Chương 10: Bạch gia mưu phản

Edit: Pei Pei

Bạch Nguyệt Quang nghĩ rằng cuộc sống như vậy cứ tiếp diễn ngày qua ngày.

Y sẽ chết trong tòa cung điện lạnh lẽo như băng, lặng yên mà dần mục nát.

Nhưng số mệnh vĩnh viễn sẽ không nói cho y biết đâu mới là điều tệ hại nhất.

Một tin tức lặng lẽ truyền vào trong cung.

Hoàng Đế phái người đi Cửu Hòa trấn điều tra chuyện cũ của Bạch Minh Hiên cùng dã nhân kỳ quái kia, lại bất ngờ tra ra một bản án cũ.

Tại Cửu Hòa trấn, Bạch gia kinh thương dạy học đã hơn trăm năm, ba mươi năm trước lại từng liên quan đến án mưu phản cùng dư nghiệt tiền triều, cung ứng cho phản tặc vô số quân phí.

Hoàng Đế vừa sửng sốt vừa tức giận, lập tức hạ chỉ sai người lùng bắt từ trên xuống dưới nhà họ Bạch hơn trăm miệng ăn, toàn bộ nhốt vào Đại Lý tự nghiêm hình thẩm vấn.

Trong triều lão thần sôi nổi khuyên can, dựa theo luật pháp, ngoại thích nếu như tham dự tội lớn mưu phản, phi tử giam lỏng trong hậu cung, cả đời không thể gặp lại quân nhan.

Hoàng Đế trên triều ném hết tấu chương, mang theo một bụng tức giận hồi cung.

Thái giám dè dặt hỏi: "Bệ hạ... Kia... Ngọc tần nương nương bên kia..."

Hoàng Đế đột nhiên đứng lại: "Nếu ai dám đem chuyện này nói cho Bạch Minh Hiên, trẫm sẽ khiến cả nhà của hắn cùng nghịch tặc đồng thời lên đoạn đầu đài!"

Thái giám run rẩy nói: "Vâng... vâng..."

Hoàng Đế hít sâu một hơi: "Truyền chỉ, phong Bạch Minh Hiên làm Ngọc phi, ban thêm mười thị nữ thái giám, hết thảy chi tiêu đều theo tâm tình của hắn, Nội Vụ ti toàn bộ nghe Minh Nguyệt cung sai khiến."

Thái giám nói: "Vâng, bệ hạ."

Hoàng Đế nói: "Bảo Tô Hiển Sâm đến ngự thư phòng, trẫm phải hỏi hắn một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

Bạch gia là gia tộc lâu đời tại Cửu Hòa trấn, chín đời vẫn sống ở đây, luôn giàu có sung túc vì sao phải tham dự tiền triều mưu nghịch?

Hoàng Đế bắt đầu đau nhức.

Hắn thật giống như đã nhớ lại một ít, lại giống như cái gì cũng đều quên mất.

Tô Hiển Sâm là quốc cữu, là thân đệ đệ của mẹ đẻ hắn.

Hoàng Đế từ trong si ngốc giãy dụa khỏi Hồng Hồ, mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên chính là cữu cữu hắn - Tô Hiển Sâm.

Thái giám vội vàng lấy ra bình hương đưa tới chóp mũi Hoàng Đế: "Bệ hạ! Bệ hạ ngài không thể suy nghĩ quá nhiều! Truyền thái y! Truyền thái y!"

Hoàng Đế vung tay, mỏi mệt nói: "Bãi giá Minh Nguyệt cung."

Hắn lưu luyến thân thể gầy gò kia, hắn khát vọng bộ dáng người kia lãnh lãnh đạm đạm không chịu cười với hắn.

Đi nhìn y một cái.

Hắn chỉ cần đi nhìn một chút là tốt rồi.

Không làm gì, cũng không nói gì.

Không nổi giận, không gây rối, chỉ cần nhìn một chút mà thôi.

