Chương 34

"Hai thí chủ có chuyện gì sao?"

Lão hòa thượng vẫn duy trì nghi thức cũ đón khách hành hương lễ phật, râu đã bạc trắng, trán đã nhăn, trông tuổi tác khá cao.

"Chào ngài, chúng ta đến từ thôn bên kia, đến đây là muốn tìm một thứ. Không biết có thể thuận tiện không?" Thời Thanh Thu bước tới nói.

Lão hòa thượng nhìn hai người một cái rồi đứng sang một bên, buông một tiếng thở dài: "Đi đi, tuy ngôi chùa này đã hỏng, nhưng Phật tổ vẫn ở trong lòng. Thời điểm thí chủ tìm kiếm đồ vật, nhớ phải cẩn thận một chút."

Hai người gật đầu đáp lại, đi vào trong đền, kiểm tra những nơi có thể cất giấu đồ đạc, những hốc tường cùng một số kẽ hở trong chùa, đồng thời động tác rất nhẹ nhàng. Nhưng dù vậy, cả hai đều đi ra với hai tay trống không.

Ôn Khinh Hàn khẽ thở dài đi về phía cổng chùa. Thời Thanh Thu vừa rồi còn tưởng sắp hoàn thành nhiệm vụ mà phấn khích hiện tại cũng dần nguội lạnh đi. Nàng quay mặt về phía tượng Phật đã bị mất nhiều lớp sơn vàng, ngẫm lại vừa rồi mình đến đây là làm cái gì, dựa theo Phật gia từng nói, hẳn là quấy rầy.

Thời Thanh Thu đặt tâm trí sang một bên, quỳ trên tấm nệm đã được làm sạch, lạy ba lần để tỏ lòng thành kính. Lần cuối cùng động tác nàng chậm lại, trán đặt trên mu bàn tay một lúc lâu mới ngẩng đầu lên. Chỉ sau khi dừng lại như vậy, nàng phát hiện ra gạch lót sàn phía trước tựa hồ không đúng lắm.

Ôn Khinh Hàn đứng quay lưng về phía tượng Phật, hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, lão hòa thượng đi tới bắt chuyện: "Giữa hai lông mày của thí chủ mây đen không tiêu tan, hẳn là có tâm sự nặng nề, vì sao không gieo quẻ?"

Ôn Khinh Hàn liếc mắt nhìn lại, hơi hé môi đang định nói thì nghe Thời Thanh Thu ở phía sau kêu lên: "Khinh Hàn, mình tìm thấy rồi!"

"Xin lỗi." Cô mỉm cười áy náy với lão hòa thượng. Sau đó bước nhanh đến chỗ của Thời Thanh Thu, "Thanh Thu, sao vậy?"

"Mình tìm thấy rồi, xem này, phong bì của chương trình." Thời Thanh Thu đưa phong bì cho Ôn Khinh Hàn. "Nó nằm dưới lớp gạch lát sàn phía trước tấm nệm, che rất kín a. Nếu không phải mình cúi đầu vô tình nhìn thấy gạch có chút nhô lên thì có thể không nhìn ra a."

Ôn Khinh Hàn còn chưa trả lời, Thời Thanh Thu lại hỏi: "Đúng rồi, cậu vừa rồi giống muốn gieo quẻ? Muốn gieo sao?"

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, cô đem tờ giấy gợi ý ban đầu vò trong tay, ánh mắt ôn hòa, môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Không có, vận mệnh là do mình nắm giữ, thua hay thắng, buồn hay vui đành nhận, gieo quẻ rồi có thể làm gì đây? Chỉ làm cho nảy sinh thêm tâm sự mà thôi."

Trong lời nói cô nói giống như có cái gì đó, Thời Thanh Thu không biết tại sao cô đột nhiên giải thích nhiều như vậy. Chỉ là Ôn Khinh Hàn không có ý định nói thêm, cũng không có biểu hiện bất thường, chỉ lại nói với nàng: "Thanh Thu, chúng ta trở về thôi, chút nữa mặt trời lặn sẽ khó trở về."

Thời Thanh Thu gật đầu "ân" một tiếng, hai người cùng cảm tạ lão hòa thượng rồi cùng nhau rời khỏi đền.

