Thiên Ly kích cẩn rời khỏi Ngự thư phòng, Lạc Tự Tỉnh ngồi thẳng lưng, có chút hồi hộp nhìn người ngồi sau ngự án.

Trước khi đóng cửa, Thiên Tốn quay đầu liếc lại một lần, trong mắt thâm sau khó hiểu.

Ngự thư phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

Lạc Tự Tỉnh ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng phục tùng, mắt nhìn xuống. Ích Minh Đế nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên bật cười ha hả.

Nghe thấy tiếng cười, Lạc Tự Tỉnh nhẹ nhàng thở ra, nét mặt vẫn tao nhã như trước.

Tiếng cười khó khăn lắm mới ngừng lại, sau đó có tiếng Hoàng đế nói: "Tỉnh nhi, trẫm so với Lạc Tướng quân, ai đáng sợ hơn?"

Cái này còn phải hỏi sao?! Lạc Tự Tỉnh có chút do dự, cẩn thận tìm lời thật thích hợp: "Bệ hạ khí thế phi phàm, khiến người không thể không thần phục, ngưỡng mộ; phụ thân của nhi thần mặc dù cứng rắn nghiêm khắc, tính nhi thần còn cố chấp hơn, cho nên cũng thường xuyên không phục lời dạy của phụ thân."

Ích Minh Đế lại không nhịn được bật cười: "Ngươi nói mình cố chấp, trẫm sao nhìn không đoán được?"

Lạc Tự Tỉnh nâng đầu, trả lời: "Trước mặt phụ hoàng, nhi thần không dám làm càn."

"A? Ngang nhiên đi Ứng Phường, đêm hôm ra vào kinh thành, bắt tội phạm lĩnh tiền thưởng – mấy việc đó không sợ để trẫm biết sao?"

Quả nhiên có biết. Lạc Tự Tỉnh tuy ảo não nhưng không hề hối hận.

"Nhi thần biết tội."

"Vậy trẫm nên phạt ngươi thế nào mới phải đây?"

"Nhi thần biết tội, nhưng không nhận tội."

Hoàng đế nhướn mày, ánh mắt thâm trầm đã nhìn thấu vô số người đâm thẳng về phía người trẻ tuổi ngồi dưới thềm ngọc.

Lạc Tự Tỉnh thái độ phóng túng, không hề làm ra vẻ, giải thích: "Thứ nhất, luật pháp Hạo Quang không quy định người đã có gia thất không thể tới Ứng Phường vui đùa, nhi thần không nhận tội; thứ hai, đêm khuya ra vào kinh thành cũng là vì việc công không phải việc tư, nhi thần không nhận tội; thứ ba, cũng không có điều luật nào quy định hoàng thất không thể bắt tội phạm, bảo vệ trị an, nhi thần cũng không nhận tội." Những lý do này đã hiện lên trong đầu hắn vô số lần, lập tức hạ bút thành văn, không hề do dự. Hắn đi làm những việc người khác coi là không tuân thủ lễ pháp, dĩ nhiên sẽ tìm lý do thật tốt. Việc này ở nhà cũng thường xuyên làm, không có gì khó.

"Ha ha, như vậy, ngươi vô tội lại còn có công? Vậy ngươi nói "Biết tội" là vì sao?"

"Để phụ hoàng phiền nhiễu vì việc này là tội của nhi thần."

Ích Minh Đế nheo mắt, im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Trước kia ngươi dỗ cha mẹ như vậy sao?"

Lạc Tự Tỉnh nhớ lại chuyện cũ, cười cười trả lời: "Chỉ dỗ cho Đại ca và Tam ca vui thôi. Phụ thân khi vì nhi thần mà nổi trận lôi đình liền giao luôn cho Nhị ca dạy dỗ. Mà những lời này không có chút tác dụng gì với Nhị ca."

"Tỉnh nhi, ngươi cảm thấy lời lẽ nói chuyện giữa con cái với cha mẹ bình thường như vậy, so với lời nói giữa hoàng nhi của trẫm cùng trẫm có gì khác nhau?"

"Có lẽ là ý nghĩ hướng về những ngả khác biệt."

Hoàng đế thâm sâu nhìn Lạc Tự Tỉnh bên cạnh, than nhẹ: "Trẫm thích Tốn nhi và ngươi có lẽ cũng ngay vì lý do này. Hai người các ngươi xem như hợp ý."