Cuộc đời Hoàng Đế trước năm hai mươi tám tuổi đã bị quên lãng cả rồi, quá trình chữa trị làm cho hắn mất đi càng nhiều sức lực.

Hắn không biết làm thế nào để có được một người, vì vậy chỉ biết gắt gao ôm lấy, ngay cả chút không gian hít thở cũng không chịu cho đối phương.

Có lẽ như vậy không đúng, nhưng hắn rất sợ, sợ khi hắn buông lỏng tay, ánh trăng phiêu diêu mờ ảo kia sẽ tan mất.

Hắn đã mất đi quá khứ của chính mình, làm sao dám một lần nữa buông tay tương lai mà bất cứ khi nào cũng có thể mất đi.

Hoàng Đế đứng trước cửa Minh Nguyệt cung, trầm mặc ngửa đầu nhìn lên cửa sổ nơi tầng cao.

Cung nữ Minh Nguyệt cung có chút sợ hãi, đứng trong góc nhỏ không dám nói lời nào.

Hoàng Đế hít sâu một hơi, hỏi: "Ngọc phi mấy ngày nay tình hình làm sao?"

Cung nữ thấp giọng nói: "Nương nương có chút buồn ngủ, nhưng không thể ngủ ngon, thường hay gặp ác mộng."

Hoàng Đế trầm mặc một lát: "Y đang ngủ sao?"

Cung nữ nói: "Nương nương nửa canh giờ trước vừa mới tỉnh, bây giờ còn chưa ngủ."

Hoàng Đế nói: "Trẫm vào thăm y."

Bạch Nguyệt Quang giờ đã mang thai hơn tháng bảy, song bào thai làm cho bụng đặc biệt lớn, y đi lại có chút khó khăn.

Bụng có thể kiên trì mà lớn đến vậy, người lại ngày càng thêm tiều tụy, gương mặt tuấn mỹ mất đi thần thái, mi mục như tranh một mảnh hoang lạnh.

Như chim trong l*иg bị hoàng cung nhốt lại, từng chút từng chút mất đi sức sống, kẻ coi ngục hạ xuống thanh khóa liền trở thành con thú bị vây hãm, rít gào giãy dụa không biết đâm phải phía nào.

Bạch Nguyệt Quang nhìn thấy Hoàng Đế, hoảng loạn vội vàng đứng dậy hành lễ: "Bệ hạ..."

Hoàng Đế mạnh mẽ tiến lên một bước, tâm tình phức tạp đem người ôm vào trong lòng, mặt vô biểu tình nói: "Bụng lớn như vậy vẫn còn muốn quỳ, muốn trẫm không đành lòng?"

Bạch Nguyệt Quang cười khổ: "Bệ hạ..."

Hoàng Đế thẹn trong lòng, phá lệ ôn nhu ôm người trở về giường, hít sâu một hơi, nói: "Trẫm nghe nói ngươi mấy ngày nay luôn gặp ác mộng, làm sao vậy, trà an thần của Thái y viện không có hiệu quả?"

Bạch Nguyệt Quang lắc đầu một cái, có chút hoảng hốt cúi mặt.

Y mấy ngày nay mơ thấy cha mẹ người thân, trong mộng thủ túc run rẩy giữa vũng máu, mẫu thân máu me đầm đìa, đầu rơi trên mặt đất, oán hận trách hắn: "Đều tại ngươi... Đều tại ngươi..."

Bạch Nguyệt Quang vùi trong lòng Hoàng Đế, thanh âm còn lại dư âm của ác mộng mà sợ hãi run rẩy: "Bệ hạ, thần thϊếp... thần thϊếp nghĩ thông suốt rồi, sau này sẽ ngoan ngoãn ở lại trong cung, một đời hầu hạ bệ hạ, xin bệ hạ... xin bệ hạ đừng vì thần thϊếp ngày trước mà liên lụy phụ mẫu gia nhân... Cầu xin bệ hạ..."