Lần này, Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn trở về nhà trưởng thôn trước, những người còn lại lần lượt đến cơm tối mới về. Hai mẹ con Vu Thục Thận trông vẫn thoải mái nói nói cười cười, chị em Lục Tư Chu cùng đôi bạn Từ Chỉ có chút mệt mỏi, mà chật vật nhất chính là Tần Vọng.

Chỉ thấy hắn một thân đầy bùn từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa la hét: "Này giấu đi cũng quá kỹ rồi, lại giấu ở dưới đáy đống than. Bất quá là tôi đây bản lĩnh không sợ hãi, nếu thay là tiểu cô nương nào đó thì toàn thân có bị nhuộm màu như thế này không a?"

"Được rồi, đi tắm rửa thay quần áo chuẩn bị ăn cơm đi." Quý Lam dở khóc dở cười, nhưng tia quan tâm của nàng còn lớn hơn những tâm tình khác, bản thân nàng rất sạch sẽ đều là do Tần Vọng giành làm tất cả.

Người chủ trì vỗ tay giơ loa nói: "Mọi người vất vả rồi, mau tắm rửa sạch sẽ đi. Lát nữa ăn tối xong rồi nghỉ ngơi thât tốt, ngày mai còn có việc lớn chờ mọi người."

Sau khi mọi người bắt chuyện vài câu rồi lần lượt giải tán, tất cả quay trở lại phòng của mình đi tắm. Tuy không phải ai cũng bẩn như Tần Vọng, nhưng thời tiết thật sự rất nóng, mọi người đã ở bên ngoài một ngày, ra một thân mồ hôi, dính dính rất khó chịu.

Lúc ăn cơm, mọi người lấy ra những chiếc phong bì mà họ tìm thấy rồi chia sẻ nội dung bên trong. Năm đội cười cho qua chuyện, cũng bắt đầu cân nhắc có thể nhiệm vụ ngày mai còn khó hơn. Người chủ trì đã công bố, nhiệm vụ không kết thúc sớm nhanh như vậy, ngày mai còn có nhiệm vụ cần làm.

Dù gì Thời Thanh Thu cũng là người trong ngành, cùng bằng hữu và tiền bối nói chuyện phiếm một lúc. Lúc chú ý tới Ôn Khinh Hàn, nàng phát hiện Ôn Khinh Hàn không còn ở đây.

Nàng chào hỏi rồi rời đi, bước vào sân liền thấy Ôn Khinh Hàn hơi cúi người nói gì đó với một hài tử trong nhà thôn trưởng. Khi đến gần, nàng chỉ nghe Ôn Khinh Hàn cười nói: "Được, cảm ơn em" sau đó hài tử chạy đi.

"Khinh Hàn."

"Hửm?" Ôn Khinh Hàn quay đầu lại, "Sao cậu lại ra đây?"

Thời Thanh Thu vén mái tóc lòa xòa ra sau tai, chậm rãi bước tới cười nói: "Mình đang nói chuyện, phát hiện cậu không có ở đó. Vừa nãy cậu cùng đứa nhỏ đó nói cái gì vậy?"

"Không có gì, hỏi vài vấn đề thôi." Ôn Khinh Hàn cúi đầu mím môi, tựa hồ có chút do dự ngẩng đầu lên hỏi: "Thanh Thu, cậu muốn đi ngắm sao không?"

"Hửm?"

Ôn Khinh Hàn lại hỏi: "Có một chỗ rất thích hợp ngắm sao, muốn đi không?"

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Thời Thanh Thu tò mò gật đầu: "Được, phải làm sao?"

"Đi theo tôi."

Ôn Khinh Hàn kéo Thời Thanh Thu đi đến một căn phòng trong góc nhà của trưởng thôn, bên ngoài có một cái thang tre, giống như có thể leo lên mái nhà. Mái nhà này quả thực có thể dùng để hóng gió, đây là điều Ôn Khinh Hàn vừa hỏi hài tử kia.

Ôn Khinh Hàn leo lên mái nhà trước, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì liền đưa tay cho Thời Thanh Thu đang leo lên, "Chậm một chút, nắm lấy tay tôi."

Thời Thanh Thu không ngờ Ôn Khinh Hàn lại nói ngắm sao là thế này. Khi leo đến bật cuối cùng, nàng nắm tay Ôn Khinh Hàn, không khỏi thấp giọng cười một tiếng.

