Tống Duẫn Thành nổi tiếng không phải vì hắn ta là thái tử của tập đoàn Hồng Duyên, mà là hắn đã độc chiếm vị trí thủ lĩnh của giới hào môn trong nhiều năm, không ai có thể ngan hàng với hắn, hắn tùy ý làm bậy, hắn tiêu tiền như nước sự kiêu ngạo và độc đoán của hắn khiến phú nhị đại trong giới đều phải nhìn mà than thở.
Chẳng ai ngờ rằng một công tử bột như thế lại có thể tiếp quản mọi công việc của tập đoàn sau khi Tống Hồng Duyên, chủ tịch tập đoàn Hồng Duyên đột ngột gặp tai nạn giao thông. Lấy khí thế như sét đánh sát phạt quả quyết, khiến tất cả đại cổ đông cuối đầu mà xưng thần, tiếp quản tất cả sự vụ trong ngoài của tập đoàn.
Trong văn phòng cao nhất của tập đoàn Hồng Duyên. Tống Duẫn Thành ký vào phần, văn kiện cuối cùng vuốt nhẹ mi tâm, dựa lưng vào ghế da châm một điếu thuốc.
Ba ngày này hắn không đến bệnh viện, thứ nhất là hắn chỉ vừa đảm nhiệm chức chủ tịch điều hành, thứ hai, mấy ngày gần đây mỗi khi nhắm mắt lại cả người Tống Hiểu Đình mềm mại không xương. Vẻ đẹp đó sẽ hiện lên trong đầu hắn, thân hình mảnh khảnh của cô, tiếng khóc thút thít kèm tiếng rêи ɾỉ không thể kiểm soát, giống như xuân dược tiêm vào máu hắn, du͙© vọиɠ tích trữ bao lâu nay nháy mắt liền bị đánh thức.
Mặc dù hắn không đến bệnh viện, nhưng sẽ có người báo cáo tình trạng của Tống Hiểu Đình mỗi ngày.
Qua đêm kịch liệt hôm đó đã khiến vết thương ở bụng cô rách ra, dẫn đến vết thương chuyển biến xấu rồi nhiễm trùng, suýt chút nữa đã thủng dạ dày. May mắn là bác sĩ và cơ sở y tế ở bệnh viện tư nhân này đều là hàng đầu nên mới khống chế được, vết thương đã thuyên giảm.
Thời điểm hắn nghe được tin tức đó, chính hắn cũng không cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ sau khi trả thù, ngược lại trong lòng có cảm giác khó tả.
Tống Duẫn Thành có chút bực bội dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, tên người gọi "Hứa Hi Nặc" hiện lên, để điện thoại đổ chuông đến khi sắp tắt, hắn mới cầm lên trả lời. “Uy”
“Thân ái, tại sao tới giờ mới nghe điện thoại?”. Bên kia đầu dây truyền đến giọng nữ phàn nàn.
“Đang họp” Tống Duẫn Thành lạnh nhạt trả lời.
“Em sắp đổi chuyến bay, hiện tại anh có thể ra sân bay đợi em không, đừng chậm trễ nha” thanh âm Hứa Hi Nặc tràn đầy vui mừng và chờ mong.
“Tôi nhớ”.
“Anh yêu, anh có nhớ em không?” Hứa Hi Nặc không đành lòng gác mái, lại hỏi thêm.
“Chúng ta đừng nói nữa, tôi còn một ít tài liệu cần thông qua” Tống Duẫn Thành cúp điện thoại, thở dài một hơi.
Hứa Hi Nặc là viên ngọc quý trên tay Hứa Bách Xuyên, người giàu nhất thành phố C, đại tiểu thư được sủng ái của nhà họ Hứa, lần này về Trung Quốc là để chuẩn bị hôn lễ trong ba tháng cùng với hắn. Hai nhà Tống - Hứa trở thành thông gia có thể nói là trong giới kinh doanh không có đối thủ.
Đối với Tống Duẫn Thành, con người trên thế giới này chia thành 2 loại, một hữu ích và một loại vô dụng. Hứa Hi Nặc là loại hữu ích, cho phép hắn đứng trên đỉnh cao quyền lực. Thế giới hiện tại là một loại thế giới có tiền thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
- ----------------------------------------------------------