Lạc Tự Tỉnh thoáng ngước mắt, nhìn vẻ mặt cảm khái của Hoàng đế. Có lẽ vì hoàng gia không hiểu thế nào gọi là chân tình, không phân biệt được hư tình giả ý nên mới có thể bị Thiên Tốn hoàn toàn lừa được. Có lẽ cũng không đơn thuần là lừa dối; lời người kia nói thật thật giả giả khó phân biệt, giống y như thật. Hoàng đế đăng cơ đã năm nghìn năm, bốn nghìn năm đầu tiên không có con, sau này con gái, con trai lần lượt sinh ra mới giảm bớt nguy cơ cho hoàng thất. Sau bốn nghìn năm như vậy, Hoàng đế đối với cốt nhục hẳn vô cùng lưu tâm, nhưng bây giờ lại không gây ra cảnh huynh đệ tương tàn không được. Rốt cuộc là ngài nhẫn tâm, hay là làm hoàng thất bắt buộc phải nhẫn tâm?

"Tỉnh nhi, lần này đi Bình Dư, cuối cùng trẫm cũng gặp Tê Phong Quân."

Lạc Tự Tỉnh khẽ động, nhướn mày.

Ích Minh Đế nhìn ý cười ẩn hiện trên mặt hắn, nói: "Quả là tài năng vô song đáng nể, thật sự khiến trẫm ghen tị với Văn Tuyên bệ hạ. Có điều trở về gặp ngươi cùng Tự Ngộ, thấy hai ngươi cũng rất tốt."

Lạc Tự Tỉnh nghe Hoàng đế nhắc tới Tự Ngộ, nghĩ tới vừa rồi lúc cảnh cáo Thiên Ly bên cạnh còn có ánh mắt như có như không rất lợi hại, sắc mặt hơi biến: "Phụ hoàng... Bệ hạ..."

Hoàng đế dường như không nghe thấy, nói tiếp: "Ly nhi cũng đã đến lúc thành hôn."

Lạc Tự Tỉnh không nói gì, bỗng quỳ rạp xuống đất, khấu đầu thật thấp.

Ích Minh Đế nhìn hắn, chỉ im lặng.

"Tỉnh nhi, ngươi cảm thấy việc quan trọng hàng đầu đối với trẫm bây giờ là gì?"

"Cân bằng thế lực của bốn vị hoàng tử."

"Như vậy ngươi cũng nên biết việc này là tất yếu. Mấy trăm năm qua Chấn nhi là hoàng tử duy nhất, đã sớm lông cánh đầy đặn; Cấn nhi mặc dù không có ý định tranh đế vị, nhưng Hoàng hậu đã sắp đặt mấy nghìn năm nay; Tốn nhi hiện tại có ngươi, lại có Đức Phi... Còn lại, yếu nhất chính là Ly nhi, đòi hỏi cấp bách số một là lập nội điện. Tự Ngộ giống ngươi đều là người Lạc gia của Trì Dương, dù không có

thể lại được phong "Ngự đệ", nhưng vẫn là lựa chọn tốt nhất.”

Lạc Tự Tỉnh mặt cắt không còn giọt máu, thấp giọng nói: "Được phụ hoàng ưu ái, nhi thần thay đệ đệ bái tạ long ân. Có điều, tàn cuộc chỉ có thể có một người thắng, nhi thần không thể đối địch cùng đệ đệ, cũng không thể chống mắt nhìn đệ đệ gặp nguy."

"Trẫm cũng không muốn bốn đứa con chỉ còn lại một."

Có lẽ cả sáu người con cũng chỉ có thể để lại một. Lạc Tự Tỉnh trong lòng nghĩ đến đây, lại nhớ tới Trưởng công chúa điện hạ của Trì Dương. Nhưng con của hoàng đế chỉ là chung nhau nửa dòng máu, còn hắn cùng đệ đệ chẳng phải là cốt nhục thân cận sao? Tự Ngộ ngàn dặm xa xôi cùng theo đến đây chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của hắn, nay lại bị hắn làm liên lụy! Sớm biết như thế, hắn ngang bướng làm cái gì! Sớm đạt được giao ước với hồ ly không phải là tốt rồi!

"Tỉnh nhi..." Ích Minh Đế từ từ thở dài, đi đến bên cạnh hắn, như người cha hiền nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

"Phụ hoàng... phụ hoàng đối với mỗi vị nội điện đều như thế này sao?" Lạc Tự Tỉnh bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trang nghiêm. Hết sức uy hϊếp dụ dỗ, mặc kệ người khác trong lòng sợ hãi đau thương, chỉ vì muốn lưu lại đường lui cho mỗi đứa con của mình.