Tiếng cười này khiến nàng không để ý thấy gót chân mình đạp trong không trung, bên tai tựa như đã có thể nghe thấy tiếng gió rầm rú. Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Ôn Khinh Hàn tay mắt lanh lẹ nắm chặt tay nàng, tay khác nhanh chóng ôm lấy eo nàng hướng vào trong ngực mình.

Sau một hồi kinh hãi, thanh âm trầm ổn của Ôn Khinh Hàn vang lên bên tai nàng: "Được rồi, đừng sợ, không sao rồi."

Thời Thanh Thu vẫn chưa thoát khỏi kinh hãi vừa rồi, nhịp tim trong l*иg ngực rõ ràng đến mức khiến nàng hoảng sợ, cúi đầu nặng nề thở hổn hển, bàn tay bị Ôn Khinh Hàn nắm lại thật chặt, tay kia vừa rồi cũng theo bản năng ôm thấy cơ thể của Ôn Khinh Hàn.

Tựa như người này là cành cây cứu mạng trên vách núi, cảm giác ỷ lại giống như một mầm cây được bảo dưỡng đầy đủ chất dinh dưỡng mà sinh trưởng.

Bên tai nàng có hô hấp ấm áp phun ra, so với mùa hè nóng bức con khiến người ra cảm thấy còn nóng hơn. Ôn Khinh Hàn cúi đầu cố gắng bỏ qua vành tai đang nóng rực của mình, cô cắn cắn môi ôm lấy Thời Thanh Thu, đầu ngón tay đặt ở eo nàng nhẹ nhàng run rẩy, không cử động cũng không thả lỏng.

Cô ôn nhu nói nhỏ, xoa dịu nỗi sợ hãi của Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, không sao rồi, hiện tại đã an toàn."

Thời Thanh Thu nhắm mắt lại để bình phục tâm tình, nàng vô thức đặt cằm lên vai Ôn Khinh Hàn, nàng cảm thấy thân thể Ôn Khinh Hàn tựa hồ vì hành động này mà có chút cứng đờ. Nàng mở mắt, mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Hàn, làm sao vậy?".

"Không sao, cậu có sao không?"

"Ừm, mình không sao, cảm ơn cậu." Thời Thanh Thu buông tay cô ra, lúc này mới nhận ra Ôn Khinh Hàn đang ôm nàng chặt hơn, nhưng thời điểm nàng buông ra, cô cũng buông lỏng tay.

Ôn Khinh Hàn lùi lại mấy bước ngồi xuống, Thời Thanh Thu ngồi ở bên cạnh cô, nhìn lên bầu trời rộng lớn không bị nóc nhà che chắn, quay đầu lại cười hỏi: "Đây là ngắm sao mà cậu nói sao?"

"Ừm, cũng có thể gần một chút. So với nhà cao tầng như ở nhà, tôi nghĩ không có mái che sẽ thoải mái hơn." Ôn Khinh Hàn nhìn bầu trời đầy sao, không khỏi nhíu mày. "Cậu thấy thế nào? Tôi nhớ khi còn bé cậu rất thích ngắm sao."

"Quả thực, không có mái che càng thoải mái hơn, mình cảm thấy tầm nhìn cũng rộng hơn nhiều".

Hai người nhất thời không nói gì, Thời Thanh Thu cong đầu gối lên, hai tay ôm chân đem cằm đặt trên đầu gối, nói: "Hôm nay nguy hiểm thật a. Nếu chúng ta không tìm được liền thua, còn bị chương trình sắp xếp hình phạt, so với nhiệm vụ đã định còn muốn thảm hơn nhiều."

Ôn Khinh Hàn nghiêng đầu nhìn lại, khóe môi có chút cong lên: "Nhưng không phải vẫn hoàn thành sao?" Cô nhìn sườn mặt dưới ánh trăng của Thời Thanh Thu, đột nhiên nói: "Cho dù thua cũng không sao, lần sau cũng có thể thắng trở về. Ai nói thua liền không thể chuyển bại thành thắng?"

Lúc thanh âm của Ôn Khinh Hàn vừa rơi xuống, tâm Thời Thanh Thu giống như nhẹ nhàng xúc động. Nàng lại nhìn Ôn Khinh Hàn, nhìn cái người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng này hiện tại lại thường xuyên nở nụ cười, thường xuyên chủ động bắt chuyện với mình.

