Chương 8.1

Tắm cho mềm mại thơm tho xong cũng không thể vơi đi hết nổi sầu của Ôn Uyển.

Cô đứng trong phòng để quần áo, ánh mắt lướt qua các loại quần áo xinh đẹp, tinh xảo vài lần cũng không tìm được bộ nào hợp ý.

Thật ứng với câu: Tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn thiếu một bộ quần áo.

Đến sát giờ, cô hết cách đành phải tuỳ tiện lấy một bộ. Áo ngắn màu vàng cam phối với quần cao bồi ống rộng, lộ ra eo thon trắng nõn mềm mại cùng đôi chân thon dài. Mặc thoả đáng xong, cô tuỳ ý sấy tóc vài cái, mái tóc nửa ướt nửa khô ngát hương xoã tung.

Lúc ra cửa, gương mặt yêu kiều đã bị che khuất sau lớp khẩu trang màu đen, chỉ có đôi mắt hạnh nhu mị sáng ngời chứa đầy chờ mong cùng vui mừng. Nhưng sau khi cô bước ra khỏi thang máy, tất cả chờ mong cùng vui mừng đã bị đè ép xuống.

Ôn Uyển đi ra ngoài, qua hơn mười bước, còn cách một đoạn ngắn, cô như có sở cảm, ánh mắt cô nhắm ngay một chiếc xe Maybach màu đen, chỉ thấy cửa sổ bên ghế điều khiển hạ xuống, gương mặt người đàn ông không hề che lấp, chói lọi, cao ngạo quạnh quẽ, đẹp đến kinh tâm động phách.

Ôn Uyển không khỏi nghĩ thầm, năm đó có phải cô cũng đứng ở góc độ này nhìn Thương Hủ, trái tim thiếu nữ rung động, cách lâu ngày cũng chưa từng biến mất, thậm chí theo thời gian càng ngày càng sâu đậm.

Có cơn gió thổi qua, Ôn Uyển hồi thần, lần nữa bước về phía trước. Giây lát sau, cô ngừng cách Thương Hủ hai ba bước chân, Thương Hủ ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt, nghiêng mặt nhìn cô gái lười biếng lại tinh xảo, khoé miệng hơi nhếch lên một độ cong rất nhỏ,

“Em định tự lên xe hay tôi xuống mở cửa cho em?”

Ôn Uyển đứng bất động tại chỗ, mắt hạnh mỉm cười, “Nữ thần sẽ không tự mình lên xe.”

Thương Hủ bị lời này chọc cười, tay cũng có hành động……

Anh xuống xe mang theo hương bạc hà mát lạnh phảng phất về phía cô khiến cô sinh ra một loại cảm giác choáng váng.

Không khỏi có chút hoảng loạn, cô chủ động tìm đề tài muốn dời lực chú ý, “Sao giờ này anh còn chưa ăn cơm?”

Thương Hủ dẫn cô về phía ghế phụ, “Có chút việc, bỏ lỡ thời gian.”

Ôn Uyển đáp lại, lại hỏi, “Anh muốn ăn gì?”

Thương Hủ không hề nghĩ ngợi: “Nữ thần mời, nữ thần định đoạt.”

Ôn Uyển bị một câu một cái nữ thần chọc cười, khẩn trương cùng choáng váng đột nhiên biến mất hơn phân nửa, “Không qua được chủ đề nữ thần này sao?”

Thương Hủ trả lại cho cô nguyên câu nói lúc trước, “Qua đêm nay là qua.”

Dưới ánh đèn, hai người hoà thuận vui vẻ, hai bóng dáng dựa sát vào nhau, là yên tĩnh, là tốt đẹp, cũng là tình cảm thầm lặng không hề bị thời gian đánh bại của Ôn Uyển.

Cuối cùng, địa điểm ăn tối do Ôn Uyển quyết định.

Cô biết được rất nhiều sở thích của Thương Hủ, không chạm phải ‘mìn’ là một chuyện rất dễ dàng.

Một gian hàng cháo ẩn mình trong một góc đường cách khu nhà【 Minh Thái 】năm km, hoàn cảnh lịch sự tao nhã thức ăn tinh xảo mỹ vị.

Ôn Uyển quyết định gọi bốn món, một chén cháo thịt viên nóng hầm hập, ba món điểm tâm ăn kèm: cúc vu, bào ngư xào ớt chuông, chả giò rau tề.

Khi thức ăn lên, Ôn Uyển ý bảo nhân viên phục vụ để tất cả trước mặt Thương Hủ. Anh rũ mắt nhìn cháo cùng điểm tâm, sau đó lại nhìn gương mặt thanh lệ nhu hoà không có khẩu trang che lấp của cô, “Em không ăn?”

