Chương 46

Toàn bộ kỳ của đã được quay xong xuôi, còn lại là công việc hậu kỳ, các diễn viên cần trở về thành phố B tham dự bữa tiệc do ban tổ chức mời.

Xe của ban tổ chức đưa mọi người trở về khách sạn. Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn vốn là người địa phương ở Thành phố B, được trực tiếp đưa thẳng đến cổng khu Biệt thự Phượng Hoàng.

Bởi vì qua khoảng thời gian này, mọi người đều có chút mệt mỏi, cho nên buổi tiệc được lên kế hoạch cho ngày hôm sau.

Buổi tối Thời Thanh Thu trở về liền ngủ một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, ba mẹ nói bóng nói gió hỏi nàng khi nào sống chung với Ôn Khinh Hàn, nàng cũng thành thật khai báo là sau khi quay phim xong. Mặc dù hai vị trưởng bối cảm thấy sẽ phải chờ lâu, nhưng bọn họ thấy đây cũng là công việc nên cũng không nói thêm nữa.

Buổi tối, Thời Thanh Thu trang điểm nhẹ đi dự tiệc, ban tổ chức cũng mời một vài phóng viên của các phương tiện truyền thông hợp tác, cho phép họ quay phim các diễn viên trong một khoảng thời gian. Sau thời gian thỏa thuận, các phóng viên cũng thành thật rời đi.

Đây là lúc mọi người hoạt động sôi nổi, Tần Vọng cầm lấy bình rượu, đi vòng quanh bàn tròn, rót rượu cho mọi người rồi lớn tiếng nói: "Nào, hiếm khi tụ tập với nhau, ăn xong bữa này cũng không biết ngày tháng năm nào gặp lại. Cho nên là hôm nay không say không về a!"

Vu Thục Thận cười nói: "Tôi lớn tuổi rồi, không thể uống nhiều được. Mọi người cũng đừng uống nhiều quá."

Lục Tư Chu vuốt vuốt ly, gật đầu tán thành: "Đúng vậy, nhất định không say không về. Thục Thận tỷ tùy ý, mấy người chúng ta cũng không thể tùy ý. Nếu chút nữa Thanh Thu không thể tự về, liền theo chúng ta đến khách sạn ở lại một đêm."

Từ Chỉ hai tay nâng ly, điềm đạm cười cười nói: "Tửu lượng của tôi không tốt lắm, cho nên tôi cùng Thục Thận tỷ tùy ý là được rồi. Nhưng hy vọng có thể tận lực nâng ly chúc mừng a."

Thời Thanh Thu nâng ly rượu lên, trên mặt nở nụ cười, "Không sao, lúc nãy tôi bắt taxi đến, đoán chừng A Vọng là muốn không say không về, tôi nào dám lái xe tới."

"Cảm tình thật tốt a, đến, cheers!"

Tần Vọng nâng ly lên, mấy người cũng cùng nhau đứng dậy cụng ly. Tần Vọng và Thời Thanh Thu, còn có Lục Tư Chu uống cạn ly, Vu Thục Thận và Từ Chỉ chỉ uống một nửa.

"Ai, nếu hôm nay mang theo người nhà thì thật tốt, như vậy sẽ càng náo nhiệt hơn. Lần trước tôi cùng Lăng Mộng hàn huyên chuyện đầu tư, vẫn còn chưa nói xong." Tần Vọng vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Vu Thục Thận nói: "Lăng Mộng với tôi không rời đi nhanh như vậy. Có người họ hàng ở đây nên dự định ở lại thêm mấy ngày, nếu có thời gian thì em có thể liên lạc với nó."

Tần Vọng đặt đũa xuống, vẻ mặt có chút vui mừng: "Được a, còn Tư Chu với Từ Chỉ, tôi lúc trước đã nói với hai người ở đây có một khu phố ẩm thực đặc biệt ngon, là Thanh Thu giới thiệu cho tôi. Thế nào, nếu không thì chúng ta cùng đi chơi một chút đi? Ngày mai tôi cùng với Lam Lam dẫn đường. "

"Nghe cũng không tệ, để tôi nghĩ lại ..." Lục Tư Chu nghĩ nghĩ một chút.

