Chương 1

“Dịch Sơ sư tỷ, không ổn rồi, con rắn kia lại ở dưới bếp quậy phá, đem đồ vật trong bếp làm hỏng hết!”.

Ngày mới bắt đầu, bên trong Trần Duyên tự nhàn nhạt hương khói, ngày ngày đều tràn đầy sự yên tĩnh, thanh tịnh. Nhưng đã nhiều ngày, sự yên tĩnh vốn có đã bị phá hủy, một tiểu ni cô gấp gáp chạy từ phòng bếp tiến vào từ đường tụng kinh, hoảng loạn mà nói với một ni cô đang ngồi trên đệm phía trong từ đường.

Vị ni cô kia ở chừng độ tuổi đôi mươi, nhưng đôi mắt đó lại lộ ra sự điềm đạm mà ít người ở độ tuổi này có được. Trên đỉnh đầu nàng là một chiếc mũ màu lam nhạt, không có tóc, nhưng điều đó ngược lại còn làm cho ngũ quan của nàng càng thêm rõ ràng. Đôi mày thon dài như nguyệt, bên dưới là đôi con ngươi tĩnh lặng, ánh mắt nàng thuần túy như mực, đôi mắt ẩn ẩn lộ ra khả năng có thể nhìn thấu thế gian vạn vật. Chiếc mũi tinh xảo vểnh cao trắng nõn, cánh môi chậm rãi khép mở không ngừng tụng kinh.

Nghe được lời nói hoảng loạn của tiểu ni cô, Dịch Sơ cũng không hốt hoảng, thậm chí không nhanh không chậm đem kinh văn đọc hết, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

“Đi xem đi.”

Một đường theo chân tiểu ni cô vào phòng bếp, y như lời nói của đối phương, vật dụng trong bếp đều bị con rắn đó làm cho hỏng hết, nguyên liệu nấu ăn bị rơi ra đầy đất, nồi cơm và các dụng cụ khác cũng đều bị quăng cho ngã nát không ít. Nhìn khung cảnh hỗn độn đó, nhưng kẻ đầu sỏ gây chuyện lại chẳng biết đi đâu. Dịch Sơ bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi đi đến phòng của mình.

Vừa đến cửa, nàng phát hiện trên cánh cửa phòng bị vạch một đạo khe hở, thậm chí còn chưa bước vào phòng cũng có thể nghe thấy âm thanh tê tê của con rắn kia. Dịch Sơ cất bước đi vào, ánh mắt liền va phải thân ảnh của con rắn nhỏ đang nằm trên giường của mình, trong miệng còn ngậm một góc chăn bông muốn đắp lên thân.

Con rắn này dài tầm 3 thước (1 thước bằng 1/3 mét), diện mạo của nó cũng đặc biệt kì lạ. Toàn thân nó đen nhánh, duy nhất chỉ có đầu là màu trắng, thấy nàng, con ngươi màu hổ phách của con rắn cũng làm như không thấy, đem đầu quay sang một bên. Dịch Sơ chậm rãi tới gần, đứng ở mép giường, hoàn toàn không sợ việc con rắn ấy có khả năng sẽ cắn nàng.

“Tiểu sư phó chịu trách nhiệm trong phòng bếp, hôm nay nói với ta, ngươi lại vào phòng bếp quậy phá, lần trước ta đã nói qua với ngươi, ngươi không được bò vào phòng bếp nữa.” Dịch Sơ nhẹ giọng nói chuyện với con rắn nhỏ, giọng của nàng thật dễ nghe, nhiều năm tụng kinh làm nhịp điệu nói chuyện của nàng rất chậm, hô hấp nhẹ nhàng, thanh âm dịu dàng, mặc dù là chất vấn nhưng lại nói rất nhẹ nhàng.

“Tê…” Nghe Dịch Sơ nói xong, con rắn nằm trên giường không ngừng thè lưỡi ra, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, thấy bộ dáng không chịu phối hợp của nó, Dịch Sơ nhăn chặt mày, bỗng nhiên có chút buồn rầu với quyết định của sư phụ.

Mấy ngày trước, Trần Duyện tự hết thảy đều bình yên, nàng mỗi ngày đều an ổn ở đây tụng kinh. Nhưng vào ngày nọ, trong tự lại có một vị khách không mời mà đến, một con rắn có bề ngoài kì lạ. Con rắn nhỏ này bò vào tự, dọa không ít người đến dâng hương, vừa vặn bị chủ trì của tự - Tĩnh Tuệ sư thái, cũng chính là sư phụ của Dich Sơ bắt lại.