Hoàng Đế trước đây thích xem nhất là dáng vẻ Bạch Minh Hiên muốn sụp đổ, nhưng bây giờ, hắn không muốn nghe thấy tiếng cầu xin của Bạch Nguyệt Quang.

Thanh âm bi thương "Cầu xin bệ hạ..." giống như lưỡi dao sắc tầng tầng cắm vào l*иg ngực hắn, khoét sâu trong lòng hắn xa xôi mơ hồ sợi nhu tình khoái hoạt.

Nếu là ba ngày trước, hắn sẽ thống khoái đáp ứng không bao giờ động đến Bạch gia, chỉ cần Bạch Minh Hiên vui vẻ ở trong cung.

Nhưng hôm nay... nhưng hôm nay...

Hắn lại không thể nói ra những điều ấy, cũng không bao giờ có thể tiếp tục thề rằng bảo toàn tính mạng Bạch gia.

Tội lớn mưu phản, là vảy ngược đau đớn nhất của quân vương.

Vô luận người trên long ỷ tài đức sáng suốt thế nào, vô luận làm được sủng ái ra sao, chỉ cần chuyện mưu nghịch bị vạch trần, quân vương chỉ có thể ban chết nghịch thần để chấn quân uy.

Hoàng Đế trong lòng bách vị tạp trần, ôm thân thể ôn nhuyễn trong ngực, lại khổ sở đến muốn phát điên.

Chuyện Bạch gia liên quan mưu nghịch, đến chuyện quốc cữu Tô Hiển Sâm tự mình hỏi cung, triều chính huyên náo sôi trào, thiên hạ đều biết.

Chỉ có trong Minh Nguyệt cung, Ngọc phi vừa nhận thánh ân vẫn không biết gì cả, vì ác mộng hàng đêm mà bắt đầu ăn chay niệm phật, cầu cho cha mẹ đời này bình an.

Trong cung là tiểu thị nữ mới tới, vẫn không hiểu chuyện, tay chân vụng về làm hoa trong viện chết sạch.

Ngọc phi đối xử hạ nhân khoan dung độ lượng, cũng không tính toán, chỉ bảo nàng ném những gốc hoa đã chết kia ra ngoài, đặt ở trước mắt càng nhìn trong lòng càng thê lương.

Tiểu thị dè dặt ló đầu: "Nương nương, người... Người chừng mấy ngày không dùng bữa, tuy rằng biến cố lần này thực giày vò, nhưng nếu người suy sụp, ai còn có thể cứu Bạch lão gia cùng Bạch phu nhân a?"

Bạch Nguyệt Quang trong ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, tựa như bừng tỉnh trong mộng: "Ngươi nói cái gì... Ngươi đang nói cái gì? Cha mẹ ta làm sao vậy? Bọn họ... Bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ... Bọn họ..."

Bạch Nguyệt Quang trong lòng đau xót, ác mộng hằng đêm ùn ùn kéo đến, trong đầu hắn một mảnh đau đớn, không hề hay biết mà ngã trên đất, bên tai chỉ còn lại tiếng lo lắng thảm thiết của đám cung nữ thái giám.

Bạch Nguyệt Quang lại một lần nữa rơi vào ác mộng.

Y mơ thấy chính mình vui vẻ một đường lao nhanh trở lại Bạch gia, hô to cha mẹ.

Nhưng bên trong Bạch phủ lại hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió gầm rú lạnh lẽo cắt hai bên má.

Máu tươi từ trên bậc thang chậm rãi chảy xuống.

Bạch Nguyệt Quang run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy cha mẹ hắn đoan đoan chính chính ngồi hai bên từ đường, khuôn mặt xanh trắng, thần sắc lãnh túc, cổ bị cắt thành cái miệng lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.

Bạch Nguyệt Quang khóc lóc té nhào xuống chân cha mẹ, lôi kéo y phục chính mình nỗ lực giúp cha mẹ cầm máu: "Cha... Nương... Cha... Nương..."

