Chương 5: Chúng ta vẫn luôn là bạn, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy.

Mấy ngày nay, Thời Thanh Thu trở thành minh tinh hot nhất Weibo, câu nói của nàng trên Weibo được đẩy lên xếp hạng đầu tiên.

[Vẫn luôn có những chuyện, ngươi biết, ta biết.】

Weibo này ám chỉ chuyện có phẫu thuật thẩm mỹ hay không thì những người quen biết nàng mới rõ ràng nhất. Đi kèm là những bức ảnh tốt nghiệp cùng những bức ảnh do người khác chụp lại của Thời Thanh Thu. Ảnh thời tốt nghiệp của nàng ngũ quan có chút ngây ngô nhưng cực kỳ thanh tú cùng bất phàm. Ảnh do người khác chụp lại càng tinh xảo hơn, chỉ là so với hiện tại có mấy phần thành thục một chút.

Sự việc phẫu thuật thẩm mỹ vì vậy mà đã chấm dứt nhưng mọi chuyện không hề lắng xuống như mong đợi, thậm chí ngày càng sôi nổi hơn. Những bình luận nóng hổi trên Weibo cũng khiến người đại diện Phan Gia Văn vốn định chớp lấy cơ hội để lăng xê vui vẻ mà nghe ngóng.

[Lăng phong ánh nắng ban mai HJ: Nữ thần của tôi, người đẹp không nói nhiều】

[Minh Kiến Tố: Nhan sắc như này còn dùng dao kéo sao? Thực sự có dùng dao kéo đi chăng nữa thì cũng không thể gọi là phẫu thuật thẩm mỹ được, mà gọi là hủy dung a. [Oa, tại sao vậy nữ thần của tôi? Tôi muốn hỏi tại sao chị lại đẹp như vậy a!]】

[Hồ lô cố tỏ ra vẻ thục nữ: Việc tiếc nhất trên đời này của nữ thần hẳn là không thể hôn lên khuôn mặt hoàn mỹ của mình a.】

[Cẩu độc thân muốn ăn cơm chó: Chỉ có mình tôi cảm thấy nữ sinh bị nhận nhầm là nữ thần kia kiếp trước đã đốt cao hương sao?】

[Nam duyên Kotpin: Không thành viên nào có thể đăng ảnh. Tôi muốn hỏi nữ thần có muốn ngủ với tôi không? Nếu không thấy, tôi sẽ hỏi lại sau.】

Thời điểm Thời Thanh Thu nhìn thấy những đánh giá hot này, nàng đang ở trong thời gian rảnh rỗi trong tiệc mừng, bởi vì các diễn viên tham gia quay phim cơ bản mỗi ngày đều ở phim trường từ sáng đến tối, cho nên nàng không có nhiều thời gian lướt Weibo. Sau khi tất cả công việc quay phim đã kết thúc, thời gian cụ thể của bữa tiệc đã được ấn định.

Nhưng dù vậy, Thời Thanh Thu cũng không thể về đúng thời gian dự kiến, bởi vì buổi quay cuối cùng mất hơn một tuần, cộng thêm công việc sau đó, nàng đã ở đây gần nửa tháng.

Bữa tiệc rất náo nhiệt, dù sao thì họ cũng đã ở cùng nhau được vài tháng. Mặc dù vài diễn viên đã bỏ dở giữa chừng để ghi hình cho các chương trình khác nhưng hôm nay tất cả đều tụ họp lại. Tất cả mọi người tụ tập lại với nhau uống rượu cùng trò chuyện. Tất nhiên, bữa tiệc không có phóng viên sẽ thư giãn hơn.

Đạo diễn và phó đạo diễn cùng nữ chính Thời Thanh Thu, nam chính Tần Vọng và các diễn viên khác chụp ảnh chung làm kỷ niệm, mọi người khen ngợi lẫn nhau, diễn viên nào còn trẻ thì hôm nay sẽ được khen nhiều hơn một chút.

Đạo diễn là một người đàn ông trung niên có tướng mạo phúc hậu, một tay vỗ vào khuỷu tay Thời Thanh Thu, tay kia nâng ly lên chạm vào ly của nàng, cười lớn nói: "Thời gian này Thanh Thu có biểu hiện rất tốt, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, nhưng Thanh Thu quả thực là một diễn viên rất có tài năng, không hề khiến chúng ta thất vọng."

