Chương 9

Sự mềm mại, nóng ấm kéo Tiểu Lâm ra khỏi giấc ngủ say. Vừa mở mắt ra là thấy khuôn mặt Ngoạ Hổ đang áp sát. Dùng đầu lưỡi liếʍ láp khắp gương mặt mình, giọng nói cậu ngái ngủ:

- Đại Vương…

Đáp lại cậu là một âm thanh trầm thấp:

- Thức dậy nào, tiểu bại hoại, ta sẽ đưa em về nhà.

Tiểu Lâm mắt mở to, con người này không phải bị bệnh chứ? Sao lại ngọt như vậy, lại còn xưng hô ta - em.

Như hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu, hắn chỉ cười khẽ, vươn tay ra véo nhẹ chiếc má phúng phính.

Tiểu Lâm mắt càng mở to hơn như muốn đem người trước mặt thu hết vào trong mắt mình. Đúng là bình thường hắn rất đẹp. Nhưng hôm nay hắn cười không còn là nụ cười mỉa mai nữa mà thật ấm áp, ngọt ngào.

Thấy cậu cứ trơ mắt ra nhìn hắn, biểu tình lại ngây dại. Hắn không nhịn được mà hôn lên đôi môi đo đỏ kia, lại nở nụ cười thêm một lần nữa:

- Bại hoại, còn chưa tỉnh hẳn?

Dứt lời hắn đưa tay lên phật một cái, trên người vốn không mảnh vải nào giờ lại quần áo tươm tất.

Tiểu Lâm còn chưa hết kinh ngạc đã bị đưa vào một không gian kì quái. Không biết là không gian đang di chuyển hay cậu cùng Ngoạ Hổ đang di chuyển. Còn chưa kịp mở miệng ra thắc mắc thì Ngoạ Hổ đã hướng cậu giải thích:

- Ta đưa em về nhà.

Thế là Ngọa Hổ cùng Tiểu Lâm cứ thế trôi nổi trong không gian dường như vô tận này. Cho đến khi một lỗ hổng được mở ra, Tiểu Lâm vì giật mình mà không kìm được. Mông phát ra một tiếng “ủm”… Ngoạ Hổ cười đến run người, mất đà ôm cả Tiểu Lâm rơi bộp xuống nền đất.

Lồm cồm bò dậy, đây chẳng phải nhà cậu sao? Tiểu Lâm mừng đến rối rít mà nhảy cẫng lên.

Chạy lăng quăng khắp phòng khách nhưng chẳng thấy ai. Ngừng lại một chút nghe thấy có tiếng khóc, tiếng đó phát ra từ phòng của cậu. Lại không thèm để ý đến Ngoạ Hổ, Tiểu Lâm nhanh chóng chạy vào trong. Là mẹ cậu, bà đang ôm gấu bông của cậu khóc.

Tiểu Lâm gọi to:

- Mẹ!

Đáp lại cậu vẫn chỉ là những tiếng khóc nghẹn ngào. Không thể kiềm chế được cậu lao ra, định ôm chầm lấy mẹ mình. Nhưng “bụp” cậu lại ngã bịch xuống sàn, cố gắng lấy tay khua khoắng. Tại sao cậu lại không thể chạm vào?

Tiểu Lâm hốt hoảng lao đi tìm Ngoạ Hổ, không ngừng hỏi:

- Tại sao? Tại sao?…

Ngoạ Hổ nhíu mày:

- Bại hoại, em sao vậy?

Nước mắt Tiểu Lâm đã làm lấm lem cả khuôn mặt, cậu nói trong tiếng nức nở:

- Đại Vương! Tiểu Lâm không chạm được vào mẹ…

Ngoạ Hổ chỉ khẽ cười, bàn tay to lớn lau đi nước trên khuôn mặt Tiểu Lâm:

- Linh hồn làm sao chạm vào được con người? Nhưng em là một linh hồn còn sống.

Còn chưa kịp giải thích thêm đã bị tiếng bước chân làm cho gián đoạn. Là ba Tiểu Lâm, cậu lại bất giác lao ra để ôm chầm lấy ông. Nhưng lại một lần nữa mất đà mà ngã nhào, may mà Ngoạ Hổ nhanh chân đỡ kịp.

Bế bổng Tiểu Lâm lên đi theo ông vào phòng cậu.

Trước mặt cậu bây giờ là cảnh mẹ cậu đang nghẹn ngào trong lòng ba:

- Con tôi… Biết vậy tôi đã không cho nó đi cái gì du lịch, cái gì Nhật Bản…

Ba cậu chỉ vỗ nhẹ lưng bà rồi an ủi:

- Nó nhất định sẽ tỉnh lại, bà đừng lo…

Là sao, cậu vẫn chẳng hiểu gì hết. Lúc này giọng nói trầm thấp của Ngoạ Hổ lại tràn ngập tai cậu:

- Nghĩa là em đang hôn mê, em đứng cạnh ta chỉ là một linh hồn còn sống.

Vừa dứt lời Ngoạ Hổ lại bế theo Tiểu Lâm xuất hiện vào một không gian khác, là bệnh viện.

Người đang nằm với vô số máy móc, dây dợ kia là cậu. Nhảy xuống khỏi vòng tay Ngoạ Hổ cậu chạy ra chỗ mình đang nằm, đưa tay định chạm vào thì bị đánh bật ra. Lần này hắn không kịp đỡ cậu, cái mông còn chưa lành bị đập mạnh xuống nền gạch. Xoa xoa mông đứng dậy, lon ton chạy qua chỗ Ngoạ Hổ:

- Đại Vương, sao Tiểu Lâm không chạm vào được?

Khẽ véo má cậu hắn thì thầm:

- Vì thế nên em mới chưa thể tỉnh lại được. Bại hoại nhưng em vẫn là một linh hồn còn sống. Có nghĩa là còn rất nhiều cơ hội.

Nhìn khuôn mặt đần thối của cậu hắn chỉ biết lắc đầu, tiểu bại hoại của hắn đúng là ngoài mấy chuyện bại hoại ra thì chẳng biết cái gì hết. Ngốc nghếch hết chỗ nói, nhưng xem kĩ một chút thì đúng là rất đáng yêu. Nghĩ đến đây hắn lại cười, bất giác vươn tay bẹo má Tiểu Lâm. Xem ra việc đem cậu đặt dưới thân so với véo má thì hắn thích véo má hơn. Chiếc má phúng phính, đường nét trẻ con đúng là làm cho người ta chỉ muốn véo cho rớt ra…