Chương 7.2

Bên kia, cuối cùng lão Miêu cũng đuổi kịp, kéo Thương Hủ đứng lại, thở hồng hộc nói, “Không phải đã hứa là không cãi nhau sao? Sao lại cãi nữa? Cãi thành như vậy thì tôi biết ăn nói sao với mẹ cậu đây?”

Thương Hủ rũ mắt lãnh đạm liếc lão Miêu một cái, “Chú đã nhổ hết hoa trong vườn chưa?” Ngụ ý, chưa nhổ hết hoa thì những lời trước đó đều không được tính, đâu ra “đã hứa”?

Lão Miêu: “......”

Lão Miêu không khỏi nghĩ thầm trong lòng: Quỷ nhỏ này thật là càng lớn càng không đáng yêu. Nhớ năm đó, Thương Hủ bé nhỏ tò tò theo sau người lớn, phấn điêu ngọc trác người gặp người thích. Hai cây hoa quế trong vườn cũng là do chính tay Thương Hủ trồng, mỗi cây mỗi hoa trong vườn đều là kỷ niệm, ai mà nỡ nhổ hết?

Thương Hủ thấy lão Miêu im lặng, khóe miệng như có như không mỉm cười, “Vậy tôi đi trước?”

Khi dứt lời, Thương Hủ đã xoay người, lại có âm thanh vang lên, “Bên phía mẹ, tôi sẽ tự nói, chú quản gia cứ lo làm việc của mình!”

Một lát sau, lão Miêu mới xác định bản thân nghe được cái gì, đáy mắt nổi lên hơi nước trong trẻo vì vui sướиɠ, trong miệng còn lẩm bẩm, “Nhóc nghịch ngợm, không uổng công thương cậu!”

Ra khỏi nhà cũ, Thương Hủ trực tiếp lên xe.

Từ lúc đi vào đến khi đi ra chưa đến mười phút, thấy thế nào cũng xem như khác thường. Nhưng lão Trương làm tài xế cho Thương Hủ nhiều năm nên đã quen từ lâu. Vị tổ tông này, ấm ức ai cũng sẽ không để bản thân bị ấm ức, nói ra cũng lạ, sau khi cái danh khó của Thương Hủ lan truyền rộng rãi, gần như không ai dám trêu vào cậu, Thương Hủ sống được nhẹ nhàng tự tại. Có mấy lần cả Thương Hủ cũng không khỏi suy nghĩ, có phải bản thân ổn định, mấy chuyện lộn xộn sẽ tự động né xa, đây là định luật từ trường mà mọi người hay nói.

“Cậu Thương, tiếp theo nên đi đâu?” Nhẹ nhàng thoáng nhìn qua, lão Trương kéo suy nghĩ của mình trở về, thấp giọng hỏi.

Thương Hủ thắt đai an toàn: “Về nhà!”

Lão Trương gật đầu đồng ý, sau đó khởi động xe.

Sau ba mươi mấy phút, xe đến trung tâm thành phố, cao ốc Minh Hỗ đứng lặng với quảng trưởng Thành Đức bỗng sáng đèn, chỉ một thoáng, như có ngôi sao kích động, dật màu lưu quang.

Dần dần, từng sợi lưu quang tụ lại trở nên lộng lẫy, bắt mắt.

Thương Hủ theo bản năng nhìn qua, thế nhưng nhìn thấy Ôn Uyển, cô mặc chiếc váy dài cúp ngực màu trắng phối cùng đôi giày cao gót màu vàng kim chậm rãi mà động, tựa liễu lại như nước, giơ tay nhấc chân, đều là diễm sắc.

Sau 30 giây, Thương Hủ cũng chưa dời mắt.

Chờ anh nhận thấy được, hình ảnh đã dừng ở một câu: Đá quý Sương Mù, lựa chọn của nữ thần!

Thương Hủ không khỏi cười nhẹ một tiếng, lát sau lấy di động chụp hình ảnh cuối cùng này chia sẻ cho Ôn Uyển, kế đó là: 【 Có duyên nhìn thấy, có vinh hạnh được nữ thần thưởng một bữa cơm không? 】

Mới ăn no căng về nhà Ôn Uyển nhìn thấy tin này, không khỏi rũ mắt nhìn bụng mình.

Nghĩ thầm: Người này cũng thật biết chọn thời điểm. Nhưng từ chối là không có khả năng, cho cô hai trăm triệu cũng không được.

Hơn nữa, anh gọi cô là nữ thần nha!

Nỗi lòng chìm nổi, khoé miệng của Ôn Uyển bắt đầu kiềm chế không được, 【 Được nha, anh ở đâu? 】

Thương Hủ: 【 Em ở đâu, tôi đến đón em. 】

Ôn Uyển có chút 囧, cô lựa chọn ở【 Minh Thái 】là bởi vì biết Thương Hủ ở nơi này……

Chần chờ vài giây, Ôn Uyển mới gửi địa chỉ cho anh.

Không ngoài dự kiến của cô bên kia có chút kinh ngạc,【 Tôi cũng thường xuyên ở nơi này. 】

【 A? 】 Khuôn mặt nhỏ của Ôn Uyển nóng lên, nghĩ thầm may là cách màn hình, bằng không đêm nay cô liền trực tiếp dọn lên sao hoả.

Cũng may Thương Hủ vẫn chưa rối rắm,【 Chuẩn bị đi, mười lăm phút sau gặp nhau dưới lầu. 】

Ôn Uyển: 【 Dạ. 】

Gần đây cô cũng quá may mắn!

Ôn Uyển cầm di động cười ngây ngô, cho đến khi cô nhớ lại mình mới ăn nướng, quần áo đầu tóc đều bị bám mùi, cô…..

Phanh.

Di động vẽ ra một đường parabol ở giữa không trung, sau đó rơi xuống giữa giường, phát ra một tiếng vang rất nhỏ mà nặng nề.

Cô thiếu nữ luôn luôn thoả đáng, giờ phút này có hơi cuống quít mà chạy về phía phòng tắm, mỗi một bước đều cất giấu sự cầm lòng không đậu cùng bất chấp tất cả lao tới mà không cần lý do.