Đôi mắt xám trắng của mẫu thân thẫn thờ nhìn y, đáy mắt là hận ý lạnh thấu xương: "Đều tại ngươi."

Bạch Nguyệt Quang run rẩy, mặc cho máu tươi của mẫu thân nhuộm đỏ tay y.

Phụ thân cũng đang nhìn y, trong mắt trắng hiện lên tử khí như ác quỷ: "Đều tại thứ tai họa ngươi, đều tại ngươi!"

Bạch Nguyệt Quang kêu thảm từ trong giấc mộng thức tỉnh, bị một nguồn sức mạnh ghìm đến xương sống đều sắp đứt.

Y mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Đế.

Hoàng Đế trầm mặc nhìn y, chậm rãi buông lỏng.

Bạch Nguyệt Quang khó khăn chống đỡ thân thể quỳ ngã trên giường, trong con ngươi mang theo nước mắt: "Bệ hạ... thần thϊếp nhiều lần làm bệ hạ khó chịu, thần thϊếp có tội, thần thϊếp sai rồi. Xin bệ hạ trừng phạt thần thϊếp, thần thϊếp không oán không hối. Bạch gia Nhị lão tuổi tác đã cao, xin bệ hạ khai ân, xin bệ hạ đừng vì sai lầm của thần thϊếp mà giáng tội xuống Bạch gia!"

Y đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm, dùng tư thái thấp hèn nhất khẩn cầu quân vương khoan dung.

Nhưng Hoàng Đề từ trên cao chỉ lạnh lùng nhìn y, thần sắc lãnh đạm nói: "Ngươi cho rằng trẫm là thứ tàn bạo hôn quân gì, vì việc nhỏ hậu cung liền muốn gϊếŧ cả nhà sao?"

Khuôn mặt Bạch Nguyệt Quang chật vật mang theo nước mắt, không nhìn ra chút dáng dấp nào của Bạch công tử thanh quý nơi Lịch Châu ngày xưa. Y tóc tai tán loạn, trán đặt trên long bào Hoàng Đế, cúi đầu khóc nức nở: "Xin bệ hạ......"

Hoàng Đế mạnh mẽ nắm cằm của y ép hắn ngẩng lên, đáy mắt mang theo tức giận: "Bạch Minh Hiên, Bạch gia phạm chính là tội lớn mưu phản, ngươi có thật là không biết chút nào sao!"

Bạch Nguyệt Quang ngây dại, trên mặt biểu tình khϊếp sợ, đau đớn cùng bất kham phức tạp đan xen, nước mắt tuyệt vọng chậm rãi rơi trên tay Hoàng Đế.

Bạch Nguyệt Quang run rẩy, nhẹ nhàng nghẹn ngào: "Bệ hạ... Không... không đâu, Bạch gia không thể mưu phản, Bạch gia không thể mưu phản bệ hạ!"

Hoàng Đế nói: "Bạch Minh Hiên, trẫm yêu thích ngươi, trẫm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã thích đến mất hồn. Cho nên bất kể ngươi muốn gì, trẫm đều sẽ đáp ứng, trẫm có thể cho Bạch gia phong quan ban thưởng, trẫm có thể để cho bọn họ hưởng thụ vinh quang khác biệt thế gian. Nhưng bọn họ lại dây dưa với phản tặc tiền triều, Bạch Minh Hiên ngươi nói cho trẫm, bọn họ không đáng chết sao?"

Bạch Nguyệt Quang hoảng loạn khóc lóc: "Không đâu... Bệ hạ... Bạch gia sẽ không mưu phản, xin bệ hạ điều tra rõ ràng... xin bệ hạ... Thần thϊếp cầu xin bệ hạ..."

Hoàng Đế hít sâu một hơi, nói: "Trẫm sẽ điều tra rõ ràng, cho ngươi một câu trả lời."