Chương 13

Lúc Thời Thanh Thu trở lại phòng ăn, nàng tình cờ nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Ôn Khinh Hàn bị trợ lý Mạnh Tư Kỳ mời thêm một ly rượu.

Ôn Khinh Hàn hơi ngẩng đầu, từ mặt đến cằm xuống tới cổ, đường nét xinh đẹp đều được Thời Thanh Thu thu vào trong mắt. Cô uống không nhanh không chậm, khi ly rượu rời môi, trên môi cũng không có bất kỳ giọt rượu nào rơi xuống. Khóe môi khẽ cong, cho dù ở trong tiệc rượu vẫn không nhiễm một chút bụi trần.

“Khinh Hàn, cậu uống bao nhiêu rồi?” Thời Thanh Thu trở lại chỗ ngồi, cau mày hỏi.

“Không nhiều lắm, chỉ vài ly thôi, đừng lo.” Ôn Khinh Hàn nghiêng đầu trả lời, mắt đối diện với Thời Thanh Thu, thấy rõ tia lo lắng của nàng.

Với thân phận cùng địa vị hiện tại của Ôn Khinh Hàn, chắc chắn phải có tửu lượng ổn định. Nhưng Thời Thanh Thu cũng không ở ngành của cô, hiển nhiên cũng không biết tửu lượng của Ôn Khinh Hàn là bao nhiêu.

Không đợi hai người nói thêm câu nào, Giản Ý Chi liền nói: "Đêm này thế này là đủ rồi. Không phải dịp gì, cũng không phải cuối tuần. Ngày mai mọi người vẫn phải đi làm, dọn dẹp thôi."

Không nói đến Giản Ý Chi mang theo Phó An Nhiên nên không thể ở lại quá muộn. Mà hôm sau mọi người phải đi làm bình thường. Cho nên không ai được phép buông thả tiệc tùng đến nửa đêm.

Trần Dật uống đến đỏ mặt còn hét lên một câu: "Một ly nữa, một ly nữa hẵn kết thúc! Nào hai lão bản, các mỹ nữ! Còn có nữ thần ... đừng quên cho tôi chữ ký a!"

Lý Văn Kiêu bên cạnh đỡ hắn lên, oán giận nói: "Uống tới như vậy, rồi lại làm phiền tôi lái xe đưa cậu về."

Còn lại đều là nữ nhân, cũng không uống nhiều. Tất cả đều cười trêu chọc Trần Dật.

Ôn Khinh Hàn rót một ly rượu, đứng dậy nâng ly, phong thái uy nghiêm hiện tại lại tự do phóng khoáng, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng rất có uy lực: "Hôm nay đến đây thôi, ly cuối cùng, chúc chúng ta tiến bộ nỗ lực không ngừng."

Mọi người cũng thu lại nụ cười trêu chọc, cùng nâng ly chúc mừng.

Tiệc cuối cùng cũng tàn, mỗi người tự mình trở về. Giản Ý Chi và Phó An Nhiên cùng đường nên cũng về trước. Ôn Khinh Hàn trở về phòng lấy một bộ quần áo, sau đó tắt đèn, cùng Thời Thanh Thu đi thang máy xuống lầu.

Theo kế hoạch của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn say rượu nên ngồi ở ghế phó lái. Còn nàng lái xe trở về khu biệt thự.

Đến nơi đã hơn mười giờ, Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu tháo dây an toàn, thấp giọng nói: "Thanh Thu, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Thời Thanh Thu nở nụ cười, "Cậu vẫn trở lại bên kia sao? Xa lắm, hiện tại đã muộn rồi, cậu về nhà thúc thúc a di ngủ đi."

"Không, tối nay tôi ở khách sạn. Ngày mai sẽ thuê người dọn dẹp ở đó." Ôn Khinh Hàn vừa nói vừa đưa túi cho Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, hỏi: "Sao vậy? Sợ quấy rầy thúc thúc a di sao?"

Ôn Khinh Hàn "Ân" một tiếng rồi khẽ nói: "Bình thường tôi đi làm đều ở bên kia. Dù hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập công ty, nhưng lúc này trở về ba mẹ tôi sẽ thắc mắc mà hỏi. Mặc dù giải thích một chút là được rồi, những cũng không cần thiết quấy rầy bọn họ."

Cô thấp giọng nói, nhưng Thời Thanh Thu nhớ ra, nếu nàng lái xe đi, Ôn Khinh Hàn cũng sẽ không đi đi lại lại vất vả như vậy. Vậy lúc ban đầu, vì cái gì Ôn Khinh Hàn lại chiều theo ý nàng mà lái xe đến đón nàng?

Vì cái gì lại muốn chiều theo ý mình? Hai người cũng có thể thương lượng mà?