Ích Minh Đế nhìn thẳng vào mắt hắn, rất lâu sau mới nói: "Bọn họ không được xem trọng như ngươi."

Hắn có đức gì mà lại bị cho là người Thiên Tốn coi trọng nhất! Lạc Tự Lòng cười khổ trong lòng, ngoài mặt

không hề nhượng bộ: "Phụ hoàng vốn đã nên lựa chọn, lại không thể nào quyết được là để hay bỏ; vốn nên mặc cho bọn họ đọ sức, lại không thể nào bàng quan. Đến lúc này liền phải yêu cầu một kẻ nhỏ bé như nhi thần lựa chọn?”

"Ngươi là một đứa trẻ ngoan."

Lời này tựa như ẩn chứa điều gì, lại tựa như quá giản dị tự nhiên. Lạc Tự Tỉnh không nói gì.

Ích Minh Đế dừng lại một chút, lại nói: "Văn võ toàn triều, cả hoàng thất này, không có người nào hiểu tâm tư trẫm bằng ngươi."

Cũng phải. Ai có thể đoán được, đế vương năm nghìn năm quát mắng thế nhưng không thể kiểm soát được chuyện tuyệt tình hay lưu tình? Vừa muốn vì đất nước mà cống hiến một vị hậu đế tuyệt vời, vừa muốn cố hết sức giữ lại con của mình.

Làm hoàng đế khó, làm phụ thân cũng khó.

Lạc Tự Tỉnh hạ mắt, một lúc lâu sau kiên định nói: "Nhi thần hiểu được ý phụ hoàng."

Ích Minh Đế tựa như thoáng giãn lòng, tự tay nâng hắn dậy: "Ngươi cùng Tự Ngộ muốn chức văn hay là chức võ?"

Đây là một con đường nguy hiểm, Tứ ca có nói qua, hắn cũng đã nghĩ. Nếu chỉ còn một con đường, mặc cho có bao nhiêu gian nan cũng muốn đi đến cùng. Lạc Tự Tỉnh lại cười nhạt, trong lòng cay đắng, hạ giọng nói: "Người Lạc gia vốn tung hoành trên lưng ngựa."

Lĩnh xong một đống ban thưởng, Lạc Tự Tỉnh liền được ngự tiền thị vệ đưa về phủ.

Hắn vốn nghĩ Thiên Tốn sẽ làm bộ nói với hắn mấy câu, không ngờ tên kia chỉ lặng yên nhìn đống dạ mich châu cực lớn hắn ôm trong tay.

Hơi có chút lưu luyến nhìn một đám báu vật mỗi viên đều đáng mấy vạn lượng này, Lạc Tự Tỉnh cắn chặt răng cứ như bị thương vào thịt, đưa tay ra: "Ngươi chọn một viên đi."

Thiên Tốn nhướn mày, nhếch môi buông một câu: "Chỉ được chọn một viên sao?"

Kinh Hồng nội điện dựng đứng đôi mày kiếm: "Đây là thưởng cho ta!" Ngụ ý rằng, có thể cho một viên đã là rộng lượng rồi.

Tam hoàng tử điện hạ tùy tay cầm một viên, đắn đo xem xét, tinh thần tựa như rất tốt.

Lạc Tự Tỉnh thấy hắn có vẻ như rất thích, hai mắt nhìn qua nhìn lại, bảo: "Nếu ngươi thích, mỗi viên một vạn lượng được chưa?"

Thiên Tốn cười mà như không liếc nhìn hắn, xoay người ngồi xuống trước án: "Ngươi trực tiếp xin bạc phụ hoàng không phải tốt hơn sao?"

"Vậy chẳng phải là gây hiềm nghi rằng ngươi nuôi quân!"

"Nuôi quân?"

Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng hừ một cãi, cất kỹ châu báu: "Khỏi phải giả ngu."

Thiên Tốn cũng không phản bác, nhìn người kia vẫn mặt mày hớn hở, trong lòng thấy chút bình yên.

"Gần đây bất kể như thế nào cũng phải mang theo ám vệ."

"Ngươi phong vương thì liên quan gì đến ta?"

"Ngươi sống hay chết có liên quan lớn đến ta."

Lạc Tự Tỉnh lườm mắt, đáp trả đôi mắt sáng tia bạc kia. Không biết là vì bị Ích Minh Đế uy hϊếp thành phẫn uất chưa nguôi, hay là càng nhìn hồ ly này càng thấy bất mãn, hắn đột nhiên sầm mặt, lạnh lùng nói: "Nếu bọn chúng có bản lĩnh đó thì cứ thử."

