Chương 3

Dịch Sơ thấy chăn giường của mình biến thành như vậy, tuy rằng trong lòng phần nhiều là bất đắc dĩ, lại cũng không biết tính toán như thế nào, nàng nâng tầm mắt nhìn con cự xà đang nằm trên giường, xoay người bước ra ngoài, tính toán tìm một phòng cho khách nhân ở tạm một đêm.

Người trong tự đều ngủ tương đối sớm, giờ phút này trong tự đã thực yên tĩnh, Dịch Sơ ở trong lòng đọc kinh văn, thong thả đi tới, lại nghe phía sau có động tĩnh, nàng quay đầu lại, liền thấy con cự xà kia xiêu xiêu vẹo vẹo bò theo nàng, thấy nàng dừng lại, nó cũng dừng lại mà ngẩng đầu nhìn nàng. Hai mắt con cự xà mở to, rồi lại mang theo chút ngập nước.

Dịch Sơ phát hiện con rắn này rất thích đi theo mình, nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục đi đến phòng cho khách, sau khi vào phòng, cự xà kia cũng quyết định tiến vào, cái thân hình to lớn kia làm cho cánh cửa vốn rộng mở lại trở nên chen chúc.

“Ta tuy không biết ngươi vì sao phải theo ta tới đây, chắc là ngươi có lý do.” Dịch Sơ nhẹ giọng nói, nàng hiểu được chính mình đuổi con rắn này cũng không đi, cũng không nghĩ sẽ đuổi đi, nàng lấy ra một bộ chăn bông trãi trên mặt đất, thấy con rắn kia đứng yên một hồi ở trong phòng, thành thật nằm yên đó, Dịch Sơ lúc này mới yên tâm nằm trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Phát hiện Dịch Sơ thực nhanh ngủ rồi, con rắn vốn đang yên phận lại bắt đầu động. Nàng phun ra chiếc lưỡi đỏ, cái đuôi rắn thật lớn di chuyển đến bên giường, tiến vào trong chăn của Dịch Sơ, cảm giác được trong chăn thật ấm áp, mắt con rắn híp lại, hưởng thụ kêu lên một tiếng, dần dần biến thành một con rắn nhỏ cỡ một cánh tay, bò lên trên giường.

Có lẽ cả ngày lăn lộn mệt mỏi, Dịch Sơ ngủ một giấc rất sâu, nàng không phải tự nhiên tỉnh, mà là cảm giác khó chịu trên ngực khiến nàng tỉnh lại. Nàng mới vừa mở mắt ra, nhìn đến một vật đen nhánh ở trên người mình, chỉ có đầu là màu trắng. Nó cuộn thân mình thành một đoàn, lại để lại một nửa cái đuôi ở bên ngoài, chiếc lưỡi đỏ tươi không ngừng liếʍ cổ và mặt nàng, chảy ra nước miếng làm vạt áo nàng đều ướt đẫm. Mỗi lần liếʍ mặt nàng cái đuôi liền rung lên vài cái.

Tuy nói đệ tử Phật môn đều theo quy tắc năm không, nhưng Dịch Sơ lại là một người rất ưa chuộng sạch sẽ, thấy trên mặt chính mình đều là vết tích con rắn lưu lại, nàng cầm lấy chiếc khăn tay ở mép giường xoa xoa mặt, đem con rắn nhỏ đang liếʍ mặt mình chưa đã thèm đem đến giường bên kia.

“Nói vậy thân mình ngươi đã không có việc gì.” Thấy con rắn nhỏ hoạt bát như thế, Dịch Sơ nghĩ nó không bị bánh Hùng Hoàng kia ảnh hưởng quá nhiều.

“Tê…” Nghe Dịch Sơ nói xong, con rắn nhỏ liền gào rống, cuốn thân mình ngã vào trên giường, nếu đổi là trước kia, Dịch Sơ nhất định không hiểu cách nó làm, hiện giờ lại sáng tỏ, nếu không cho nó ăn, nó liền sẽ liếʍ nàng.

“Vẫn chưa cho ngươi ăn no sao, chờ một chút.” Dịch Sơ sờ sờ đầu rắn, liền chuẩn bị tắm gội một chút, đi Phật đường tụng kinh. Trần Duyên tự hương khói thực tốt, mà chùa miếu bên trong hàng năm cùng nhân gian vô tranh, là nơi tốt để tu dưỡng bản thân. Dịch Sơ thích cuộc sống đạm nhạt như vậy, là một người luôn ở từ đường tụng kinh lâu nhất. Sư phụ từng nói, Phật môn chú trọng tâm tịnh, rất nhiều tiểu đệ tử làm không được, nhưng Dịch Sơ còn trẻ tuổi lại có thể dễ dàng làm được, khi còn nhỏ nàng đã là một đứa trẻ có tính tình đạm nhạt, sẽ không vì sự tình gì mà sinh khí, cũng sẽ không vì sự tình gì mà vui sướиɠ.

Sau khi tắm gội liền đi vào Phật đường, rất nhiều đệ tử đã tụng kinh xong chuẩn bị dùng đồ ăn sáng, Dịch Sơ cùng bọn họ gật đầu chào hỏi, ngồi quỳ ở trên đệm hương, nhắm mắt lại bắt đầu đọc thầm kinh văn. Dịch Sơ đọc kinh văn sẽ luôn tập trung, mặc dù đã tới giờ dùng cơm, các đệ tử khác cũng không dám quấy rầy nàng. Đợi cho Dịch Sơ đọc xong, thời gian dùng cơm cũng đã qua.