Nói xong ông quay sang Tần Vọng nói: "A Vọng cũng vậy, hai người phối hợp thật sự không chê vào đâu được. Xem ra lần này phòng vé không phải khó bán. Hy vọng lần sau lại có cơ hội mời hai người hợp tác đóng một bộ nữa."

Sau khi cụng ly với Thời Thanh Thu, ông đi tới chỗ Tần Vọng. Phó đạo diễn cũng đi theo sau, mọi người cùng nâng ly.

Thời Thanh Thu mím môi vừa vặn cười một tiếng, khiêm tốn nói: "Đạo diễn Lý quá khen, trong thời gian này tôi đã học hỏi từ đạo diễn Lý rất nhiều thứ. Có được lời khen của ngài là vinh hạnh của chúng ta."

Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy dài chạm đất màu đen hở vai, mái tóc đen dài thẳng được uốn thành lọn, nét thành thục cùng thanh lịch trước đây lại thêm chút mê người, mỗi một cử động đều có mị lực thu hút ánh nhìn của người khác, trong hội trường đêm nay người chiếm được sự chú ý nhất chỉ có thể là nàng.

Tần Vọng một thân trong bộ vest đen thanh lịch, dáng người cao ráo anh tuấn, cũng nói với Thời Thanh Thu: "Đúng vậy, chúng ta rất vinh dự khi có được lời khen của đạo diễn Lý, tôi hy vọng sau này sẽ được hợp tác lần nữa, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài."

Đạo diễn Lý được khen cười thật tươi. Ông lại nâng ly với hai người, dùng tay kia vỗ nhẹ vào cánh tay của Tần Vọng. "Được rồi, tôi qua bên kia một chút. Hai người cứ tự nhiên a."

Vừa nói xong ông nâng cằm chỉ phương hướng phía sau hai người. Sau khi bọn họ gật đầu, liền dẫn theo trợ lý rời đi.

Chào hỏi cũng đã chào hỏi, không cần ứng phó gì nữa. Tần Vọng đề nghị qua bên bàn kia ngồi, hai người cùng nhau lấy một ít hoa quả cùng bánh ngọt qua đó.

Tần Vọng vừa ngồi xuống liền "Ôi" một tiếng, than thở nói: "Kỳ thực mình cảm thấy quay xong không cần phải mở tiệc khởi động máy a, quá mệt mỏi, quá nhiều người."

Ở trong vòng luẩn quẩn này luôn như vậy, ưu điểm là có thể bồi đắp tình cảm của nhau, nhưng nhược điểm là phải có mười hai vạn tinh thần đi ứng phó với mọi người. Kể cả khi thực mệt mỏi không muốn nói chuyện, nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng cho đến khi tiệc tàn.

Ngón cái cùng ngón trỏ của Thời Thanh Thu xoa xoa thân ly, lông mày nàng có chút mệt mỏi, "Chú ý một chút, có thể có paparazzi trà trộn vào, coi chừng bị nghe thấy."

Nàng cũng không quá lo lắng, chỉ là nhắc nhở, dù sao giọng nói của Tần Vọng cũng không quá lớn, ở đây ồn ào như vậy, có thể ghi lại rõ ràng là một vấn đề.

“Này, Thanh Thu, cậu đăng lên Weibo như vậy Văn tỷ không tìm cậu hồ nháo sao?” Tần Vọng lấy nĩa đút bánh gato vào miệng, đi tới hỏi Thời Thanh Thu.

Theo thông lệ, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ chắc chắn sẽ được dùng làm màn khởi động cho bộ phim sắp tới của Thời Thanh Thu, để độ hot của nàng trên Weibo sẽ kéo dài. Bây giờ nàng đã làm rõ mà không được ủy quyền, theo lẽ thường hẳn sẽ bị chỉ giáo một trận mới đúng.

Đây là cuộc sống thường ngày của nghệ sĩ, ngay cả việc làm rõ một số chuyện sai sự thật cũng phải được sự đồng ý của công ty, mọi thứ đều đặt lợi ích lên hàng đầu. Có thể cảm thông, nhưng lại làm người ta chua xót.