Ánh mắt của Thiên Tốn cũng dần dần trở nên nghiêm trang. Hắn sắc bén cảm nhận được, người trước mắt dường như đã hạ quyết tâm gì đó. Nhưng quyết định này đối với mình có lợi hay có hại, bản thân hắn không rõ lắm. Điều khiến hắn không vui nhất chính là phụ hoàng lại đi trước mình một bước. Nội điện của hắn, đáng lý ra phải để hắn thu phục, không phải sao?

Nửa đêm, trong thành hoàn toàn yên tĩnh.

Lạc Tự Tỉnh thong thả đi trong ngõ vắng, thắt lưng đeo bầu rượu.

Ngày mai là ngày phong vương của Thiên Tốn và Thiên Ly, hắn đáng ra cũng phải ở trong phủ tu thân dưỡng tính, nhưng lại thừa lúc Thiên Tốn không để ý chạy ra. Tuy thế, lúc cùng Lạc Tự Ngộ uống rượu ngắm mỹ nhân tại Ứng Phường, trong lòng chỉ có nỗi hậm hực, một chút tâm trí vui chơi cũng không có. Lời uy hϊếp của Ích Minh Đế làm hắn rối lòng suốt nửa tháng, lại thêm hình rồng trên tay Thiên Tốn khiến hắn cáu kỉnh không ngừng.

Nếu sau này hắn không có cách nào thuyết phục được Thiên Tốn, có lẽ nào Ích Minh Đế sẽ nhất quyết hạ chỉ gả Tiểu Lục cho Thiên Ly? Hoặc là sẽ sử dụng thủ đoạn quyết liệt hơn, khiến hắn phải hối hận? Không, hắn tuyệt đối không chấp nhận để Tiểu Lục bước vào hoàng thất. Nhưng phải làm sao để khống chế ý gϊếŧ người của hồ ly kia? Trong hoàng thất tranh đấu, để lại một người nghĩa là để lại mối nguy cho tính mạng của mình, hồ ly dứt khoát không thể bỏ qua bất cứ cơ hội chém tận gϊếŧ tuyệt nào.

Ích Minh Đế cho rằng hắn là cái gì của hồ ly? Hồ ly này không có nhược điểm, lại càng vô tâm vô tình.

Hai phụ tử yêu quái không thể để cho hắn bình tĩnh nhập diễn sao? Thế nào cũng phải làm cho hắn không thể tùy ý hành động, không thể thành thực một chút, không thể không suy tính.

Phía trước mặt, hai vị nữ tử đội màn che vội vàng đi tới.

Thời điểm thế này còn có nữ tử đi ra ngoài, không thể không thấy lạ.

Có điều chuyện hò hẹn đêm khuya cũng không hẳn là không có. Vì vậy hai người chỉ có thể đi vào nơi ngõ hẻm hẻo lánh như thế này, tránh khỏi bị binh lính đi tuần nhìn thấy, sẽ dẫn đến bị trách mắng.

Hương thơm từng đợt, Lạc Tự Tỉnh hít thật sâu, khó chịu trong lòng cũng bớt đi một nửa.

Hắn rất tò mò, hai vị nữ tử che màn kia không biết rốt cuộc có diện mạo như thế nào. Dù sao thời điểm thế này còn gặp gỡ trên đường, tính ra cũng là duyên phận

Thấy sắp bước qua nhau, Lạc Ngũ công tử phong lưu phóng khoáng liền mở quạt, cười dừng lại: "Hai vị cô nương, buổi đêm ngoài đường nguy hiểm, có cần tại hạ đưa hai người hồi phủ không?"

Hai vị nữ tử duyên dáng dừng lại, một giọng nói dịu dàng quyến rũ đến tận xương cất lên: "Đa tạ hảo ý của công tử, ta xin lĩnh tấm lòng."

"Nhà cô nương ở đâu? Có lẽ tiện đường." Mặt không biến sắc tim không lỡ nhịp nói ra lời khiến người ta phải nghi ngờ, Lạc Tự Tỉnh không thể không rõ bản thân hiện giờ trông rất giống kẻ háo sắc.

Nữ tử nhẹ nhàng cười thành tiếng, khiến người nghe phải xúc động. Gió nhẹ thổi qua, lưới che mặt nhẹ bay, để lộ hai nét mặt xinh đẹp như tranh.

