Tình Thương Thi Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Chú ý: Truyện này siêu ngược, ngược thân, ngược tâm. Nàng xinh đẹp có nụ cười tỏa nắng đã len lỏi vào trái tim của hắn, nàng gọi hắn là " ca ca", một cuộc sống nội tâm từ lâu nay đã có người chia sẻ.  …
Xem Thêm

Chương 14: Một hồn thức
Nam Cung lão phu nhân trầm tĩnh nhìn người trong viện mồ hôi như mưa, áo gấm dính trên cơ thể cường tráng bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, bà thậm chí nghĩ có chút may mắn khi năm đó quyết đoán đưa con trai cho cái tổ chức kia bồi dưỡng. Dáng người lãnh ngạo, thân thủ bí hiểm, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Nam Cung Ngạo quỳ ngoài cửa Thiếu Lâm Tự bảy ngày bảy đêm, cuối cùng Thích Tín phương trượng đành tiếp kiến hắn. Đó là một vị đại sư mặt mũi ôn hòa hiền lành, ngôn hành cử chỉ đoan trang khéo léo khiến Nam Cung Ngạo đột nhiên cảm thấy trí óc thanh tỉnh ra vài phần.

"A di đà phật. Nam Cung thí chủ lặn lội đường xa là vì muốn phá giải Mê Tung Hoặc Ảnh có phải không?"

Nam Cung Ngạo ngẩn ra, lời nói ra cũng trở nên khách khí rất nhiều: "Làm sao phương trượng đại sư biết được?"

Thích Tín phương trượng chậm rãi nhìn về hướng khác, trong thanh âm mang chút thở dài nói: "Thí chủ, bần tăng chỉ có thể nói, ngài tự giải quyết cho tốt."

Nam Cung Ngạo đang lúc nghi hoặc lại đột nhiên thấy có cái gì đó theo tay áo phương trượng thả vào tay áo hắn, hắn lập tức nắm lại, chắp tay nói: "Tạ ơn đại sư." Phương trượng nhìn hắn rời đi, thanh âm ẩn ẩn mỉm cười, nói: "Bần tăng lo sợ thí chủ sẽ dẫn người phá nát cửa chùa."

Nam Cung Ngạo cười to hai tiếng, hắn ra khỏi Thiếu Lâm Tự, xuống núi mới chậm rãi lấy vật đó từ trong tay áo ra, là một trang giấy phía trên ghi nhất chiêu kiếm thức ­ linh hồn chết đi.

Nam Cung Ngạo nhíu mày, nhìn phía sau tờ giấy ghi một hàng chữ nho nhỏ: Một phách tự tổn hại, không thể duy trì lâu, nhớ lấy nhớ lấy.

Đó nghĩa là cự tuyệt, Nam Cung Ngạo nhìn về phía khoảng không xa xa: Hạ Hoài Chi, nhất định phải đi đến bước này sao?

Khoảng thời gian thời thơ ấu lại hiện lên trước mắt hắn, người kia vừa là bạn vừa là thầy, Nam Cung Ngạo làm sao không biết, hắn thật sự không muốn nhưng là nghĩ đến vết thương dần suy yếu trên cơ thể, năm ngón tay hắn nắm chặt trang giấy, Hạ Hoài Chi, là ngươi bức ta.

Một năm này, Nam Cung Ngạo liều mạng tập võ. Nam Cung lão phu nhân rất nhiều lần sắp xếp cho hắn xem mắt, đều bị hắn từ chối. Vì thế, bà thầm suy đoán, con trai của bà là có người trong lòng rồi hay sao?

Nam Cung Ngạo luyện tập không ngừng nghỉ, hoa lê trong viện nở rồi lại rụng, tinh lực cơ thể đều đổ dồn vào việc luyện võ. Hắn không biết từ khi nào, mà có càng ngày càng nhiều nha hoàn thường xuyên theo hành lang chậm rãi đi đi lại lại. Hơn nữa trong phòng hắn, nha hoàn sửa sang lại giường chiếu khi không có việc gì nán lại càng ngày càng lâu, mà nha hoàn đưa trà rót nước cũng vậy.

Gần đến trung thu, Nam Cung sớm thu thập bọc hành lý đơn giản, trước khi đi đột nhiên nhìn thấy trang sức của đám nha hoàn, lại nhớ đến mái tóc dài đến thắt lưng của Ly Nhi nên tìm quản gia Vu Về, nói: "Chọn vài món trang sức cho ta."

"Ách?" Vu Về đứng hình tại chỗ, miệng há thành hình chữ O : ông trời ơi, đây là thiếu gia nhà bọn họ sao?

Nam Cung Ngạo lại lên đường đi về phía tây, một đường phóng ngựa đi, nhìn đoán không ra trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, lưỡi dao trong tay áo bị hơi ấm tản ra từ người hắn làm cho nóng lên.

Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, vẫn là hai bóng người trầm mặc, Nam Cung Ngạo không hề động đến rượu mà Hạ Hoài Chi đưa tới. Hắn ghé người bế Ly Nhi đi, nàng dưới ánh trăng thánh khiết thanh thuần như một vị tiên tử.

Nam Cung Ngạo nhẹ nhàng hôn môi của nàng, nhất cử nhất động của nàng đều dẫn động du͙© vọиɠ của hắn. Hắn đặt Ly Nhi ngồi xuống cái bàn đá, ánh mắt trỗng rỗng, lại dịu ngoan đem mặt dán trong l*иg ngực hắn, hơi ấm cách một tầng vải may mặc truyền tới người hắn, tay Nam Cung Ngạo đang ôm eo nàng trở nên căng thẳng.

Hạ Hoài Chi đang muốn xoay người, Nam Cung đột nhiên nói: "Uống một chén đi?" Hạ hoài Chi dừng lại một chút, sau đó điềm nhiên như không có việc gì ngồi xuống, Nam Cung Ngạo rót rượu đưa cho hắn, Hạ Hoài Chi cười ảm đạm, nói: "Nếu như là muốn phúc đáp chuyện của nàng thì không cần."

Nam Cung Ngạo ánh mắt tối xuống một chút, nói: "Chúng ta ngay cả uống một chén giao tình cũng không được sao?" Hạ Hoài Chi chậm nhìn người trước mặt, sau một lúc lâu mới tiếp nhận chén rượu kia, hai cái chén bạch ngọc chạm vào nhau phát ra một tiếng thanh thuý giòn tan.

Hai người uống một hơi cạn sạch, Nam Cung Ngạo bế Ly Nhi vào phòng, Hạ Hoài Chi nhìn bóng lưng của hắn, nốc rượu vào bụng, thực đau.

Thêm Bình Luận