Thời Thanh Thu nhấp thêm một ngụm rượu đỏ, chất lỏng êm dịu chảy vào cổ họng khiến giọng nói dễ nghe của nàng trở nên trong trẻo hơn: "Lần này xem như chó ngáp phải ruồi đi, chẳng những không lập tức bị tin tức khác chèn lên, ngược lại lại trở thành đề tài hot nhất. Văn tỷ còn muốn tìm mình hồ nháo sao, hôm đó chị ấy vừa gọi điện cho mình còn khen mình có mắt nhìn kia."

Nàng vẫn nhớ đêm hôm đó, sau khi trở về liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của Phan Gia Văn, để nàng đêm muộn như vậy phải gọi lại một cú điện thoại. Sau khi nàng gọi lại, Phan Gia Văn đầu tiên khen ngợi nàng vài lời, sau đó còn căn dặn sau này chuyện tương tự như vậy phát sinh, tuyệt đối không được tự đưa ra khẳng định. Không phải lần nào cũng may mắn như vậy.

"Ngưỡng mộ thật, đổi thành người khác khả năng đã bị mắng từ đầu đến chân, sẽ bị nói cái gì mà "Chờ chiếu phim rồi làm rõ ràng không được sao?" Nghĩ cũng biết sẽ dùng lý do gì để mắng a". Tần Vọng bĩu môi cầm quả cherry trên bánh gato cho vào miệng.

Thời Thanh Thu không nói gì chỉ mỉm cười.

"Nhân tiện, mình có thông tin nội bộ. Mình với cậu sẽ là khách mời trong số tiếp theo của . Cơ bản đã chốt." Tần Vọng đột nhiên lên tinh thần, thần thần bí bí nói với Thời Thanh Thu.

Ngay cả khi Tần Vọng không nói chuyện này, Thời Thanh Thu đã tự mình biết được. Có phim chuẩn bị ra mắt, lại một bộ phim khác cũng vừa mới được quay xong, danh tiếng của Thời Thanh Thu có thể nói là khuynh đảo. Thời điểm này Tần Vọng cũng là khách mời được nhiều khán giả muốn xem nhất.

“Ừm, mình biết rồi.” Thời Thanh Thu dựa vào lưng ghế, cầm ly rượu, hai chân bắt chéo, ánh mắt lướt qua những người trong khán phòng.

"Không phải là mình chưa tham gia chương trình thực tế, mà là chương trình này thực sự đặc biệt, rating cũng rất cao ..." Tần Vọng vừa ăn bánh vừa nói chuyện phiếm, mặc kệ Thời Thanh Thu có nghe hay không, tiếp tục đem quan điểm của mình nói một mạch.

Thời Thanh Thu khẽ cau mày, chương trình thực tế này quả thực rất đặc biệt vì nó đòi hỏi nhiều nghệ sĩ tham gia. Nhưng nếu đã là sự thật đã được định sẵn, chỉ mong con thuyền sẽ thẳng đầu cầu tự nhiên thắng, nàng đặt ly rượu xuống, mím môi, lông mày từ từ giãn ra.

Tiệc mừng kết thúc bộ phim kéo dài đến rạng sáng, sau khi mọi người chào tạm biệt liền trở về khách sạn. Trên gương mặt Thời Thanh Thu hiện rõ vẻ mệt mỏi, nàng tạm biệt Dương Hiểu, trở về phòng tẩy trang rửa mặt xong, sau đó mệt mỏi nằm trên giường.

Ngày mai nàng bay trở về, Thời Thanh Thu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cầm điện thoại mở màn hình lên, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Ôn Khinh Hàn, còn có tin nhắn: Về khách sạn gọi lại cho tôi.

Nàng lập tức ngồi dậy, nhìn đồng hồ rồi bấm số gọi lại. Như thường lệ, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Trong màn đêm tĩnh lặng, giống như có thể nghe thấy một vài tiếng động ban ngày không thể nghe được, như tiếng hô hấp nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, Thời Thanh Thu thì thào: "Khinh Hàn, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?"

Ôn Khinh Hàn ở đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại: “Ừm, còn chưa ngủ.” Cô nhẹ nhàng di chuyển thân thể đã dựa vào đầu giường hồi lâu, nghe thấy xương sống phát ra âm thanh.

Quả nhiên duy trì tư thế này đã lâu.

