Chương 11

“Giao cho ngươi xử lý, đừng để trẫm nghe thấy bất cứ lời đồn gì về ngày hôm nay.” Đặc biệt là chuyện liên quan đến Thôi Lục Bảo.

Trần Huyền hiểu ý hắn. “Dạ, tiểu nhân sẽ xử lý ổn thỏa.”

Nam Phi Vũ lập tức ôm lấy Thôi Lục Bảo, không quay đầu lại mà rời khỏi ngự hoa viên.

Nam Phi Vũ ôm Thôi Lục Bảo vào Thanh Hoa Cung, cho tất cả cung nữ lui xuống, giận dữ bước vào trong nội thất.

Phát giác hắn đang tức giận, Thôi Lục Bảo nhịn không được ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc. “Nam Phi Vũ, ngươi đang tức giận gì vậy?”

Giận cái gì? Nàng còn dám hỏi hắn đang tức giận điều gì?! Nam Phi Vũ nhìn nàng.

Thôi Lục Bảo lập tức rụt người lại, cho dù nàng có ngốc đến đâu cũng biết hắn đang giận nàng, nhưng tại sao? Nàng đâu có làm sai điều gì?

Cụp mắt xuống, Thôi Lục Bảo nhịn không được nghe trộm… nhưng Nam Phi Vũ không cho nàng cơ hội, hắn ngồi xuống giường, lật người nàng lại.

“Oa!” Thôi Lục Bảo nằm bò trên đùi hắn, nàng ngơ ngác ngẩng đầu. “Chàng… Oa!”

Cái mông nhỏ của nàng đột nhiên bị đánh, nàng kêu lên vì đau. “Sao chàng lại đánh ta? A… Chàng còn đánh? Nam Phi Vũ—” Nàng tức giận giãy giụa, nhưng người nàng lại bị khống chế, bàn tay lớn đánh từng cái vào mông nàng, càng ngày càng đau.

“Nam Phi Vũ —-” Nàng tức giận hét lên, nàng chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ. Ở Bắc Ngụy nàng địa vị tôn quý, không ai dám đánh nàng. “Hức…”

Đau! Nước mắt giàn giụa, nàng tức giận cắn chặt môi, không giãy giụa nữa, nhắm mắt mặc cho hắn đánh, chỉ là nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt cả giường nệm.

Nam Phi Vũ dừng tay.

“Làm gì? Không đánh nữa sao?” Nàng nức nở, giọng nói đầy tủi thân. “Cho chàng đánh, chàng đánh tiếp đi!” Nàng tức giận nói.

Cảm giác được hắn thật sự lại giơ tay lên, nàng nhắm chặt mắt, thân thể vô thức co rụt lại.

Nam Phi Vũ không khỏi thở dài, ôm nàng ngồi lên đùi hắn, cái mông nhỏ vừa chạm xuống đùi hắn, nàng lập tức rụt người lại.

“Rất đau!” Nàng nức nở.

“Bây giờ biết đau rồi?” Bàn tay chạm vào cái mông nhỏ của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa. “Nếu như bị kiếm đâm vào, thì không chỉ có đau nhẹ nhàng như này đâu.”

(Ghét nam9 này vãi, người khác đánh n9 không được nhưng nam9 đánh được, cay thế không biết!)

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Nam Phi Vũ nghĩ lại khi ấy trái tim hắn như muốn vỡ tung, suýt chút nữa là thanh kiếm ấy có thể đâm xuyên qua người nàng.

Hắn không thể quên được sợ hãi trong lòng lúc đó, sợ nàng bị thương, sợ nàng ngã xuống, sợ nàng bị thích khách bắt đi, sợ nàng gặp phải nguy hiểm.

Hắn vốn tưởng rằng hắn chẳng còn sợ hãi gì nữa, vốn tưởng rằng loại cảm giác này chỉ đối với người thân mới có, hắn không ngờ được hắn lại coi trọng Thôi Lục Bảo hơn hắn nghĩ.

Hắn muốn có người ở bên cạnh, hắn đã cô độc quá lâu rồi, mà nàng xuất hiện rồi. Hắn giống như một con thuyền cô độc cuối cùng cũng tìm được bến bờ có thể neo đâu. Nhưng nàng lại xinh đẹp như vậy, ngây thơ đơn thuần. Đối diện với nàng, hắn có thể không cần phòng bị, hắn có thể tin tưởng nàng.

Mà nàng luôn cười với hắn, nàng cười hồn nhiên, vô lo vô sầu. Nhìn thấy nụ cười của nàng, lòng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hắn thích nàng, nha đầu đơn thuần như vậy, có ai mà không thích?

Hắn cũng cho rằng chỉ là thích vậy thôi, nhưng cảnh tượng hôm nay đã phá tan cái mà hắn cho rằng đấy.

Hắn thích nàng, dường như còn nhiều hơn hắn nghĩ.

