Tống Hiểu Đình cảm giác mình đang trôi nổi trong biển băng và lửa, thân thể lúc lạnh lúc nóng kèm theo nỗi đau đớn kịch liệt giống như có một con dã thú khổng lồ muốn nhấn chìm cô xuống. Có tiếng người ồn ào khắp nơi, nhưng cô không thể di chuyển, càng không thể tỉnh lại.
Đến lúc Tống Hiểu Đình tỉnh lại đã là một tuần sau, cô nằm trên giường bệnh, ánh trăng chiếu vào nơi cửa sổ sát đất, ánh sáng lờ mờ gần như không nhìn thấy rõ mọi thứ trong căn phòng.
Đây là phòng ngủ chính ở biệt thự tư nhân của Tống Duẫn Thành. Cô từng đến đây hai lần, đều là lúc Tống Duẫn Thành bị bọn bắt cóc đánh gãy tay. Nhưng tại sao cô lại ở trong phòng ngủ của hắn?.
“Khụ, khụ...” Cả căn phòng không bật đèn tràn ngập mùi khói thuốc lá gay gắt, khiến Tống Hiểu Đình ho sặc sụa.
“Cô tỉnh thật đúng lúc, chậm thêm mấy tiếng, tôi liền rút ống dưỡng khí của Hà Tĩnh Di ra”. Thanh âm trầm thấp của Tống Duẫn Thành đột ngột vang lên.
Tống Hiểu Đình giật mình, nghiêng đầu nhìn sang. Tống Duẫn Thành đang ngồi trên chiếc sô pha mềm mại ở góc phòng, dưới ánh trăng lờ mờ không nhìn rõ vẻ mặt, ngón tay phải kẹp một điếu thuốc lá, ngọn lửa đỏ rực trong bóng đêm lúc tối lúc sáng. Chiếc gạt tàn pha lê gần chân hắn đã đầy tàn thuốc từ bao giờ.
Cơ thể Tống Hiểu Đình vẫn còn nóng bừng, nhưng đột nhiên cô phát hiện cơ thể ở dưới lớp chăn của mình trần như nhộng. Cô kinh ngạc đến phát ra tiếng “A”. Trong lúc nhất thời, tất cả cảm xúc tức giận, sợ hãi xấu hổ và giận dữ ở l*иg ngực trở nên bành trướng, khiến cô khó thở và đau nhói.
Tống Duẫn Thành dập tắt tàn thuốc, đứng lên hướng về phía giường của cô đi đến. “Không phải thuận tiện hơn nhiều sao, không cần phải cởi ra”.
Ánh mắt Tống Duẫn Thành lạnh như băng, khiến cô nhìn thấy phải xấu hổ vô cùng. Muốn kéo chăn quấn chặt lấy cơ thể, nhưng ngay cả một chút sức lực cũng không có. Cô ở trong lòng thở dài một hơi, một dòng nước nóng bỏng chảy từ khóe mắt xuống tai. Cô nghĩ mục đích sống duy nhất bây giờ là duy trì tính mạng của mẹ.
Tống Duẫn Thành vén chăn lên, nhìn thấy cơ thể đỏ bừng vì cơn sốt của cô, máu đang chảy trong người nháy mắt liền tụ lại cùng một bộ phận. Hắn liền đè lên người cô, hôn lên da thịt cô một cách tàn bạo, bàn tay của hắn chạm vào người cô, dưới làn da mượt mà, xúc cảm được phóng đại vô số lần, cảm giác hưng phấn như có dòng điện chạy ra từ xương tủy, càng khiến hắn muốn nhiều hơn nữa.
Cơ thể Tống Hiểu Đình khẩn trương mà phát run, hai tay chống đỡ trước ngực muốn đem hắn đẩy ra.
Tống Duẫn Thành bỗng nhiên dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, hai má ửng đỏ vì sốt cao, đôi môi hơi nhếch lên vì khó thở, cùng với đôi mắt mông lung đầy nước, có một loại mị hoặc khiến người khác nhìn vào thêm mê mẩn. Tống Duẫn Thành nhíu mày, ghé sát vào vành tai cô gằn từng tiếng: “Mối quan hệ của chúng ta từ xa lạ thành anh em, từ anh em biến thành bạn tình, em muốn cùng anh trai chia sẻ tâm tình gì cứ nói”.
Tống Hiểu Đình khẽ mở mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân gần trong gang tấc, cố gắng mà mở miệng: “ Hừ, Tống Duẫn Thành đây là lần đầu tiên của anh sao”.
Hậu quả của việc chọc giận Tống Duẫn Thành là một cuộc trừng phạt dã man, khiến cả người cô bầm dập. Phòng ngủ, phòng tắm, trên mặt đất kể cả phòng bếp. Tống Duẫn Thành liên tục tra tấn cô đến khi vô lực mà ngất đi cũng phải tỉnh lại vì quá đau đớn.
Tống Duẫn Thành sau cùng gầm nhẹ bên tai cô: “ Thoải mái không? Trả lời đi, tôi làm cô thoải mái không?”.
Kể từ đêm đó lên cô liền bị Tống Duẫn Thành cầm tù ở bên trong tòa nhà biệt thự tư nhân của hắn, cùng thế giới bên ngoài ngăn cách.
Không có điện thoại, không có máy tính, tất cả những thứ có thể cùng bên ngoài liên hệ đều bị chặt đứt, bạn bè của cô, bạn học, người thân của cô cũng đều không thể liên lạc. Tống Hiểu Đình từ nhỏ đã là tiểu công chúa của mẹ cô luôn được nâng trong tay, Tống Duẫn Thành lại một tay hủy diệt cuộc sống của cô, để cho cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hận ý của Tống Duẫn Thành từ lần đầu tiên gặp mặt liền biểu lộ không bỏ sót, từ trước tới giờ không ẩn nhẫn, từ trước tới giờ không kiêng kị. Nàng để mẹ mình hoà hợp mười năm, cứ nghĩ sẽ hóa giải mối hận này, ít nhất sẽ có thay đổi. Không nghĩ tới cừu hận của Tống Duẫn Thành có thể lớn đến tuyệt mức như thế.
Mỗi ngày ngoại trừ ba bữa cơm cùng thời điểm thay thuốc có hộ lý nhân viên đi vào, thời gian còn lại chỉ có một mình cô đối mặt với căn phòng lạnh như băng cùng không khí rỗng tuếch.
Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng, Tống Hiểu Đình đều ở đây hôn mê cùng ngẩn người cứ thế vượt qua, thời gian đối với nàng chỉ là một con quái thú, chính mình giống như một cái xác không có linh hồn.
Có lẽ thứ ràng buộc duy nhất trên đời này chỉ có mẹ, không biết nghiêm trọng hay không? Sẽ có tỉnh lại hay không? Rất muốn nhìn mẹ một chút, muốn nghe bà kêu một tiếng Đình Đình!.
- ----------------------------------------------------------