Người này giống như còn ấm áp hơn so với người lạnh nhạt trong trí nhớ của nàng. Thời Thanh Thu mỉm cười, chỉ ấm áp hơn một chút mà thôi, không nhiều.

Thời Thanh Thu nhìn cô, hỏi một vấn đề đã đọng trong lòng nàng rất lâu: "Khinh Hàn, nếu như có một việc cậu không xác định bản thân sẽ nắm chắc phần thắng, vậy cậu còn có thể làm không?"

Ánh mắt Ôn Khinh Hàn rất bình tĩnh, cô trầm mặc, nhìn Thời Thanh Thu hồi lâu mới hỏi: "Tại sao không?"

Thời Thanh Thu sững sờ nhìn Ôn Khinh Hàn. Nàng nghĩ Ôn Khinh Hàn không muốn dành thời gian yêu đương, coi những chuyện như vậy là lãng phí thời gian, cô nên trả lời "Sẽ không" mới đúng, nhưng câu trả lời hiện tại nằm ​​ngoài dự liệu của nàng.

Ánh trăng chung quy không thể làm cho mọi thứ trước mắt rõ ràng. Thời Thanh Thu thực sự không thể hiểu được cảm xúc trong mắt Ôn Khinh Hàn là gì, nàng chỉ thấy khóe môi cô khẽ nhếch, trong lời nói ẩn chứa tia ôn nhu: "Cho dù không nhất định sẽ thắng, tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình. Bởi vì tôi có một nửa cơ hội thành công, hơn nữa sau này tôi sẽ không hối hận vì tôi đã nỗ lực."

Tay Thời Thanh Thu vô thức siết chặt chân, trong mắt giống như có chút hơi nước, nàng khó nhọc mở mắt ra nhìn Ôn Khinh Hàn, cười khẽ một tiếng lại hỏi: "Nếu thua thì sao?".

"Thua?" Ôn Khinh Hàn lẩm bẩm hỏi ngược lại, suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười, "Nếu thua cũng không sao, tôi sẽ không hối hận."

Chỉ là sẽ rất khó vượt qua, đến khi kề cận cái chết cũng đem theo thống khổ mà chết.

Thời Thanh Thu nghe Ôn Khinh Hàn nói "Tôi sẽ không hối hận", thật giống như là đang dựa vào đề tài biểu đạt cái gì, nếu không thì cuối câu sẽ không nên như vậy.

Sau khi ở chung nhiều ngày như vậy, quan hệ không thích ứng vừa khi đăng ký kết hôn đã dần dần bị tiêu trừ. Cho đến tận bây giờ, Thời Thanh Thu đã rất tự nhiên tới gần Ôn Khinh Hàn, liền ngay cả buổi tối ngủ chung giường cũng sẽ không cố gắng giữ khoảng cách, cho nên hiện tại khoảng cách hai người rất gần.

Mũi Ôn Khinh Hàn có chút đau, hốc mắt cũng không thoải mái, cô chớp chớp mắt để giảm bớt đau nhức. Lần này, cô không do dự mà nắm lấy bàn tay của Thời Thanh Thu, đầu ngón tay có chút lạnh chậm rãi xen vào kẽ tay của nàng, nhẹ nhàng giữ lấy.

"Hai người kia, có ân ân ái ái thì vào phòng tán gẫu tiếp đi. Đêm nay gió lớn, mau xuống a."

Thanh âm của Vu Thục Thận từ bên dưới truyền đến, Thời Thanh Thu được gọi liền tỉnh táo lại, Ôn Khinh Hàn đáp: "Chúng ta xuống ngay."

Hai người nhanh chóng đứng lên, Ôn Khinh Hàn vẫn không buông tay Thời Thanh Thu: "Xuống thôi, chút nữa còn ngủ, ngày mai dậy sớm."

Có cơn gió nhẹ thoảng qua, khoảnh khắc hoảng sợ ập đến vừa rồi cùng dòng cảm xúc an tâm chậm rãi chảy trong tim nàng. Hơi ấm dập tắt mọi nỗi sợ hãi của nàng lúc đó giống như vẫn còn. Chính là trong lòng bàn tay nàng, chính là người đang cách nàng chỉ một cự ly ngắn.

Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn, khóe môi hơi nhếch lên: "Được."