“Ta cũng không có bị đâm.” Hít hít cái mũi, Thôi Lục Bảo ủy khuất nói. “Hơn nữa nếu không phải ta, chàng mới là người bị thương!”

Nếu không phải nàng lên tiếng, có lẽ hắn đã bị cung nữ kia đâm cho một kiếm, không biết ơn nàng thì thôi, lại còn đánh cái mông nhỏ của nàng.

Mím môi, nàng nhìn hắn với ánh mặt buộc tội.

“Ta đã sớm biết cung nữ đó có vấn đề.” Ngay khi cung nữ đó vừa đến gần, hắn đã phát hiện sát khí trên người nàng ta, đương nhiên, hắn cũng đã sớm biết Thôi Lục Bảo trốn ở một góc nhìn trộm.

Hắn chỉ không ngờ nàng lại lên tiếng, thậm chí liều lĩnh lao ra ngoài. Nghĩ đến đây, hắn lại xoa cái mông tuyết trắng mạnh hơn.

“Đau!” Nàng thấp giọng kêu, đôi mắt đẫm lệ.

Nam Phi Vũ lập tức buông tay, bất lực nhìn nàng. “Sợ đau còn lao ra ngoài?” Nàng biết hành động của nàng khiến hắn tức giận và lo lắng.

“Nhưng chàng gặp nguy hiểm!” Thôi Lục Bảo đáng thương nhìn hắn, chu cái miệng nhỏ ra nói. “Chàng gặp nguy hiểm, ta làm sao có thể bỏ mặc chàng?”

Nam Phi Vũ bị lời nói của nàng làm cho sững sờ, ánh mắt liền dịu đi, giọng nói ôn nhu trầm thấp. “Vậy nàng không sợ bản thân gặp phải nguy hiểm sao?”

“Ta đâu nghĩ được nhiều như vậy.” Thấy hắn gặp nguy hiểm, nàng sao có thể trốn qua một bên? “Hơn nữa, bọn họ không thể khiến ta bị thương tổn, nhϊếp hồn thuật của ta không ai có thể chống lại được… ngoại trừ chàng.”

Thôi Lục Bảo miễn cưỡng thêm vào câu cuối, nàng chưa quên nàng từng thất bại khi dùng nhϊếp hồn thuật với hắn.

“Nhưng mà…” Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng. “Có phải lúc đó nàng chỉ nghĩ đến ta?”

Cảm giác được quan tâm này đã bao lâu rồi hắn không được cảm nhận?

“Ừm, đúng vậy!” Thôi Lục Bảo không chút do dự dùng sức gật đầu, “Thế mà chàng lại đánh ta.”

Nàng mím môi, lại bị ánh mắt của hắn làm cho mình ngơ ngác.

Ánh mắt hắn nhìn nàng vừa nóng bỏng vừa dịu dàng, giống như một ao nước sâu, sâu đến mức muốn đem nàng hút vào, Thôi Lục Bảo không khỏi thấy ấm áp trong lòng.

“Chàng… sao lại nhìn ta như vậy?” Khẽ cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn bất tri bất giác có chút choáng váng, đồng tử được nước mắt rửa qua trong suốt như đá.

“Bảo nhi…” Nam Phi Vũ cúi đầu chạm trán vào trán nàng, lần đầu tiên không gọi nàng là nha đầu, mà gọi nàng một cách thân mật.

“Ừ?”

Tim Thôi Lục Bảo đập nhanh hơn, lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không ghét bỏ.

“Nàng trộm đồ.” Nam Phi Vũ thấp giọng, hơi thở phảng phất lướt qua khuôn mặt nàng, khi môi hắn mấp máy, cơ hồ chạm đến gương mặt nàng.

Trộm đồ?

Thôi Lục Bảo hơi kinh ngạc, nàng muốn kháng nghị, nàng trước giờ chưa từng ăn trộm! Nhưng dưới ánh mắt như thiêu đốt của hắn, thanh âm của nàng lại mềm mại như tơ. “Ta không có?”

“Có, nàng có.” Thanh âm Nam Phi Vũ càng ngày càng trầm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi ửng hồng, môi hắn chậm rãi tới gần, khi nàng còn đang run rẩy, hắn khẽ ngậm lấy đôi môi mềm mại.

Nàng không biết, nàng đang đánh cắp trái tim hắn.

Thôi Lục Bảo gần như nín thở, cảm thấy đôi môi mình bị cắи ʍút̼, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, khiến tim nàng đập nhanh hơn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh lửa trong mắt Nam Phi Vũ dường như muốn thiêu đốt nàng, đôi môi hé mở, đầu lưỡi linh hoạt lập tức xâm nhập vào.

Nàng khẽ thở hổn hển, hai tay nắm chặt lấy áo hắn, có chút khẩn trương, nhưng lại càng thêm tò mò. Nàng không chán ghét mùi vị của hắn, thậm chí còn chủ động thăm dò.

