Người chủ trì thoải mái đồng ý, Ôn Khinh Hàn siết chặt tay Thời Thanh Thu, quay đầu nhìn nàng, nói: "Thanh Thu, đi với tôi. Gia đình đứa nhỏ kia có chuyện, tôi muốn giúp em ấy."
Ngữ khí Ôn Khinh Hàn không chút chất vấn, thời điểm nói ra thanh âm có chút nhẹ nhàng. Không biết vì sao, Thời Thanh Thu cảm thấy Ôn Khinh Hàn giống như càng ngày càng nhẫn nại, hơn nữa thanh âm của cô cũng càng ngày càng ôn hòa. Cảm giác này tựa như đến bất chợt, từng chút từng chút xâm nhập vào ý thức của nàng, đến hôm nay mới dần dần lộ ra.
Thời Thanh Thu thu lại ánh mắt có phần mất tự nhiên, cười nói: "Được."
Sau khi hai người thay quần áo xong, Ôn Khinh Hàn đi lấy va li, lục giấy bút, cầm điện thoại cùng Thanh Thu và người chủ trì dẫn đường xuống phòng mới, người chủ trì ở ngoài cửa dặn dò: "Tôi sẽ đợi ở cửa, hai người cứ an tâm nói chuyện. Nội dung nào nên phát ra ngoài, trên đó đều có giải thích."
Ôn Khinh Hàn liếc nhìn cameraman đang đi theo mình. Sau đó nhìn người chủ trì đang xoay người, khẽ gật đầu đáp: "Tôi biết rồi."
Hai người mở cửa đi vào, hài tử đang do dự chờ ở bên trong. Ôn Khinh Hàn vừa đi vào liền nhảy dựng lên, kích động chạy tới: "Tỷ tỷ! Em biết chị nhất định sẽ tới! Chị sẽ giúp em đúng không?"
Ôn Khinh Hàn buông tay Thời Thanh Thu ra, sờ sờ đầu hài tử "Em ngồi xuống trước đi, tôi có vấn đề muốn hỏi em."
Hài tử lập tức chạy đến trên giường ngồi xuống, thành thật nhìn Ôn Khinh Hàn chờ cô hỏi chuyện.
Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu ngồi lên giường đối diện với hài tử, lại vỗ nhẹ vào tay Thời Thanh Thu, dùng ánh mắt ra hiệu nàng bình tĩnh đừng nóng vội. Sau đó, cô đối mặt với hài tử, nói: "Chuyện gia đình em tôi đại khái đã hiểu, nhưng từ những gì em nói, tôi nghĩ vẫn có thể cứu vãn. Cho nên bây giờ tôi có hai phương án, trước khi nói cho em biết, tôi hy vọng có thể tiếp tục nghe em nói lại toàn bộ một lần, em hiểu ý tôi không?"
Đôi mắt hài tử có chút mê man nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Trên trấn rất nhiều thúc thúc a di biết chuyện này, nhưng mỗi lần em muốn nhờ bọn họ đến giúp hai mẹ con em thì bọn họ đều nói đây là việc của gia đình em, bọn họ không thể xen vào. Hơn nữa mẹ cũng nói, baba sẽ tốt lên, còn để em nghĩ về công việc khó khăn của ba, không nên để bạn học cùng lớp thấy em bị thương ..."
"Khinh Hàn, chuyện này ..." Thời Thanh Thu muốn nói lại thôi nhìn Ôn Khinh Hàn, trong lời nói có chút do dự.
Nàng không ngờ lần này lại gặp phải chuyện như vậy, rõ ràng là bạo lực gia đình, đồng thời cũng đã kéo dài rất lâu. Nghe những gì đứa nhỏ này nói, bởi vì gia đình mang nhiều tiềm ẩn, mà những tổn thương đứa nhỏ phải chịu đựng lâu nay vẫn chưa được xử lý dứt điểm, thậm chí hiện tại đến mức độ này.
Ôn Khinh Hàn lắc lắc đầu, vươn tay hướng về phía hài tử: "Đưa tay ra cho tôi xem."
Hài tử có chút rụt rè, nhưng thấy Ôn Khinh Hàn chưa từng mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy, vẫn là lấy hết can đảm đưa tay phải ra.
Ôn Khinh Hàn một tay nắm quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hài tử lên, nhìn thấy trên cánh tay hầu như tất cả đều là dấu vết bầm tím, có sâu có cạn. Hẳn là do vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
"Bình thường có ai giúp hai mẹ con em không? Những người đó nói thế nào?" Ôn Khinh Hàn kéo ống tay áo xuống, ý bảo hài tử rút tay về.
Hài tử gật đầu, trong mắt có ánh sáng lóe lên: “Thúc thúc a di thường xuyên đến nhà.” Vừa nói xong lời này, ánh mắt của cậu tối sầm lại: “A di sẽ cùng mẹ xin em tha thứ cho baba, nhưng rõ ràng em thấy a di ôm mẹ lau nước mắt, vì mỗi lần baba nhận sai, sau không quá mấy ngày lại đánh chúng ta."