Bên kia tán gẫu đến khí thế ngất trời, Vu Thục Thận quay đầu nhìn Thời Thanh Thu đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền nói: "Tiếc thật, hôm nay không thể mang theo người nhà, tôi còn muốn cùng Khinh Hàn nói chuyện a."

Thời Thanh Thu sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười, "Thục Thận tỷ, hai người không phải đã thêm WeChat rồi sao? Chị có thể tìm cậu ấy."

Quả nhiên, Vu Thục Thận rất thích Ôn Khinh Hàn, khoảng thời gian này ở trên xe lúc nào cũng cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện pháp luật, thỉnh thoảng Ôn Khinh Hàn cũng nói một ít vụ kiện mà cô đã ra tòa tranh luận. Vu Thục Thận cùng Đỗ Lăng Mộng thế nhưng nghe đến say sưa, còn nói sau này công ty có tranh chấp, nhất định sẽ tìm Ôn Khinh Hàn.

Nhưng lĩnh vực chuyên môn của Ôn Khinh Hàn không phải kinh doanh, cho nên cô đã tiến cử Trần Dật, một nam luật sư trong sở sư vụ. Nhưng mẹ con Vu Thục Thận vẫn rất thích Ôn Khinh Hàn.

Hơn nữa Vu Thục Thận cũng cho Ôn Khinh Hàn đánh giá: Ăn nói bất phàm, ôn hòa hữu lễ, nhìn có vẻ lãnh đạm nhưng không phải cao cao tại thượng.

Vu Thục Thận lắc đầu cười, nói, "Tôi tìm em ấy tán gẫu những chuyện liên quan đến vụ kiện, nghe tới có vẻ rất thú vị." Bà dừng lại một lúc rồi hỏi, "Này, Thanh Thu, hôm nay sao không để Khinh Hàn đến đón em?"

Thời Thanh Thu suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt, nụ cười so với vừa rồi có thêm một chút ôn hòa, "Mới vừa trở về, để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, cậu ấy còn phải đi làm, cho nên em không nói cho cậu ấy biết."

“Cũng đúng.” Vu Thục Thận cười thở dài, dù sao Ôn Khinh Hàn cũng không cùng bọn họ chung một vòng tròn.

Mọi người ăn uống no say đến gần mười giờ tối mới tan cuộc. Bởi vì mấy người kia khuyên bảo, Tần Vọng cũng không có say, vài người cười cười nói nói bước ra khỏi phòng, muốn ra khỏi khách sạn.

"Này, mình nói này Thanh Thu, khi nào cậu với Ôn luật sư mới có rượu cưới a? Đến lúc đó nhớ thông báo trước cho mình a. Dù sao mình cũng phải dành thời gian đến dự đám cưới của cậu chứ!"

Tần Vọng một đường nhắc tới, rõ ràng không phải say rượu, nhưng tính khí của hắn khiến hắn giống như khi say sẽ nói hết sự tình.

Thời Thanh Thu chỉ cười, sau đó ném lại một câu: "Còn sớm, ít nhất chờ mình quay phim trở về đã. Mấy ngày nữa mình vào đoàn rồi, phải tham gia đoàn trước để chuẩn bị."

"Mẹ tôi ơi, Ôn luật sư cũng thật đáng thương a, vừa mới kết hôn liền một mình trong phòng. Thanh Thu, cậu thật không có lương tâm..."

Khi một nhóm người bước ra khỏi sảnh khách sạn, tiếng nói chuyện cùng tiếng cười đùa đột ngột dừng lại. Có một người đang đứng trên bậc thang, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, thân hình thẳng tắp như trúc xanh, toàn thân toát ra hơi lạnh khiến người ta nhất thời không dám tới gần.

"Khinh Hàn? Sao cậu lại ở đây?"

Thời Thanh Thu vô thức đi về phía trước hai bước, bộ dáng này nàng đã quá quen thuộc, có thể có rất nhiều người bộ dáng giống với Ôn Khinh Hàn, nhưng cảm giác mà Ôn Khinh Hàn mang lại cho nàng không phải thứ mà ai cũng có thể bắt chước.

Ôn Khinh Hàn xoay người lại, ngũ quan qua ánh đèn không lạnh lùng như ban ngày. Cô khẽ mỉm cười với mọi người, sau đó nhìn Thời Thanh Thu nói: "Tôi đến đón cậu."