Lạc Tự Tỉnh kinh ngạc – đây... đây chẳng phải là kiểu mỹ nhân hắn ngày nhớ đêm mong được gặp sao? Trước giờ chỉ có mơ mới thấy những cảnh gặp mặt thế này, không ngờ giờ đây lại thành hiện thực! Hằn không kìm nổi lòng mà bước tới vài bước, hai mắt sáng lấp lánh: "Hai vị, đêm đã khuya, vẫn để tại hạ đưa một đoạn đi."

Hai vị mỹ nhân liếc nhau, nụ cười sao mà thật đẹp, gật gật đầu.

Thời cơ hiếm có, Lạc Tự Tỉnh lại đến gần mấy bước, say sưa trong hương son phấn.

Đột nhiên, áo lụa của mỹ nhân khẽ động, ánh sắc bén chợt lộ, vô số kim châm bay về phía Lạc Ngũ công tử đang miên man cảm thụ trong hưng phấn khó nhịn! Cùng lúc, từ hai bên tường cao nhảy ra hơn mười người bịt mặt, bắn tên rút kiếm, nhanh như lốc cuốn!

Nếu là người khác, e rằng lúc này đã mất hồn.

Nhưng đây là Lạc Ngũ công tử.

Lạc Tự Tỉnh sắc mặt không chút thay đổi, mỉm cười vung tay, tay áo nổi lên gió mạnh, vững như đá đánh bay ám khí. Sau đó hắn nhảy bật lên rất nhanh, thân hình như khói, trong nháy mắt đã đoạt một cây cung, đứng lại giữa ngõ.

Hắn hơi hơi cười, quần áo hỗn độn, bầu rượu bên hông đã vỡ, mùi rượu tỏa bốn phía, trong tay chỉ có một cây trường cung. Nhưng hiện tại không ai dám tùy tiện xông lên.

"Mỹ nhân, nếu không muốn tại hạ đưa đường thì cũng không cần phải cự tuyệt kịch liệt như vậy."

"Có đâu. Ta thực nguyện ý đưa nội điện đi một đoạn."

"A? Được mỹ nhân đưa đường, thật sự là vinh hạnh của tại hạ."

"Nội điện không cần khách khí."

Lạc Tự Tỉnh giương cung, kéo dây.

Tuy không có tên, hắn vẫn tao nhã kéo căng dây, như thợ săn định liệu trước cuộc đuổi bắt: "Mỹ nhân hãy chờ, để tại hạ giải quyết đám tạp binh này xong hai ta lại trò chuyện."

Thích khách xung quanh đều biến sắc.

Cung của Lạc gia, thiên hạ đều biết. Lực tay người Lạc gia đã là phi phàm, mà họ bắn tên chuẩn xác cũng có một không hai!

Cho dù không có tên, vẫn mỗi lần đoạt một mạng!

Thích khách nhanh chóng phi thân tới, liều lĩnh xông vào.

Lạc Tự Tỉnh bắn khí, vài tên thích khách liền kêu lên đau đớn, đầu ồ ồ chảy máu, ngã xuống. Hắn cười nhạt, thân thủ như trôi như nổi tránh công kích, hai đầu cung như lưỡi dao, xoay lượn khắp nơi, lại chém thêm mấy cái đầu!

Hai nữ tử mặt mày ngày càng tái nhợt, lập tức rút nhuyễn kiếm đâm tới.

Lạc Tự Tỉnh chỉ cảm thấy tay phải đau rát, vẫn không để ý đến hai nàng, tiếp tục truy kích những người bịt mặt còn lại.

Thân hình hắn mơ hồ, hai nữ từ chỉ đoạt được cơ hội như vậy một lần, sau đó đến góc áo của hắn cũng không chạm được.

Đánh vỡ sọ thích khách cuối cùng xong, Lạc Tự Tỉnh quay đầu, vẻ mặt vẫn tươi cười. Nhưng hắn lúc này cả người đẫm máu, nụ cười tỏa ra hàn khí tứ phía, như ma như quỷ.

"Mỹ nhân, đánh lén không phải là thủ đoạn quang minh."

"Đối phó với Lạc Ngũ công tử không thể dùng thủ đoạn quang minh."

Lạc Tự Tỉnh vứt cây cung trong tay, từng bước tiến gần tới các nàng, cười thở dài: "Ta nên làm thế nào cho phải? Theo luật pháp của Trì Dương, không được tùy tiện gϊếŧ nữ tử. Có điều... đây lại là Hạo Quang."