Hài tử không tự nhiên nắm ống tay áo mình, vô thức không để vết thương của mình lộ ra. Trong hai ngày qua, động tác này là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn nhìn thấy, có lẽ là do có vết thương mới.
Ôn Khinh Hàn hỏi: "Em cảm thấy baba em có thật sự biết mình sai không?"
Hài tử chớp chớp mắt, hai tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay nhỏ nhéo nhéo đùi, Ôn Khinh Hàn thấy ánh mắt cậu chuyển từ nghi ngờ thành khẳng định, cuối cùng gật đầu: "Em nghĩ baba biết không nên làm như vậy với mẹ con em, em cảm thấy baba cũng thực sự khổ sở như em với mẹ vậy ..."
Có một số người cũng cảm thấy khổ sở khi làm tổn thương người mà họ quan tâm, nhưng cho dù nạn nhân sẵn sàng chịu đựng, thậm chí không một lời oán hận mà tha thứ, này trước sau không thể làm cái cớ làm tổn thương. Bởi vì bản chất của tổn thương người khác không thay đổi, cho dù có muôn vàn lý do, tổn thương vẫn là tổn thương, tội lỗi vẫn là tội lỗi.
Ôn Khinh Hàn gật đầu, suy tư một chút nói: "Hiện tại tôi nói cho em hai chuyện. Em phải nhớ rõ, một bước cũng không được quên, có thể làm được không?"
“Em có thể.” Hài tử gật đầu, ngồi thẳng người nhìn Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn tìm một cái tên trong danh bạ điện thoại, sau đó lấy giấy bút viết ra địa điểm cụ thể của bệnh viện ở thành phố B. Cuối cùng sao chép tên và số điện thoại đưa cho cậu: "Chuyện thứ nhất, đưa địa chỉ này cho mẹ với a di của em, yêu cầu họ đến bệnh viện tìm bác sĩ này. Nếu bọn họ hỏi địa chỉ này đến từ đâu, em liền nói là do lúc em tham gia hoạt động sự kiện đã hỏi ca ca tỷ tỷ ở chỗ này."
Cô dừng lại một chút, hài tử nghiêm túc gật đầu. Cuối cùng cô viết tên và số điện thoại của mình và Giản Ý Chi lên, còn có địa chỉ của sở sư vụ vào tờ giấy khác rồi đưa cho cậu.
Cô chỉ vào tên mình: "Đây là tên tôi, bên cạnh là tỷ tỷ giống như tôi".
Hài tử bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười hồn nhiên cắt đi buồn tẻ vừa rồi, "Tên của chị thực hay a."
Thời Thanh Thu ở một bên khẽ mỉm cười, Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt nhìn cậu bé một chút, nói tiếp: "Nghe cho rõ, chuyện thứ hai, nếu như sau khi gặp bác sĩ này, tình hình gia đình em không có gì thay đổi thì em liền để a di đưa mẹ em đến nơi này tìm tôi. Nếu tôi không có ở nơi này, em liền tìm Giản tỷ tỷ bên cạnh, nói với cô ấy là tôi gọi em đến."
Thanh âm của cô trầm đi rất nhiều, ánh mắt thâm thúy không lường được, cất giấu một tia xa cách, còn có một tia nguy hiểm: "Còn nữa, em để a di đưa hai mẹ con em đi bệnh viện kiểm tra vết thương, đem kết quả kiểm tra cất kỹ. Đến khi tìm tôi thì mang theo những thứ này, em nhớ chưa?"
Hài tử dừng lại một chút, ánh mắt chuyển từ tờ giấy trên tay sang khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn, gật đầu lia lịa, cuối cùng nắm lấy tay Ôn Khinh Hàn cười nói: "Em biết là chị có thể giúp em mà. Em nhớ rồi, tất cả đều nhớ a. Tỷ tỷ, sau này em có thể gặp chị nữa không? Đến nơi đó em sẽ gặp được chị sao?"
Khi a di của cậu nhìn thấy tên của sở sư vụ, nhất định liền biết mình nên làm gì. Nhìn thấy bản thân trong hoàn cảnh này có lẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì, ít nhất là đối với gia đình.
Ôn Khinh Hàn chịu đựng đau đớn khi bị hài tử vô tình ấn vào mu bàn tay, cô thu tay lại sờ sờ đầu của cậu: "Ừm, em nhớ kỹ những lời tôi nói."
Cô nở nụ cười thực dịu dàng, tự nghĩ tốt hơn hết không cần họ đến tìm mình, vì đến lúc đó sẽ thật sự không thể cứu vãn.
Hài tử đã bị đưa đi, Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu bước ra khỏi ký túc xá, cameraman đã đi mất, chỉ còn lại người chủ trì.
"Có phải tất cả những đứa trẻ được lựa chọn cho thử thách này đều giống với đứa nhỏ kia không?"
Ôn Khinh Hàn nhìn bóng lưng hài tử, hỏi người chủ trì bên cạnh.
"Không, lần này chỉ có một người, tình cờ gặp được cô. Chỉ là đứa nhỏ đó may mắn mới đυ.ng phải cô." Người chủ trì thay đổi dáng vẻ tăng động ghi hình mấy ngày nay, trong lời nói có chút phiền muộn, hắn nhìn về phía Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, thở dài nói: "Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, chờ mấy đội kia đều ra ngoài, chúng ta liền đến phân đoạn cuối cùng."
