Chương 4

Hắn lúc này cũng là lực bất tòng tâm, muốn rút ra khỏi tiểu huyệt để xem thương tích của tiểu bại hoại này thế nào. Nhìn cả người Tiểu Lâm rũ xuống mà hông vẫn treo lơ lửng trên không trung. Cúc huyệt như bám chặt lấy dương vật của hắn không rời, quả là có chút thương xót cùng buồn cười.

Dương vật của hắn ít nhất còn phải sưng lớn thêm chừng một tiếng đồng hồ nữa. Để bại hoại này cứ như thế treo lơ lửng thì hắn cũng không đành lòng. Chỉ còn một cách duy nhất: biến lại hình người. Lúc đó dương vật của thú sẽ hóa thành của người, xẹp xuống rồi sẽ rút được ra dễ dàng.

Đột nhiên, màu đỏ sậm bao phủ toàn bộ gian phòng, khi màu nhạt dần đi, một ánh sáng rực xuất hiện. Không phải là đèn cao áp mà càng không phải mặt trời, đó là một thiếu niên với mái tóc đỏ rực, làn da bánh mật, từng phần trên cơ thể đều hoàn hảo. Gương mặt anh tuấn phi phàm, đem hắn so với A Xích còn hơn đến vài lần.

Dũng mãnh, tuấn dật, suất khí, không ai khác ngoài hắn: Đại Vương của khu rừng dã thú - Ngoạ Hổ.

Vừa biến thành hình dạng con người, dương vật của hắn cũng biến đổi theo. Tức thì cúc huyệt mất chỗ bám liền nhả ra dương vật, hông tiểu Lâm cũng lập tức theo đó rơi xuống giường.

Máu hoà cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đua nhau tràn ra khỏi mật động. Nhìn tác phẩm của bản thân hắn không khỏi giật mình, không ngờ lại nặng đến vậy. Cửa hậu huyệt bị rách một vết, mang theo màu đỏ tấy. Tiểu bại hoại này là do chính A Xích chọn làm người giúp hắn dọn vệ sinh, hắn lại ngang nhiên đem người này làm đến sắp hỏng. E là A Xích sẽ không giúp hắn tìm người dọn vệ sinh nữa.

Nghĩ cũng chẳng ích gì, hắn liền từ đầu giường lấy ra một lọ nhỏ, tùy tiện sóc để bột trắng trong lọ dính vào cúc huyệt. Cảm nhận được sự đau sót từ dưới hậu huyệt truyền lên. Nhưng sức lực còn không đủ để mở mắt thì có thể làm ra được phản ứng gì? Rốt cuộc cũng chỉ là hậu huyệt co rút một chút.

Sau khi rắc xong thuốc, hắn liền lăn ra đem Tiểu Lâm ôm chặt vào trong lòng rồi đi vào giấc ngủ. Cảnh tượng trong phòng lúc này đúng là làm người ta mát con mắt. Hai thân thể trần trụi đang dính sát vào nhau, một lớn một bé, đúng là công thụ rõ ràng. 🌝

Cơn đau mỏi cùng sự nhớp nháp khó chịu từ phía dưới đã đánh thức Tiểu Lâm. Mơ màng mở mắt, cái gì thế này? Bàn tay nào đó đang ôm chặt lấy thắt lưng cậu, khẽ động để quay lại. Nhưng động tác này làm cậu đau đến thấu xương, nước mắt lại cứ thế tuôn ra. Bất ngờ, bàn tay từ eo cậu di chuyển đem cậu xoay ngược lại.

Tiểu Lâm ngây ngốc ngắm nhìn người trước mặt. Hắn đẹp rực rỡ như mặt trời vậy. Mắt cậu hoa lên khi thấy khoé môi kia nhếch lên.

- Ha ha ha… Ngươi đúng là bại hoại háo sắc.

Bị câu nói kia đánh một phát, Tiểu Lâm là đang lơ lửng trên trời bỗng rơi bộp xuống đất, tỉnh hẳn ngủ. Một loạt hình ảnh hiện về, hôm qua chẳng phải cậu cùng với mãnh hổ đóng phim sεメ sao. Hổ chạy đâu mất mà thế vào là tên đẹp trai đến chói mắt thế này?

Tiểu Lâm trước người đẹp nói năng cũng trở nên nhỏ nhẹ hẳn ra:

- Ngươi có biết Hổ đại… à không Đại Vương đâu không?

Nhìn bộ dáng lúng túng của tiểu bại hoại hắn làm không khỏi thích thú:

- Ngươi nhớ Đại Vương đến thế sao hả bại hoại?

Tiểu Lâm lúc này mắt đã ươn ướt đáp lời:

- Thì thân xử nam của ta đã bị hắn phá rồi, không ở lại với ta mà lại chuồn mất, sai người đến đây tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm ta… rất quá đáng đó ngươi biết không? Nhưng mà ngươi đẹp thật nha!

Nói rồi Tiểu Lâm vươn tay sờ lên mũi hắn, cảm giác thật tốt khiến cậu cứ giữ mãi tay ở đó.

Bại hoại này đúng là lớn mật, chưa có ai dám gần gũi hắn đến như vậy, lại còn đòi chịu trách nhiệm. Cái đầu nhỏ này đúng là khác xa so với đầu người bình thường, chứa toàn những thứ mà Đại Vương như hắn còn khó nuốt nổi. Tiểu bại hoại này đối với hắn xem ra cũng khá đặc biệt, là giống đực đầu tiên mà hắn đâm qua, ban đầu nghĩ là muốn trừng phạt nhưng cũng thật thú vị.

Đôi mắt hắn rực lên tia sáng đỏ, ngay sau đó thân người liền hoá thành mãnh hổ. Trước một Tiểu Lâm đang hoá đá hắn ghé sát mặt vào Tiểu Lâm, khiến râu mép cọ vào má cậu rồi thì thầm:

- Bại hoại ngươi nhớ ta lắm sao?

Tiểu Lâm ngạc nhiên đến há hốc mồm, lưỡi hổ nhân cơ hội đó mà chui tọt vào trong liếm khoang miệng cậu. Ngọt, đúng là ngọt thật! Tiểu Lâm bất giác vòng tay ôm lấy cổ mãnh hổ, nhắm mắt chờ đợi.

Bỗng nhiên cậu thấy tay mình trống không, hơi ấm cũng biến mất, mở mắt ra thì chẳng thấy ai, trong phòng trống trơn lại vang tiếng nói:

- Ngươi đúng là bại hoại…