Trong con ngươi Vu Thục Thận hiểu rõ, vừa rồi trong lúc nhàn rỗi bà trò chuyện với Ôn Khinh Hàn trên WeChat, vô tình nhắc đến tên khách sạn cùng đại khái thời gian tan cuộc.

Thời Thanh Thu còn chưa kịp suy nghĩ làm sao Ôn Khinh Hàn biết là khách sạn này, lại làm sao biết bao giờ họ tan cuộc thì mấy người phía sau đã cười mang ý tứ sâu xa thúc giục nàng.

"Thanh Thu, mau về nhà đi, đừng cô phụ tâm ý Ôn luật sư của chúng ta a..."

"Ừm ừm, mau về nhà bồi dưỡng cảm tình đi."

Vu Thục Thận cũng nở nụ cười: "Mau trở về đi, trên đường chú ý an toàn."

Ôn Khinh Hàn đưa tay ra nói: "Đi thôi, về nhà."

“Vậy chúng ta về đây, lần sau gặp lại.” Thời Thanh Thu đành phải mỉm cười chào tạm biệt, nàng biết lúc này không thích hợp đi hỏi Ôn Khinh Hàn làm sao đến được đây.

Sau khi rời đi, Thời Thanh Thu nắm lấy tay của Ôn Khinh Hàn, hai người đi đến gara lấy xe.

Vừa định mở miệng hỏi, Ôn Khinh Hàn đã chủ động nói: "Là Thục Thận tỷ vừa rồi tán gẫu với tôi trên Wechat có nhắc đến tên khách sạn, còn nói đại khái thời gian tan cuộc."

Thời Thanh Thu liếc mắc nhìn Ôn Khinh Hàn, không khỏi có chút buồn cười, "Thì ra là vậy, mình còn tưởng cậu dùng siêu năng lực, phát hiện mình đang ở đâu chứ."

“Nếu thực sự có thì tốt rồi.” Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt cười.

Hai người thoải mái nói chuyện, xe chạy về phía khu Phượng Hoàng. Ôn Khinh Hàn trực tiếp đậu xe trong gara của Ôn gia, cùng Thời Thanh Thu đi bộ trở về. Khoảng chừng mười phút, vào lúc này tựa hồ thực ngắn.

Ngọn đèn đường kéo dài bóng của hai người, Thời Thanh Thu phá vỡ im lặng, hỏi: "Khinh Hàn, ngày mai cậu có đi làm không?"

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, "Ngày kia mới đi. Đúng rồi, tôi đã nói với ba mẹ tôi rồi, chúng ta đã thương lượng chuyện hôn sự, chờ cậu được thong thả rồi lại nói tiếp."

Thanh Thu nghiêng đầu nhìn cô, cong khóe môi nói: "Ân, mình cũng đã nói với ba mẹ mình rồi."

Tiếp tục đi như vậy, cổng nhà Thời gia đã cách hai người không xa, đèn đường hai bên cũng đi được vài bước thì lại vượt qua một cái khác. Hai người bất tri bất giác đi chậm lại, đến khi còn cách cổng lớn vài mét liền dừng lại.

Ôn Khinh Hàn trước tiên xoay người đối mặt với Thời Thanh Thu, hôm nay Thời Thanh Thu xõa tóc, dung mạo tự nhiên, gương mặt tựa như trăng thu, đó là vẻ đẹp mà Ôn Khinh Hàn luôn khắc sâu trong lòng.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Thời Thanh Thu một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Thanh Thu, ngày mai tôi gọi cho cậu, được không?"

Thời Thanh Thu mím môi mỉm cười, trong lòng đột nhiên có chút ngượng ngùng, "Gọi điện thoại mà còn phải hỏi sao? Mình không cho khi nào?"

Hai mắt Ôn Khinh Hàn không chớp, mím chặt môi, cuối cùng khẽ cười một tiếng kéo tay Thời Thanh Thu, "Vậy tôi về đây, cậu ngủ sớm một chút."

Thời Thanh Thu "ân" một tiếng, ngón tay siết chặt bàn tay của Ôn Khinh Hàn, sau đó buông ra.

Ôn Khinh Hàn khắc chế thần sắc ôn nhu lộ ra, chậm rãi xoay người rời đi.