Thời Thanh Thu cúi đầu, giơ tay vuốt mái tóc dài của mình, cười nói: "Ngày mai mình trở về. Cậu ra sân bay đón mình được không?"

Ôn Khinh Hàn nắm lấy chăn bông mỏng che bụng dưới của cô, nói "Ân" một tiếng, sau đó hỏi: "Mấy giờ bay?"

Thanh âm cô vừa rơi xuống, hô hấp nhẹ như lông vũ lướt qua tai. Một tay Thời Thanh Thu cầm điện thoại, tay kia không biết vẽ lung tung cái gì trên giường, chỉ nhớ lại nội dung trên vé, trả lời: "Đại khái sáu giờ chiều tới nơi, hẳn là tối nay bay."

Ôn Khinh Hàn lại "Ân" một tiếng, rồi nói: "Đúng lúc thời gian tôi tan tầm, đến thì gọi cho tôi."

Trước đây cô đi đón Thời Thanh Thu cũng quy trình như vậy, ai đến trước sẽ đợi ở sân bay nên không báo trước cũng không sao. Có lẽ là bởi vì hai người ràng buộc nhau bằng mối quan hệ thân mật hơn, đôi khi hai người quên mất mình đã từng ở chung như thế nào, vốn là một điều rất quen thuộc nhưng trong tiềm thức lại như trở về lúc ban đầu.

Ôn Khinh Hàn vừa nói xong, hai người lâm vào một hồi trầm mặc. Giống như đều nhận thấy được có chút khó xử, Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, Thời Thanh Thu cũng cười theo.

“Khinh Hàn, giữa chúng ta có chút kỳ quái.” Thời Thanh Thu nói.

“Ân, có lẽ vậy.” Ôn Khinh Hàn nhanh chóng đáp lại.

"Thực ra cũng không có gì kỳ quái. Chúng ta vẫn có thể làm bạn, chỉ là sau này chúng ta cần quan tâm đến nhau nhiều hơn. Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ giúp đỡ nhau hơn nữa. Khinh Hàn, cậu thấy có đúng không?" Thời Thanh Thu cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái mà nằm trên giường lớn, tay phải cầm điện thoại đưa lên tai.

“Ân” Trong giọng nói của Ôn Khinh Hàn có ý cười nhàn nhạt. Cô ngả đầu ra sau một chút, nhắm mắt lại, độ cong khóe môi có chút chua xót, “Chúng ta vẫn luôn là bạn bè. Trước kia như thế, bây giờ cũng vậy."

Trong lòng cậu, tôi sẽ mãi mãi vẫn là bạn bè. Cho tới hiện tại chưa từng có ý gì khác, ngay cả khi mối quan hệ hiện tại của chúng ta có thể khiến cậu nghĩ nhiều hơn thế. Vì cái gì cậu chưa từng nghĩ tới? Có phải là vì, là bởi vì cậu chưa bao giờ đem tôi đặt từ góc độ tình yêu mà đối đãi đi.

Thời Thanh Thu không nhìn thấy sắc mặt của Ôn Khinh Hàn, nhưng nàng tưởng tượng khuôn mặt băng giá của Ôn Khinh Hàn có ý cười nhàn nhạt, rất đẹp. Ôn Khinh Hàn luôn là nữ nhân khiến cho người khác dễ dàng động tâm, nàng luôn biết điều đó. Nhưng Ôn Khinh Hàn luôn chưng ra bộ dáng người xa lạ không nên lại gần, việc này khiến người khác không dám đến gần.

“Khinh Hàn, sau này cậu tán gẫu với mình nhiều hơn một chút, tâm sự với mình nhiều hơn một chút. Như vậy chúng ta có thể giao tiếp tốt hơn a.” Thời Thanh Thu cau mày nói với Ôn Khinh Hàn, sau khi nói xong còn nghĩ xem Ôn Khinh Hàn còn cần phải cải thiện những gì nữa.

“Được, tôi nhớ rồi.” Ôn Khinh Hàn mở mắt ra nhìn sao trên bầu trời ngoài cửa sổ.

Nửa đời sau hai người vẫn còn có một khoảng thời gian dài như vậy, chỉ cần nghĩ đến điều này, chua xót trong lòng Ôn Khinh Hàn dần dần tan biến. Cho dù không phải là chính mình, cũng sẽ không là người khác.