Chương 4

Ngu Niểu sẽ không giống như nữ xứng, làm hiền thê lương mẫu chăm sóc thật tốt cho nam chủ.

Biểu cảm trên mặt thiếu nữ làm trong lòng Lưu Quang vui mừng hơn, có thể làm nàng vui vẻ, sợ rằng hắn sẽ đồng ý làm nhiều chuyện hơn.

Minh Âm Tiên Tôn mất trí nhớ biến thành người phàm, sự dịu dàng vô tình lộ ra này là trí mạng nhất, hèn chi nữ xứng không buông được phu quân của mình, hắn và Minh Âm Tiên Tôn hoàn toàn không giống nhau.

“Lâm Thần, ngươi thật sự quá tốt .” Ngu Niểu cực kỳ vui mừng nhìn hắn, sau đó gương mặt trắng nõn ửng hồng, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên e lệ ngượng ngùng.

Không biết tại sao, dưới thần thái như vậy của Ngu Niểu, trong lòng Lưu Quang cảm thấy có chút khác lạ, như một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét ở đáy lòng hắn, hơi ngứa. Ngón tay Lưu Quang hơi giật giật, chẳng lẽ nàng muốn…

Trong lòng hắn hoảng loạn, đầu óc cũng lộn xộn, không biết mình nghĩ cái gì, cuối cùng đang đợi gì.

“Từ nhỏ một mình ta cô độc sống trên núi này, có lẽ trời cao thương hại ta, mới có thể đưa ngươi tới làm bạn với ta.”

Ngu Niểu cúi đầu nhẹ giọng kể, khuôn mặt nhỏ như đĩa sứ có chút buồn rầu, nhìn làm người vô cùng đau lòng. Trái tim Lưu Quang như bị nhéo, hắn không muốn nhìn trên mặt nàng toát ra thần thái như vậy, hắn thích nàng cười.

Nhưng không đợi hắn mở miệng nói gì đó an ủi Ngu Niểu, bản thân Ngu Niểu đã khôi phục lại. Đôi mắt đẹp ngấn nước của nàng nhìn về phía Lưu Quang, có ý cười nhàn nhạt.

“Đây coi như thực hiện nguyện vọng từ nhỏ của ta.”

Ngu Niểu nhìn Lưu Quang dáng vẻ muốn nói lại thôi, làm trái tim hắn đập bang bang bang càng lúc càng nhanh.

“Vì vậy, Lâm Thần, ngươi có đồng ý kết nghĩa với ta, làm đại ca của ta không?”

Đối mặt với đôi mắt vui mừng chờ đợi của Ngu Niểu, lần này nụ cười trên mặt Lưu Quang lại hơi miễn cưỡng. Ý nghĩ của Ngu Niểu cũng không quá mức, nhưng không biết tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy không nên như vậy, hơn nữa trong lòng còn có một cảm giác mất mát không nói nên lời.

Thì ra nàng muốn mình làm đại ca của nàng, hắn còn nghĩ rằng... Hắn cho rằng cái gì? Lưu Quang không nghĩ ra.

“Lâm Thần?”

Thấy Lưu Quang ngẩn người không trả lời nàng, Ngu Niểu lên tiếng nhắc nhở hắn.

“Ồ, được thôi.”

Lưu Quang thật sự không có cách nào từ chối Ngu Niểu, đành phải đồng ý.

“Vậy thật sự quá tốt.”

Ngu Niểu lập tức đứng lên, cực kỳ hứng thú chuyển động:

“Ta phải chuẩn bị đồ vật thật tốt, còn phải quỳ lạy trời đất, cho bọn họ biết sau này ta cũng có ca ca.”

Nhìn dáng vẻ vui mừng như vậy của Ngu Niểu, buồn rầu nhàn nhạt trong lòng Lưu Quang cũng biến mất. Nếu có thể khiến nàng vui vẻ, như vậy cũng không phải không được.

Ai nói trai đơn gái chiếc thêm vào ân cứu mạng chăm sóc bên người, nhất định phải kết duyên? Không phải kết nghĩa cũng có thể sao? Ngu Niểu muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, giống như con bướm uyển chuyển bay ra khỏi phòng bếp.

Lưu Quang nhìn bóng dáng nàng, không nhịn được lộ ra nụ cười nuông chiều. Nữ xứng là một người từ nhỏ đã sống trên núi chưa từng xuống núi bao giờ, thật ra không hiểu lễ tiết ở thế tục lắm. Ngu Niểu chuẩn bị đồ vật kết nghĩa với Lưu Quang cũng rất đơn sơ, nhưng người trong cuộc không thèm để ý.

Ngu Niểu và Lưu Quang cùng quỳ gối, lúc muốn quỳ xuống, không biết tại sao, Lưu Quang vô cùng không tình nguyện. Tựa hồ trong cả đời này của hắn, từ trước đến giờ chưa từng phải quỳ xuống.

Đó là thật, người ta là lạy trời lạy đất lạy cha mẹ ân sư, nhưng nghe nói Minh Âm Tiên Tôn không có cha mẹ sư phó, thiên địa cũng chưa đủ để hắn quỳ lạy.

Lưu Quang chau mày, vẻ mặt đầy chống cự, trong lòng Ngu Niểu biết rõ là chuyện gì. Nhưng trên mặt nàng mơ hồ, ánh mắt thúc giục hắn. Mãi đến khi ánh mắt lấp lánh của nàng ảm đạm đi, nghĩ rằng Lưu Quang không muốn kết nghĩa với nàng, làm ca ca nàng.

Không đành lòng thấy Ngu Niểu buồn bã thất vọng, Lưu Quang khẽ cắn môi, miễn cưỡng chịu đựng sự khó chịu trong lòng. Ngu Niểu suýt chút nữa không nhịn được cười lên, không biết sau khi Minh Âm Tiên Tôn trở về sẽ có cảm nghĩ gì.

Quả nhiên, lúc Lưu Quang quỳ xuống, bầu trời lạp tức xuất hiện tiếng sấm dữ dội, vô cùng khủng bố. Dường như trời đất không ai có thể đón nhận một cái quỳ này của Minh Âm Tiên Tôn, Ngu Niểu bị dọa không nhẹ.

“A, Lâm Thần, thật đáng sợ!” Cơ thể Ngu Niểu đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, rúc thành một đoàn, run bần bật. Tu dưỡng tốt của nàng mỗi lần đều bị tính cách ngay thẳng không giả vờ của nữ chính nói thành giả tạo, mưu kế âm thầm.

Vậy nàng sẽ như nàng ta mong muốn, để nàng ta xem như thế nào là một nữ nhân trà xanh bạch liên hoa. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cơ thể Lưu Quang bỗng nhiên cứng đờ, nhưng hắn không đẩy Ngu Niểu ra.

Cơ thể mềm mại trong lòng như không xương, trơn mềm, Lưu Quang động cũng không dám động, sợ hơi dùng sức sẽ làm đau nàng. Thì ra nữ tử mềm mại như vậy? Hay chỉ là Ngu Niểu?

Hương thơm trên người nàng xông vào mũi, Lưu Quang cảm thấy quanh người mình đều bị vây lấy, làm tâm hắn càng nhộn nhạo hơn.