Lúc Thời Thanh Thu nhìn bóng lưng của Ôn Khinh Hàn, trái tim đột nhiên có chút mất mát trước đây chưa từng có. Nàng đối với Ôn Khinh Hàn không có gì, nhưng lúc này lại có một tia ý nghĩ không nên sinh ra. Vào lúc này, lý trí nói với nàng rằng nàng không nên nhìn Ôn Khinh Hàn nữa, nhưng ý nghĩ đó đã dễ dàng đánh bại lý trí của nàng.

Nơi nào đó trong lòng nàng bỗng trở nên lỏng lẻo, nàng đột nhiên chạy về phía trước, vội vàng đuổi theo Ôn Khinh Hàn vừa mới đi được mấy bước, thanh âm cấp thiết như mất đi thứ gì đó: "Khinh Hàn!"

Ôn Khinh Hàn dừng chân xoay người lại, bắt gặp ánh mắt hoang mang của Thời Thanh Thu, cô ngẩn ra một lúc, sau đó tựa như ý thức được gì đó, đưa tay đỡ lấy Thời Thanh Thu, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Cậu muốn nói với tôi cái gì sao? Tôi nghe."

"Khinh Hàn ... chúng ta ..." Thời Thanh Thu cắn cắn môi, trong cổ họng nàng rõ ràng có lời muốn nói, nhưng không thể nói ra lời. Đặc biệt là khi nàng nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Ôn Khinh Hàn, lời nàng muốn nói càng mắc nghẹn trong cổ họng.

Nàng nhìn người đã cùng mình bên nhau hai mươi lăm năm, nghĩ đến người cũ mấy năm trước lại càng hoảng hốt.

Kỳ Duyệt cùng nàng gặp nhau rồi yêu nhau, hai người có rất nhiều sở thích giống nhau. Thậm chí có một vài đề tài mà ban đầu hai người không thích, nhưng cũng vì đối phương nhắc đến mà dần dần tiếp thu. Hai người hợp nhau như vậy, yêu thích nhau như vậy, nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi một kết cục chia ly. Thậm chí còn không biết tại sao hai người lại chia tay.

Còn người trước mặt này thì sao? Thời Thanh Thu bắt đầu cảm thấy đau lòng khi Ôn Khinh Hàn chưa nếm trải mùi vị của tình yêu mà đã giao nửa đời còn lại cho nàng. Nàng muốn thử một chút, không vì ước định mà cho Ôn Khinh Hàn một cái ôm, thậm chí là cho cô một cái hôn môi. Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, nàng bắt đầu sợ hãi.

Ôn Khinh Hàn như đã rút hết dũng khí, vươn tay ôm mặt Thời Thanh Thu, ngữ khí tràn đầy thâm tình cùng thận trọng: "Thanh Thu, cậu muốn nói cái gì, nói với tôi. Mặc kệ là cái gì, tôi cũng muốn nghe."

"Không ... không có ... không có ..." hốc mắt Thời Thanh Thu đỏ hoe, lắc đầu tránh thoát Ôn Khinh Hàn. Nàng miễn cưỡng lộ ra ý cười, từng bước lùi về phía sau, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Ôn Khinh Hàn nữa. "Mình không có gì muốn nói, mình muốn trở về nghỉ ngơi, ngủ ngon... "

Nàng xoay người trở về, Ôn Khinh Hàn vẫn đứng ở nơi đó nhìn nàng, dùng chút sức lực còn sót lại gọi nàng: "Thanh Thu, cậu thật không có gì muốn nói với tôi sao?"

Bước chân của Thời Thanh Thu dừng lại một chút, nhưng vẫn là không quay đầu lại.

Mãi đến khi Thời Thanh Thu đi vào cửa lớn, cửa đã đóng lại, Ôn Khinh Hàn vẫn không di chuyển một bước.

Cô nhìn Thời Thanh Thu từng bước từng bước đi xa, từng bước rời xa tầm mắt của cô. Trong mắt cô đều là tơ máu, hốc mắt đỏ hoe, tim cô như bị khoét đi miếng thịt lớn, gió ấm mùa hè giống như lưỡi dao sắc nhọn, thổi đến trong tim cô một phen đau đớn.