Nàng từ từ đường đến phòng bếp, cầm một cái màn thầu cùng một ít đồ chay, ngồi yên tĩnh một bên chuẩn bị dùng cơm. Người xuất gia sức ăn cũng không lớn, màn thầu trong tay Dịch Sơ cũng chỉ lớn bằng một bàn tay, cái miệng nhỏ của nàng lại ăn rất chậm. Bỗng nhiên, đồ ăn ở một bên bị nàng vô ý làm rơi xuống đất, Dịch Sơ thầm nghĩ không tốt, người xuất gia kiêng kị nhất là lãng phí đồ ăn, nàng vội vàng dùng tay đi nhặt những mảnh nhỏ của chén sứ, không cẩn thận bị cạnh nhọn cắt qua tay, tràn ra vết máu đỏ tươi.

Máu nhiễm qua đến chiếc màn thầu, Dịch Sơ ở trong lòng tự trách, nàng dùng vải quấn kĩ lại tay, lúc này mới vòng đi ra ngoài tìm cái chổi. Bởi vì đi vội vàng, Dịch Sơ cũng không có chú ý tới, lúc nàng đi rồi, con rắn nhỏ lại vặn vẹo thân mình vào phòng bếp, so với tốc độ bình thường, thì bây giờ lại nhanh hơn rất nhiều.

Con rắn nhỏ đã mấy ngày không được ăn đồ ngon, ngày hôm qua lại bị những cái bánh Hùng Hoàng kia lăn lộn một phen, bụng trống trơn, thèm ăn cơ hồ muốn nổi điên. Nàng vốn định đến phòng bếp tìm kiếm một phen, nhìn xem có vật gì có thể bỏ bụng được không, nhưng mới bò tới cửa, đã nghe một hương khí nồng đậm từ trong phòng phát ra. Khứu giác con rắn nhỏ thập phần nhanh nhạy, nàng cảm thấy hương khí này thập phần quen thuộc, tương tự như hương khí trên người ni cô ôn nhu kia, hương khí này khiến nàng nhịn không được mà chảy nước miếng.

Con rắn nhỏ có chút gấp không chờ nổi hướng bên trong bò đi, mới vừa đi vào liền thấy được trên mặt đất đầy mảnh nhỏ của chén đĩa, còn có một nửa cái màn thầu bị bỏ lại, cái màn thầu bị nhiễm huyết sắc. Con rắn nhỏ bò đến chiếc màn thầu ngửi ngửi, phát hiện đây không phải là mùi hương của màn thầu, mà là bên trên nhiễm một mảng huyết sắc thuần khiết, so với bất kì thứ gì nàng ăn qua đều tốt hơn.

Mùi máu này không giống với người khác sẽ tanh, ngược lại tản ra một mùi hương thơm ngọt, nghĩ đến mình sáng nay ngửi thấy mùi vị trên người Dịch Sơ, nhịn không được liền tiến lại liếʍ, đứng trước mùi máu này, với mùi trên người ni cô ôn nhu kia là không sai biệt lắm. Con rắn nhỏ nuốt nuốt nước miếng, đối với nửa chiếc màn thầu còn lưu lại nàng há miệng to ra, tuy rằng màn thầu làm nàng cảm thấy hơi khó nuốt, nhưng bởi vì mùi máu kia thật câu dẫn, khiến nàng không thể khắc chế.

Con rắn nhỏ hưởng thụ đem thân mình cuộn tròn lên, lắc lắc cái đuôi, ở trong miệng nhai màn thầu, mùi máu phía trên chiếc màn thầu, cùng mùi màn thầu kết hợp, nàng nuốt xuống bụng, tuy rằng chỉ là một miếng màn thầu nhỏ xíu, lại làm con rắn nhỏ có chút no căng. Nàng cảm thấy sau khi ăn xong chiếc màn thầu cơ thể liền nóng lên, đầu cũng có chút hôn mê.

Con rắn nhỏ cảm thấy có chút khó chịu, còn không biết cái gì làm mình khó chịu, như là bị đánh đầu, cũng giống như uống xong rượu vậy. Con rắn nhỏ quơ quơ đầu rắn, uốn lượn bò ra phòng bếp, có đôi khi thậm chí là lăn trên mặt đất vài vòng lại lần nữa đổi thành bò. Nàng đã quên phòng cho khách nhân là phòng nào, đành phải trở về căn phòng chuẩn bị cho mình trong tự.

Dịch Sơ cầm cái chổi trở về vẫn chưa phát giác khác thường, cũng không chú ý xem màn thầu như thế nào thiếu một miếng. Nàng đem phòng bếp quét tước tốt, quyết định hồi từ đường tụng kinh, cầu Phật Tổ tha thứ cho việc mình lãng phí đồ ăn.

Mà bên kia, sau khi con rắn nhỏ trở về phòng, uốn lượn ở trên giường, lại cảm thấy thân mình càng khó chịu. Ở trong thân thể như là hỏa thiêu, ý thức cũng trở nên mơ hồ, hai tròng mắt mênh mông một mảnh. Ngực khó chịu, con rắn nhỏ thấp giọng gào rống, ở trên giường cứ lăn lộn. Nàng vốn định kêu lớn một chút, khiến cho các đệ tử trong tự chú ý, lại phát hiện yết hầu như bị chặn bởi thứ gì đó, kêu cũng kêu không ra.

Con rắn nhỏ có chút hoảng loạn, không ngừng dùng cái đuôi quét trên sàng, nỗ lực lớn tiếng gào rống, nhưng nàng càng kêu, liền phát hiện thanh âm càng nhỏ, sau tiếng kêu đó, nàng lại biến thành người.

“A…”