“A!” Ngu Niểu hét lên một tiếng, nàng không rõ tại sao mình đang khóc ở trên giường, lại đột nhiên chui vào trong lòng ngực nam nhân. Ngu Niểu lúc này mới nhớ tới, nam nhân đang ôm chính mình này, chính là thần tiên.
Nàng còn không có mặc quần áo, vị trí đột nhiên di động thiếu chút nữa làm chăn trên người nàng chăn rơi xuống, nàng vội vàng kéo lên. Ngu Niểu đỏ mắt giận dữ nhìn Lưu Quang: “Huynh làm cái gì? Huynh chỉ biết khi dễ ta.”
Ngu Niểu cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở, ủy khuất cực kỳ. Lưu Quang đem người ôm vào trong lòng ngực, tay vung lên, trên người Ngu Niểu đã quần áo hoàn hảo.
So với phương thức nhanh và tiện như vậy, Lưu Quang càng thích tự tay làm lấy hơn, chỉ là hiện giờ hắn không muốn khiến Ngu Niểu bài xích hơn. Ngu Niểu cúi đầu nhìn nhìn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng không thể tiếp thu được việc mình trần trụi bị nam nhân ôm lấy, cho dù là cách chăn cũng không được, cứ việc nàng với Lưu Quang đã làm những việc thân mật nhất.
“Huynh thả ta xuống dưới.” Ngu Niểu nhăn lại khuôn mặt nhỏ, không chút khách khí nói.
Vốn dĩ một tiểu cô nương mềm mại thiên chân, lại ngạnh sinh sinh bị Lưu Quang bức cho lúc nào cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Chẳng sợ trong lòng Lưu Quang không dễ chịu, nhưng cũng sẽ không so đo với thái độ Ngu Niểu. Sau khi từ trên người Lưu Quang hạ xuống, Ngu Niểu liền nhanh chóng cách xa hắn.
Lưu Quang không thèm để ý, nếu hắn thật sự muốn làm cái gì, nàng có thể chạy trốn được sao?
“Đi dùng bữa thôi.”
Tuy ngữ khí của Lưu Quang bình đạm, lại như cũ mang theo uy nghi của người ngồi trên địa vị cao.
Ngu Niểu cúi đầu sờ sờ bụng, nàng không cần thiết bởi vì Lưu Quang mà bỏ đói mình, bởi vì vốn dĩ đều là hắn sai.
Chỉ là, Ngu Niểu thực sự không muốn nhìn thấy hắn, vừa thấy hắn, liền sẽ nhớ tới chuyện đêm qua, làm nàng xấu hổ hận không thể ngất đi, để không phải đối mặt.
Ngu Niểu theo sau Lưu Quang, hắn đem đồ ăn bày ở trong sân, ở dưới tán cây hoa đào. Dùng bữa dưới cảnh sắc mỹ diệu như vậy, xác thật sẽ làm tâm tình của Ngu Niểu tốt hơn không ít.
Chỉ là, toàn bộ quá trình ăn cơm, Ngu Niểu đều không có ngẩng đầu nhìn Lưu Quang một cái, cũng không cùng hắn nói chuyện, hoàn toàn đem hắn trở thành không khí. Hương vị thức ăn hơi khác so với phía trước, không, là ngon hơn rất nhiều, cũng không biết có phải là do hắn trở lại làm thần tiên nên mới thay đổi hay không.
Lưu Quang ở một bên nhìn nàng, tự rót tự uống, rượu chính là rượu hoa đào lúc trước bọn họ cùng nhau nhưỡng. Ngu Niểu chịu không nổi ánh mắt của hắn khi rơi xuống trên người mình, rất muốn làm hắn rời đi, nhưng nàng lại muốn an tĩnh ăn cơm, không muốn đem tâm thần lãng phí ở trên người Lưu Quang.
Ngu Niểu nhai kỹ nuốt chậm, cho dù nàng không nói, Lưu Quang cũng biết nàng rất thích đồ ăn hôm nay, điều này làm cho hắn cực kỳ vui sướиɠ, vẻ mặt cũng ôn nhu hơn.
Hắn nhìn nàng, càng nhìn ánh mắt càng thêm thâm thúy. Cũng không biết có phải là do đêm qua bọn họ nước sữa hòa nhau hay không, mà hôm nay hắn luôn khắc chế không được muốn thân cận nàng.
Rõ ràng Ngu Niểu cái gì cũng chưa làm, an an phận phận ăn cơm, nhưng Minh Âm Tiên Tôn lại vẫn luôn cảm thấy chính mình bị dụ hoặc. Lúc trước, mỹ nhân hai giới tiên ma cho dù dùng ra bao nhiêu thủ đoạn, hắn cũng đều không dao động.
Hắn phảng phất có thể ngửi được mùi thơm cơ thể thuộc về Ngu Niểu trong không khí, đêm qua, khi hắn ghé vào trên người nàng, mùi hương trên người nàng nồng đậm như muốn bao vây lấy hắn.
Môi nàng phấn nộn ngọt ngào cực kì, rõ ràng không uống bao nhiêu, nhưng Lưu Quang lại cảm thấy mình dường như đã say, sinh ra xúc động muốn nhào lên nhấm nháp môi đỏ của thiếu nữ.
Ngu Niểu ăn xong liền buông chén đũa xuống, không nói một lời trầm mặc ngồi trên ghế.
Khuôn mặt tươi sáng lúc nào cũng có nụ cười hiện tại lại nhiễm ưu sầu, có vẻ nhu nhược đáng thương, chọc người thương tiếc.
Đặc biệt là trên người nàng tràn đầy phong tình quyến rũ sau khi bị phá thân, bộ dáng này đối với nam nhân là cực kì hấp dẫn.
“Đêm qua chúng ta còn chưa uống chén rượu giao bôi, hôm nay bù lại đi.” Lưu Quang nhìn Ngu Niểu trong chốc lát, rồi đột nhiên khàn khàn nói một câu.
Ngu Niểu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Nàng không biết lời này của Lưu Quang là có ý gì, nhưng trong lòng lại có cảm giác nguy hiểm.
Nhưng mà, còn không đợi Ngu Niểu phản ứng lại, cái miệng nhỏ của nàng đã bị lấp kín.