Chương 8.2

Gần 10 giờ, hai người trở về【 Minh Thái 】. 【 Minh Thái 】 là một trong số ít khu phức hợp ở Bắc Thành kết hợp giữa nhà ở thông thường lẫn biệt thự. Biết Thương Hủ thỉnh thoảng sẽ ở tại nơi này nên Ôn Uyển đã mua một căn hộ duplex trên tầng cao, rộng khoảng hai trăm mét vuông. Cách khu biệt thự một đoạn nhưng vẫn thật sự sống dưới cùng một bầu trời với anh.

Nhận thức này khiến Ôn Uyển cảm thấy vô cùng an tâm, đôi khi một trận gió lướt qua, không khí mỏng manh vây quanh cô, và mơ hồ, cô có thể ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.

Có người nói yêu thầm là một dạng chủ nghĩa duy tâm không thực tế của một người.

Cô nghĩ, đúng là như vậy.

Bởi vì...... Cô thường xuyên như thế.

Về đến nhà, sau khi tắm rửa Ôn Uyển ngồi trên sô pha xem TV, nhưng vẫn không thể tĩnh tâm lại. Một lúc sau, cô quyết định tắt TV, cầm theo cốc nước vào phòng sách. Bật đèn, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp căn phòng đầy hương sách, trên giá sách gỗ cao vυ"t đầy ắp những cuốn sách, xếp chồng lên nhau.

Ôn Uyển cầm cốc nước đứng ngơ ngẩn trước tủ sách hồi lâu, sau khi định thần lại, cô đi đến bàn làm việc, đặt cốc nước xuống, sau đó đi đến trước tủ sách, dùng một chiếc thang gỗ ngắn lấy xuống một quyển album ảnh. Có hàng trăm hàng ngàn quyển sách nhưng cô lại lấy chính xác thứ mà cô muốn, bởi vì mấy năm nay cô đã lặp lại việc này vô số lần, chỉ vì...... Nó có liên quan đến Thương Hủ.

Trước khi gặp Thương Hủ, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ yêu một chàng trai ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là một điều phi thực tế mà cô không thể hiểu nổi. Nhưng sau buổi chiều hôm ấy, cô không thể ngừng nghĩ về anh, mỗi khi nghe thấy những chuyện liên quan đến anh thì đều chăm chú lắng nghe.

Sau đó, cô dần dần chìm đắm. Rồi sau đó, khi anh ra mắt, việc tìm hiểu thông tin về anh trở nên dễ dàng hơn. Cô như một con hamster nhỏ thích tích trữ, từng chút một chuyển những bức ảnh tạo hình khi phỏng vấn của anh vào cuốn album này, theo thời gian, trọng lượng của nó càng ngày càng nặng, cho đến hôm nay, dường như cô sắp không cầm nổi nó nữa.

Cô cẩn thận cầm cuốn album bước xuống cầu thang, trở lại bên bàn làm việc và mở nó ra lần nữa. Thành thật mà nói, cô đã không còn nhớ mình đã lật xem cuốn album này bao nhiêu lần, nhưng chắc chắn là không ít, vì các góc của cuốn album đã bị mòn, Nếu là đồ vật khác, cô đã sớm thay mới từ lâu. Trước đây không phải cô chưa từng có ý định này nhưng cuối cùng lại không nỡ.

Trong gần một giờ đồng hồ, Ôn Uyển lặng lẽ hồi tưởng lại bảy năm đã qua của Thương Hủ, cùng lúc đó, những mạch cảm xúc của chính cô trong bảy năm qua cũng dần trở nên rõ ràng.

Anh trở thành ‘vua’ trong ngành, còn cô cũng trở thành nhân tố mà không ai có thể bỏ qua trong giới. Hoá ra theo đuổi ánh sáng lâu rồi, chính mình cũng có thể trở thành một phần của ánh sáng.

Trong vô thức, Ôn Uyển đã lật đến trang cuối cùng và rút ra một tấm bưu thϊếp từ bên trong. Mặt sau bưu thϊếp hiện ra trước mắt của Ôn Uyển, trên đó có chữ ký của Thương Hủ.