Lời nói của hắn có vài phần thương tiếc, trong mắt cũng không có sát ý. Hai nữ tử lại cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Nghĩ nghĩ, Lạc Tự Tỉnh bỗng nhiên dừng bước, nói: "Thôi thôi, các ngươi đi đi." Cánh tay phải của hắn chảy máu đen sì, trúng độc nặng, không nên dây dưa thêm.

Hai nữ tử vẫn không nhúc nhích, chăm chăm nhìn hắn.

"Sao vậy? Vẫn muốn liều mạng đột kích sao? Ta không sợ độc này, cũng không thích gϊếŧ mỹ nhân. Nhưng tính ta không nhẫn nại. Nếu còn muốn phiền thêm, ta cũng không đảm bảo sẽ làm gì."

"Đi đi. Đừng quên nói cho chủ tử của ngươi biết, bất kể hắn là ai, ta đều ghi nhớ."

Nhướn mày, Lạc Tự Tỉnh điểm huyệt cho cánh tay phải, biến mất như gió.

Lạc Tự Tỉnh ngự phong nhanh chóng trở lại phủ Tam hoàng tử, lảo đảo lảo đảo đi vào tẩm điện.

Thiên Tốn đang châm đèn đọc buổi đêm, ngửi thấy mùi rượu cùng mùi máu tươi nồng nặc, sắc mặt khẽ biến. Ngẩng lên nhìn thấy Lạc Tự Tỉnh cả người là máu, cánh tay phải buông xuống không tự nhiên, lại còn cười hì hì tựa vào cửa, hắn nhăn mày.

"Ngươi có biết không nay ta gặp gỡ mỹ nhân cỡ nào không?"

"Ngươi có chắc sau này còn gặp nổi mỹ nhân không?" Thiên Tốn lãnh đạm hỏi lại, đi đến cạnh cửa, đem người bị thương kéo vào, xé mở ống tay áo của hắn, xem xét miệng vết thương.

"Không chết được, uống thuốc giải độc rồi." Tuy là như thế, độc này cũng quá hiểm, khiến nội lực của hắn đình trệ. Nếu không, hắn còn có thể đưa hai nữ tử kia đi Thánh cung chịu trừng trị.

Thiên Tốn nhìn vết thương máu thịt rách nát, dữ tợn kinh khủng, cảm xúc vẫn tỉnh táo dị thường. "Không biết là ai sao?"

"Sao sẽ để lộ nhược điểm như vậy?” Lạc Tự Tỉnh thấy nét mặt hắn không đổi, cười nói: "Không phải vừa lúc sao? Ngươi còn đang thiếu một cái cớ."

Thiên Tốn nhìn lên, thấy người kia tươi cười như chẳng quan tâm, đột nhiên cũng nhướn mày: "Đúng vậy." Cười đến như gió xuân, hắn nắm chặt tay tại miệng vết thương, trong thoáng chốc máu liền chảy đầy cánh tay.

"Nếu nội điện cũng nói là cơ hội, ta liền không khách khí."

Lạc Tự Tỉnh bị đau, nhăn mày.

Máu vẫn như cũ không ngừng chảy, dính ướt áo Thiên Tốn. Hắn nhìn Lạc Tự Tỉnh mặt càng ngày càng tái, liền buông tay: "Người tới! Mau tìm thái y!"

Lạc Tự Tỉnh không nói gì thêm, từng bước nhích tới nằm trên sập, sức cùng lực kiệt mà nhắm mắt lại.

Thiên Tốn nhìn máu của hắn chảy đỏ trên sập, chợt giật mình có ảo giác như đang bị lửa thiêu đốt. Ngay cả lòng bàn tay dính máu của mình cũng bị lửa kia đốt nóng rực như bị bỏng.

*Thường phục trang phục những ngày thường triều / các mùng 5, 10, 20, 25

Trì Dương có ơháp lệnh đặc biệt coi trọng tính mạng nữ giới là vì bốn nước đang mất cân bằng giới tính, nam nhiều hơn nữ.

Làm rõ về uy hϊếp của Ích Minh Đế: Tự Tỉnh phải tìm cách để Thiên Tốn không tấn công Thiên Ly, nếu không ngài sẽ gả Tự Ngộ cho Thiên Ly để làm lá chắn và bổ sung lực lượng cho hắn.

‘Cái cớ’ mà Tự Tỉnh nói với Thiên Tốn là chỉ một sự kiện để giúp tập trung sự chú ý vào Thiên Tốn.
« Chương TrướcChương Tiếp »