Những đệ tử trong miếu đều nghĩ sư thái sẽ đem con rắn nhỏ này ném ra ngoài, ai ngờ nàng lại đem con rắn nhỏ giữ lại. Nghe nói đây không phải là một con rắn bình thường, mà là một con rắn tu luyện thành tinh, nàng có linh trí cũng có tuệ căn, chưa từng tạo quá nhiều sát nghiệp, Tĩnh Tuệ sư thái vì phòng ngừa nó ra ngoài hại người, một phần cũng vì muốn nó ở lại nghe tụng kinh rửa tội, liền để con rắn nhỏ này ở trong tự, không cho nó rời đi.

Mấy ngày tới, Tĩnh Tuệ sư thái phải ra ngoài, việc trông coi nơi này cùng với việc trông coi con rắn nhỏ đều giao hết cho đại để tử của tự, cũng chính là Dịch Sơ. Nàng vốn tưởng rằng con rắn này sẽ yên phận, nào ngờ sư phụ vừa mới đi, nó đã bắt đầu làm loạn. Tỷ như những đệ tử khác đang tụng kinh nó sẽ chạy ra hù dọa, bằng không chính là đem phòng bếp làm loạn cả lên, mỗi lần nói với nó, nó đều không nghe, thả ra liền chạy đến nằm bất động trên giường của mình.

Nhìn nó, lúc nãy thì làm loạn phòng bếp, bây giờ lại ngủ mê man, Dịch Sơ liền xốc nó lên từ dưới chăn, ở bên cạnh đọc kinh cho nó nghe. Nghe được kinh văn, con rắn nhỏ liền thè lưỡi ra, quay sang nhìn Dịch Sơ mà gào rống. Nếu như là các đệ tử khác, chắc là sẽ sợ đến mức nhanh chân bỏ trốn, Dịch Sơ lại chẳng quan tâm mà tiếp tục việc đọc kinh, hoàn toàn không sợ uy hϊếp của con rắn ấy.

Đọc đến một nửa, Dịch Sơ thấy con rắn nhỏ định rời đi, nàng liền chặn đường nó lại, cúi đầu nhìn nó: “Bây giờ ta thả ngươi ra, ngươi phải đi theo ta, nếu không theo, ngày sau đừng nghĩ sẽ có cơm để ăn.” Dịch Sơ nói xong liền bước chân ra khỏi phòng, con rắn nhỏ nghe không được ăn cơm, hai tròng mắt hiện lên một tia sợ hãi, cũng phải vặn vẹo thân mình, không cam lòng mà theo sau Dịch Sơ ra ngoài sân.

Khi để con rắn nhỏ trên ghế đá ngoài sân, Dịch Sơ nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ nói với ta, ngươi có linh trí, có thể nghe hiểu tiếng người, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao luôn vào phòng bếp làm loạn, còn vào phòng ta”. Con rắn nhỏ thấy nàng ngồi xuống, liến tiến sát vào nàng không ngừng thè lưỡi ra, Dịch Sơ không hiểu nó muốn biểu đạt cái gì, chỉ cảm thấy con rắn này thật phiền người.

“Ngươi đã là một thành viên của ngôi tự này, thì phải có trách nhiệm duy trì sự yên bình trong tự, nếu tiếp tục làm gì khiến nơi đây đi xuống thì không được ở đây nữa. Phòng bếp ngươi không được đi lại, có khách tới dâng hương ngươi không thể xuất hiện, ngươi…” Dịch Sơ nói, nhíu mày nhìn con rắn đang nằm lật bụng lên, muốn chết không muốn sống, không ngừng ngẩng đầu dùng lưỡi liếʍ bụng nó, nhìn đến nơi đó, Dịch Sơ liền hiểu được cái gì.

“Ý ngươi muốn nói là ngươi đói bụng nên mới đi phòng bếp quấy rối?” Dịch Sơ suy đoán liền hỏi, liền thấy con rắn nhỏ vội vàng gật đầu, cái đầu màu trắng không ngừng hoảng loạn. Thấy nó thật sự nghe hiểu những gì mình nói, Dịch Sơ cũng tin tưởng con rắn nhỏ này thật sự có linh trí cùng tuệ căn, lập tức liền cực kì vui mừng.

“Ngươi đã có thể nghe hiểu ta nói chuyện, lần sau không được tái phạm sai lầm này nữa. Mấy ngày trước cho ngươi ăn quá nhiều đồ ăn, ngươi sở dĩ đói, là vì trong lòng có dục niệm quấy phá. Ta cho ngươi đi tụng kinh nhiều một chút, ngươi liền sẽ không vô cớ có cảm giác đói khát.” Dịch Sơ nói xong, mở miệng bắt đầu niệm kinh văn, con rắn nhỏ mờ mịt nhìn nàng hồi lâu, xoay đầu rắn liền muốn rời đi. Dịch Sơ thấy nó muốn đi, duỗi tay đem nó nâng lên lại, đặt vào trong lòng ngực. “Kinh văn có thể gột rửa tâm linh, hôm nay ngươi cần đến nghe ta đọc xong mới được rời đi.”