Đầu lưỡi nhỏ khẽ đưa vào miệng hắn, cảm nhận được hô hấp của hắn hơi ngưng lại,m nàng không khỏi cảm thấy thích thú, lại tò mò tiến vào.

Nhưng đôi môi ấm nóng lập tức nuốt chửng lấy nàng, bàn tay hắn nắm lấy gáy nàng, mυ"ŧ lấy chiếc lưỡi thơm tho, từng chút từng chút ngẫu nghiến vẻ đẹp của nàng, cuốn lấy hơi thở của nàng.

Thôi Lục Bảo khó khăn hô hấp, nuốt lấy sự nóng bỏng của hắn, đầu lưỡi bị hắn câu lấy mυ"ŧ vào, nước bọn trong suốt quấn lấy nhau, môi lưỡi đan xen.

“A!” Cái mông nhỏ chạm vào đùi hắn, đau đớn khiến nàng co rụt lại, cùng hoàn hồn lại sau nụ hôn nồng cháy.

Nàng khẽ thở hổn hển, chu cái miệng nhỏ nhắn, hai gò má đỏ lên vì nụ hôn vừa rồi, nhưng mắt hạnh không nỡ rời đi mà nhìn chằm chằm vào hắn, thật muốn tiếp tục nụ hôn vừa rồi.

Ánh mắt khát khao của nàng chắn chắn có thể khơi dậy du͙© vọиɠ của nam nhân, huồng hồ Nam Phi Vũ muốn nàng hơn bất kỳ ai.

Yết hầu hơi di động, hắn áp xuống ngọn lửa du͙© vọиɠ, giọng nói ấm áp bởi vì mang theo du͙© vọиɠ mà khàn khàn, “Rất đau sao? Để ta nhìn xem.”

Hắn đặt nàng nằm sấp xuống giường, ngón tay tháo xuống thắt lưng, cởi y phục của nàng xuống, một lúc sau, thân thể trắng nõn như tuyết của nàng chỉ còn lại cái yếm cùng qυầи ɭóŧ.

Nàng tuy nhỏ nhắn nhưng thân hình lại rất cân đối, vòng eo thon gọn dưới bộ ngực đầy đặn, cặp mông tròn trịa xinh xắn, đôi chân trắng nõn mịn màng…

Bàn tay thô ráp của hắn chạm vào bắp chân, sau đó từ từ đi lên, xúc cảm mềm mịn như ngọc khiến mắt đen càng thêm nóng bỏng, muốn một ngụm ăn sạch nàng.

Thôi Lục Bảo quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu. “Không phải chàng muốn xem sao?” Sao lại còn sờ chân nàng? Hắn nên xem là hắn đã ngược đãi cái mông nhỏ của nàng như thế nào.

Đối với việc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt nam nhân, nàng cũng không cảm thấy không thoải mái. Nữ nhân Bắc Ngụy trên giường trước giờ luôn nhiệt tình phóng khoáng, đặc biệt là với nam nhân, trước giờ chưa từng ngượng ngùng.

Nam Phi Vũ không hề ngạc nhiên trước thái độ này của nàng. Những ngày này, hắn hiểu nàng không đếm xỉa gì đến lễ giáo giữa nam nữ, hoặc là nên nói, những lễ giáo quy phạm này chẳng là gì đối với nàng.

Nàng tự do cười, tự do khóc, không có bất cứ thứ gì có thể kìm hãm được nàng, nàng đơn thuần, thậm chí có chút tùy hứng, trong mắt nàng chứa đầy màu sắc, nhưng tuyệt nhiên không có một tia tối tăm, chính nàng như vậy mới thu hút hắn.

Cũng chính nàng như này khiến hắn muốn độc chiếm nàng hoàn toàn.

Hắn muốn nàng cũng phải nhiễm màu sắc của hắn, để nàng không cách nàng rời đi. Làm thế nào để một nữ nhân cam tâm tình nguyện ở lại? Chính là— khiến nàng yêu hắn.

Suy nghĩ tối tăm nhanh chóng lướt qua đồng tử sâu thẳm, Nam Phi Vũ cởi chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, hai cánh mông đỏ bừng thậm chí còn hơi sưng lên, có thể thấy rằng hắn vừa rồi xuống tay rất mạnh.

Thôi Lục Bảo cũng nhìn thấy. “Chàng xem, đã sưng lên cả rồi.” Nàng trừng mắt buộc tội hắn.

“Ta giúp nàng bôi thuốc.” Hắn từ trong ngăn tủ nhỏ bên cạnh lấy ra một cái bình sứ, mở nắp ra, móc ra thuốc mỡ trong suốt.

Thôi Lục Bảo tò mò nhìn thuốc trên tay hắn, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. “Đó là cái gì?”

“Thứ này có thể nhanh chóng giảm sưng đau.” Hắn bôi thuốc mỡ lên mông, cảm giác lành lạnh xoa dịu cơn đau khiến thân thể Thôi Lục Bảo thả lỏng.