Ôn Uyển ăn ngay nói thật, “Em ăn rồi, còn rất no nữa, thật sự không ăn thêm được một hạt cơm nào nữa.”

Thương Hủ: “Lần sau gặp phải tình huống này, có thể từ chối.”

Ôn Uyển rất muốn mắng anh!

Thử hỏi có cô gái nào có thể cự tuyệt lời mời của người trong lòng, hơn nữa, “Anh gọi em là nữ thần, vì hai chữ này, thế nào em cũng phải mời anh bữa cơm.”

Nghe thế một lát, Thương Hủ không khống chế được tiếng cười của mình.

Khi anh cười rộ lên, lạnh lẽo tan hơn phân nửa, có ấm áp tràn ra. Ánh đèn phác thảo ra mỹ mạo đủ để phá vỡ thời không. Mà anh, không hề hay biết, nụ cười chợt lướt qua rồi biến mất, “Đã biết.”

Không đầu không đuôi, Ôn Uyển không get được, “Anh biết cái gì?”

Thương Hủ cầm muỗng, ánh mắt thâm thúy khóa chặt Ôn Uyển, nghiêm trang trả lời: “Sau này nếu không có tiền, có thể lặp lại chiêu này, ấm no không lo.”

Ôn Uyển: “……”

Có tính là cô đang dưỡng cổ không? Không chừng ngày nào đó liền bị cắn ngược??? Vả lại Thái Tử gia của Văn Hoa nào dễ dàng không có tiền như vậy, cô không có tiền, anh cũng sẽ không. Cuối cùng còn không biết ai ké cơm ai đâu?

Vô vàn suy nghĩ trong lòng, trên mặt lại không hiện mảy may, thậm chí còn nghẹn ra một nụ cười, tự nhiên lại tốt đẹp, “Nếu đàn anh không có tiền, có rất nhiều người muốn nuôi anh, nam nữ đều có.”

Lúc này đổi lại Thương Hủ nghẹn lời, anh nhìn thẳng Ôn Uyển một hồi lâu, mới nói, “Ôn Uyển, hình tượng nữ thần của em vỡ đầy đất rồi em biết không?”

Một câu khiến Ôn Uyển ngừng nghỉ.

Thương Hủ cảm thấy đáng yêu, mắt đen sâu thẳm bị ý cười thắp sáng. Nhưng anh vẫn chưa nói thêm gì nữa, chuyên chú dùng cơm. Lăn lộn đến bây giờ, đúng là có chút đói bụng.

Ôn Uyển an tĩnh mà xem anh ăn, không hề cảm thấy nhàm chán. Trong chớp mắt, thậm chí sinh ra ý tưởng “Nếu có thể thế này mãi thì tốt biết bao”.

Thương Hủ không biết được niệm tưởng giấu dưới đáy lòng của cô, với anh, chỉ có hiện tại. Anh câu được câu không nói chuyện phiếm với Ôn Uyển, anh có chút tò mò hỏi cô, “Em học ngành gì ở Hàng Đại? Vì sao lại chuyển hướng?”

Ôn Uyển sửng sốt, rõ ràng chưa hề chuẩn bị tâm lý nói chuyện này với anh.

Phục hồi tinh thần lại, hỏi lại anh, “Còn đàn anh?” Là tò mò, cũng vì để bản thân có thời gian suy nghĩ.

Thương Hủ cũng không lảng tránh, ngữ điệu như thường mà trả lời, “Lúc ấy tôi muốn giúp một người, cần có tiền, nghề này, là nghề duy nhất mà lúc ấy tôi có thể nghĩ đến cũng như có thể làm được.”

“Lúc sau càng thâm nhập mới phát hiện sự thú vị trong đó, cứ như vậy qua một năm lại một năm.”

Lời này là Ôn Uyển không lường trước được, cô có chút tò mò người anh muốn giúp là ai, có thể khiến Thương Hủ từ bỏ quỹ đạo đã định đổi sang nghề này, người này rất quan trọng với anh?

Chỉ là trước mắt, cô không rảnh quan tâm đến lòng hiếu kỳ của mình, Thương Hủ trả lời chân thành, dù thế nào cô cũng phải cho anh đáp án, còn không thể lừa gạt.

Hơi trầm ngâm, nửa thật nửa giả mà đem tâm ý của mình phơi bày trước mắt anh, “Nếu em nói là chịu ảnh hưởng của anh mới gia nhập anh có tin không?”

Thương Hủ cười đáp: “Tin!”

Chưa hề suy nghĩ đã trả lời, anh không tin, Ôn Uyển biết.

Nhẹ nhàng thở ra, đồng thời dưới đáy lòng lại có một nỗi mất mát trào ra, hơi nhẹ, nhưng cô không có cách nào khống chế……