Tâm trí của cô bị kéo trở về quá khứ, tốc độ nhanh tới mức Ôn Uyển không kịp phản ứng......

Vào một buổi chiều bình thường đến mức không đáng để nhắc đến, Ôn Uyển đã làm một việc mà suốt đời cô cũng không bao giờ quên được, bởi vì nó quá mức hoang đường và táo bạo.

Cô nghe nói hôm nay Thương Hủ sẽ tới trường nên đã trốn tiết học cuối cùng, đứng đợi ở con đường duy nhất ra khỏi trường học. Đây là lần đầu tiên trong đời cô trốn học, cảm giác vừa mới lạ vừa kí©h thí©ɧ, trái tim rơi vào trạng thái căng thẳng suốt một thời gian dài. May mắn thay, sau gần hai giờ chờ đợi, Thương Hủ đã xuất hiện.

Với trang phục màu đen quen thuộc, khuôn mặt điển trai của anh bị mũ lưỡi trai cùng khẩu trang che khuất hơn phân nửa, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cô nhận ra anh ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Khi lý trí trở về, cô đã lao ra, chắn trước mặt anh.

“Đàn anh, em rất thích xem phim điện ảnh anh đóng, anh có thể cho em xin chữ ký được không?”

“Nếu không được thì thôi vậy!”

Nói xong, Ôn Uyển mới cảm thấy thấp thỏm, lo sợ bất an. Cũng may trước khi ra ngoài, vì che giấu sự mất kiểm soát có khả năng xuất hiện của bản thân, cô đã cố ý đeo một chiếc kính râm lớn.

Chiếc kính mang cho cô cảm giác an toàn, bảo vệ cô trước khí chất mạnh mẽ của anh giúp cô miễn cưỡng mà giữ được bình tĩnh.

Cõ lẽ chưa từng gặp phải tình huống như vậy nên Thương Hủ có hơi giật mình, ánh mắt dừng lên trên người Ôn Uyển.

Ôn Uyển có chút lo lắng dưới cái nhìn chằm chằm của anh nhưng vẫn cố gắng hết sức tranh thủ, “Có được không?” Cô thật sự rất muốn có chữ ký của Thương Hủ, rất muốn.

Chỉ cách một lớp kính mỏng, sự mong đợi và lo lắng của cô hiện rõ nên căn bản không thể thoát khỏi ánh mắt của Thương Hủ. Ngay lập tức, anh bị một sức mạnh không rõ thúc đẩy, anh duỗi tay cầm bút cùng bưu thϊếp rồi ký tên mình vào mặt sau. Chữ của anh giống như cảm giác mà anh mang lại cho người khác, không theo bất kỳ quy tắc nào, nhưng lại ẩn chứa sự mạnh mẽ và cốt cách.

Không chút cảm xúc mà ký xong, anh trả bút cùng bưu thϊếp lại cho Ôn Uyển rồi sải bước rời đi. Từ đầu đến cuối, cảm xúc của anh đều không dao động, cũng không quan tâm bưu thϊếp trông như thế nào cũng như tâm tư của cô gái trước mắt. Đương nhiên, anh sẽ không biết mặt trước của tấm bưu thϊếp là một cảnh trong bộ điện ảnh đầu tay của anh, anh đứng trước đống cỏ khô, lưng quay về phía máy ảnh toát lên vẻ cao ngạo khó thuần. Bên dưới bức ảnh là nét chữ viết tay của Ôn Uyển -- người tầm thường như tôi nhạt nhoà trong sắc xanh ôliu. Còn anh, rực rỡ đến say đắm thời gian.

Đầu ngón tay Ôn Uyển nhẹ nhàng vuốt ve chữ của anh, không khỏi có chút vui mừng.

Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng cô cũng bước đến trước mặt anh với dáng vẻ xuất sắc nhất. Tiếp theo, cô nhất định phải nỗ lực để giành lấy vai diễn đó, trở thành người đầu tiên không bị ánh hào quang của anh lấn át trước màn ảnh.

Hiện tại có lẽ rất khó, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì lại tiếp tục thêm nữa......