Chương 5.2

Nàng cười nhẹ, trong đôi mắt đen láy in đầy bóng dáng hắn, làm trong lòng Lưu Quang vui sướиɠ. Nhưng, lời người xinh đẹp này nói ra lại không làm người vui vẻ như vậy, Lưu Quang càng hối hận khi kết nghĩa với Ngu Niểu.

Hắn không muốn nàng làm muội muội mình, nhưng cuối cùng thì muốn nàng làm cái gì? Bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ kỹ. Lưu Quang đè nén sự không thoải mái trong lòng mình, cũng giơ ly rượu lên với Ngu Niểu.

Sau khi uống, Ngu Niểu lại bị sặc, gương mặt nhỏ ho đến đỏ bừng. Lưu Quang vội vàng đứng dậy đỡ nàng, vuốt lưng cho nàng, cúi đầu nhìn, nàng đã uống hết ly rượu.

“Muội uống nhiều như vậy, nhanh như vậy làm gì?” Lưu Quang tuy trách Ngu Niểu, nhưng thật ra trong lòng vô cùng lo lắng. Ngu Niểu ngượng ngùng chớp mắt, vô tội nói:

“Uống rượu không phải uống như vậy sao?”

Đối với đôi mắt trong sáng của Ngu Niểu, trong lòng Lưu Quang bất đắc dĩ, sau đó lại cảm thấy nàng thực sự đáng yêu. Hắn không nhịn được nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên không phải, muội phải uống chậm, ít thôi, như vậy mới không say, muội cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.”

Nói xong, Lưu Quang vẫn không cầm nổi lòng, sờ sờ tóc đen mượt mà của thiếu nữ, xúc cảm trong tay làm hắn thỏa mãn nheo mắt lại, trong lòng lưu luyến. Ngu Niểu ngoan ngoãn ở trong lòng Lưu Quang, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Oa, Lâm đại ca huynh biết nhiều quá, thật giỏi.” Điều này làm Lưu Quang không biết nên khóc hay cười, đây tính cái gì? Nhưng không thể không nói, thật ta trong lòng hắn rất hưởng thụ, nụ cười trên mặt tăng lên.

Đáng lẽ hắn phải giải thích, nhưng lại nuốt lời đã đến miệng, hắn muốn thiếu nữ ngưỡng mộ hắn, hoặc là nhiều hơn... Có những thứ miêu tả sinh động, nhưng Lưu Quang vẫn kém chút nữa mới rõ ràng.

Cơ thể Ngu Niểu lần đầu tiên uống rượu, dĩ nhiên không thắng được lực rượu, cho dù chỉ là một ly rượu đơn giản, không lâu sau ánh mắt nàng đã bắt đầu mê mang.

Đợi lúc Lưu Quang chú ý tới nàng, hai má nàng đã ửng đỏ, mỹ nhân say rượu dĩ nhiên có phong tình khác. Cho dù là Lưu Quang, lúc này hắn chẳng qua chỉ là nam nhân bình thường, sẽ động lòng vì cảnh tươi đẹp này.

Ánh mắt thiếu nữ chuyển động, vậy mà lại mang ý quyến rũ mê hoặc, gương mặt trắng nõn của nàng vì say rượu mà ửng hồng, miệng nhỏ hơi cong lên, lưỡi nhỏ đinh hương bên trong cũng thoắt ẩn thoát hiện.

Lưu Quang bỗng nhiên miệng khô lưỡi khô, cổ họng vô cùng khô nóng, hắn đột nhiên uống một ngụm rượu thật lớn. Hắn vừa mới dạy Ngu Niểu, không nghĩ tới mình đã bước vào vết xe đổ của nàng.

Một lúc sau, cơn ho dữ dội của Lưu Quang mới dịu lại, trước ngực hắn đã bị rượu thấm ướt, ngược lại có cảm giác lười biếng mê người, ngày thường chưa từng có. Hắn dường như cũng say, đôi mắt híp lại, lửa nóng trong ánh mắt không che giấu chút nào rơi xuống trên người Ngu Niểu.

Lưu Quang liếʍ môi, như một con báo lười biếng xác định con mồi của mình nhìn Ngu Niểu. Lưu Quang không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngu Niểu, ánh mắt không có cách nào rời khỏi người nàng, càng nhìn hơi thở hắn càng nóng bỏng hơn.

Mà thiếu nữ lại không cảm thấy mình bị mãnh thú nhìn chằm chằm, vẫn thơm ngọt ngủ say, vô cùng xinh đẹp động lòng người. Nàng giống như mơ thấy giấc mơ đẹp nào đó, nhẹ kêu một tiếng: “Lâm đại ca.”

Tiếng này bị Lưu Quang đang vô cùng chăm chú nhìn Ngu Niểu chằm chằm nghe thấy, hắn giật mình. Cánh môi thiếu nữ giống cánh hoa anh đào dính rượu trong suốt, làm Lưu Quang nuốt nước miếng nhiều hơn.

Thân thể hắn nóng bỏng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, như đang cố gắng kiềm chế gì đó, trên trán không nhịn được toát mồ hôi.

Nhưng thiếu nữ không hiểu hắn đang khó khăn chịu đựng, lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa nhẹ nhàng liếʍ môi mình, liếʍ hết rượu còn lại.

Ầm một tiếng, hành động này làm đầu óc Lưu Quang lập tức nổ tung, cuối cùng không thể nghĩ được chuyện khác, chỉ tuân theo bản năng, nhanh như hổ đói vồ mồi đè thiếu nữ.

Ngu Niểu ngủ thật sự rất say, cho dù bị Lưu Quang đè lên trên mặt đất cũng không tỉnh lại. Trên đất trong viện trải đầy cánh hoa đào hồng nhạt, mà Ngu Niểu thì nằm trong tầng tầng lớp lớp cánh hoa.