Hai người gật đầu nhìn người chủ trì vẫy tay rời đi. Ôn Khinh Hàn hỏi Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, vẫn còn sớm, có muốn ra ngoài tản bộ một chút không?"
Thời Thanh Thu nhìn cô, cười nói: "Được."
Khu vực hai người đang ở là trường trung học đang được sửa chữa lại, học sinh đều đang ở khuôn viên khác. Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu bước chậm trong sân, ve sầu kêu liên hồi, gió đêm mùa hè lướt qua, tâm tình bình tĩnh của hai người cũng không cảm thấy oi bức.
Bóng hai người bị ánh đèn đường phía trước kéo dài ra phía sau, Thời Thanh Thu chạm vào tay Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Hàn, đứa nhỏ vừa rồi đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Ôn Khinh Hàn im lặng một hồi, nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: "Là bạo lực gia đình. Trong lúc vô tình tôi nghe em ấy nhắc tới, hỏi xong mới biết đại khái cha của em ấy vì lý do thân thể mà tâm tình không tốt, sau đó trút giận lên người trong nhà. Hơn nữa, dựa theo những gì em ấy nói, vì như vậy mà đã hình thành thói quen bạo lực gia đình. Cậu biết đấy, thói quen bạo lực gia đình chủ yếu do hai nguyên nhân, một là do nạn nhân nhiều lần nhu nhược, hai là sự thờ ơ của những người thân cùng người xung quanh. Đứa nhỏ kia đã chiếm cả hai điểm này, mẹ em ấy không chỉ chịu đựng mà còn thuyết phục con trai mình giữ im lặng, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc giải quyết vấn đề."
Ôn Khinh Hàn dừng lại ngồi ở trên ghế đá bên cạnh sân, Thời Thanh Thu cũng ngồi xuống, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn nói: "Vừa rồi tôi nghe em ấy nói ba của em ấy mỗi lần như vậy đều sẽ xin lỗi, sẽ nhận sai, nghe như mang thái độ tốt thừa nhận sai lầm. Dù sao đây cũng là địa phương nhỏ, nhiều người còn ôm thái độ không liên quan, huống chi là người trong cuộc. Một người muốn đánh, một người chịu đựng, cho nên sự việc mới kéo dài lâu như vậy".
“Đúng vậy.” Ôn Khinh Hàn gật đầu, “Nhưng tôi nghĩ chúng ta gặp phải chuyện này hẳn là có sắp xếp.”
"Bởi vì thái độ vừa rồi của chủ trì sao?"
Ôn Khinh Hàn mím môi "Ừm, nếu chỉ là trùng hợp, anh ta không cần tạo chỗ cho chúng ta gặp đứa nhỏ, thậm chí còn là người canh giữ. Hơn nữa, vừa rồi anh ta nói với tôi nội dung nào nên phát ra ngoài, trên đó đều có giải thích."
Đứa nhỏ này giống như giấy thông hành vậy, sau khi thử thách kết thúc vẫn có thể ở lại gặp mặt diễn viên cùng đối tác, hiển nhiên là có sắp xếp đặc biệt. Nhưng đây là vì cái gì? Trong đầu Thời Thanh Thu giống như có điều gì đó động đậy, nhưng lập tức lại không hiểu được rõ ràng.
Nàng quay đầu lại nhìn Ôn Khinh Hàn, chỉ thấy khóe môi của người này tựa như đang nín cười, nàng tức giận vỗ vỗ tay phải của cô, "Cậu cười cái gì? Mau nói cho mình biết cậu đang nghĩ cái gì a."
Nàng vỗ không nặng mà chỉ nhẹ nhàng lướt qua thôi, nhưng Ôn Khinh Hàn lập tức cau mày, tay phải vì đau mà run lên.
“Khinh Hàn, cậu sao vậy?” Thời Thanh Thu vội vàng nắm lấy cổ tay Ôn Khinh Hàn, cẩn thận xem tay cô rốt cuộc là làm sao.
Ôn Khinh Hàn chỉ khẽ lắc đầu, nắm tay Thời Thanh Thu, đem tay nàng đặt trên đùi mình, "Không sao, không quan trọng lắm."
Thời Thanh Thu nơi nào sẽ tin? Nàng nhìn mu bàn tay Ôn Khinh Hàn, chỉ thấy mu bàn tay vốn không tỳ vết của cô có một vết tím xanh, rõ ràng là bị va chạm mạnh mà thành. Dấu vết rõ ràng như vậy mà hiện tại nàng mới nhìn thấy.
"Đây là không sao hả? Sao cậu không nói?" Thời Thanh Thu kéo tay cô đến trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn Ôn Khinh Hàn, "Bị thương lúc nào?"
“Hôm qua, không có vấn đề gì lớn.” Ôn Khinh Hàn cong mặt mày, môi có chút mím lại, khi nhìn xuống Thời Thanh Thu, cô đột nhiên nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu cậu thổi một chút, vết thương sẽ nhanh lành hơn."