Thời Thanh Thu muốn cười nhưng không cười được, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không biết rõ là gì. Nàng nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Ôn Khinh Hàn nói: "Khinh Hàn, đêm nay ở lại nhà mình đi. Mẹ mình hẳn vẫn còn đang xem TV. Chúng ta sẽ không quấy rầy đến bà ấy."

“Hửm?” Ôn Khinh Hàn hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhướng mày có chút khó tin.

Thời Thanh Thu xoay người tắt động cơ, rút ​​chìa khóa xe, không để cô có cơ hội từ chối, thúc giục: "Hửm cái gì? Xuống xe đi theo mình."

Ánh đèn mờ nhạt trong gara chiếu lên khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn khiến cô thêm nhu hòa hơn. Sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thời Thanh Thu, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.

Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên cô ở nhà Thời Thanh Thu. Mấy lần cơ bản là do ba mẹ cô đi công tác không có ở nhà, sau đó giao cô cho Thời gia nhờ chăm sóc vài ngày.

Nhưng ngay cả trong vài ngày đó, Ôn Khinh Hàn tính tình nhạt nhẽo với đối Thời Thanh Thu chỉ là bạn bè bình thường, chuyện trò chỉ đôi ba câu.

Nhưng lần này thì khác, đây là lần đầu tiên Thời Thanh Thu đề nghị cô ở lại qua đêm.

Sau khi vào nhà, phòng khách vẫn sáng đèn, Đường Tĩnh Tuệ đang nằm trên ghế sa lông nhìn chằm chằm vào TV treo tường, TV đang chiếu một bộ phim truyền hình hot gần đây. Nhìn thấy con gái dẫn Ôn Khinh Hàn đi vào, bà vội vàng dụi mắt kinh ngạc hỏi: "Khinh Hàn? Sao con lại qua đây?"

Ôn Khinh Hàn gật đầu chào hỏi, Thời Thanh Thu giải thích, "Tối nay công ty Khinh Hàn tổ chức tiệc kỷ niệm thành lập công ty. Trở về nhà thúc thúc a di sợ sẽ quấy rầy bọn họ nên đêm nay ở lại nhà mình nghỉ ngơi."

Đường Tĩnh Tuệ nghe vậy cũng không nghĩ thêm cái gì, đứng lên quan tâm hỏi: "Hai đứa uống rượu sao? Có muốn uống trà giải rượu không?"

Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn cười khẽ, "Con thì không sao, nhưng Khinh Hàn thì có lẽ muốn. Nếu không bây giờ đến ngày mai sẽ cảm thấy không thoải mái."

Ôn Khinh Hàn mở môi nói: "Kỳ thực không cần."

Cô vừa dứt lời, Đường Tĩnh Tuệ đã hướng vào trong nói: "Tiểu Hà, làm giúp ta trà giải rượu nhé."

Trong nhà liền có tiếng dì Hà truyền ra: "Được, tôi làm ngay."

Hai tay Ôn Khinh Hàn siết chặt sau lưng rốt cục cũng buông lỏng, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Vậy thì đêm nay con quấy rầy mọi người vậy, dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Đường Tĩnh Tuệ nhìn đồng hồ, quả nhiên đã muộn, bà bước tới nói: "Uống trà giải rượu xong nghỉ ngơi sớm một chút. Con ở phòng bên cạnh Thanh Thu, trước kia con từng ở hẳn cũng đã biết rồi. Nếu không nhớ thì nhờ dì Hà hay Thanh Thu dẫn con qua."

Thời gia cùng Ôn gia là bạn cũ, trước kia Thời Hồng Lãng và Ôn Thừa Tuyên là bạn học, về sau tách ra tự mình phát triển sự nghiệp. Cũng thường xuyên qua lại, tình nghĩa thân thiết. Cho nên, ngoài việc hy vọng tác hợp hai đứa nhỏ trong nhà, hai nhà đều xem con nhà kia như con gái ruột của mình, quan tâm cũng không kém gì con gái mình.

Ôn Khinh Hàn gật đầu cười đáp: "Được ạ, dì ngủ ngon."

Đường Tĩnh Tuệ yên tâm trở về phòng. Bà vừa đi khỏi, hai người liền im bặt, Thời Thanh Thu nắm lấy cổ tay Ôn Khinh Hàn nói: "Đi thôi, đi tắm trước đi, cả người đầy mùi lẩu."

Lúc này đêm đã khuya, cổ họng Ôn Khinh Hàn có chút khô khốc. Có lẽ là do uống rượu, bị Thời Thanh Thu đẩy vào phòng nơi cô từng ngủ, đưa cho cô một bộ đồ ngủ màu trắng.

Cô vừa nhìn thấy Thời Thanh Thu vào phòng ngủ mở tủ quần áo lấy một bộ cho cô, nàng nói, "Dáng người chúng ta cũng không chênh lệch lắm. Quần áo của mình hẳn cậu sẽ mặc vừa. Bộ này còn mới, mình chưa từng mặc qua. Còn có khăn tắm, bàn chải đánh răng đều ở bên trong, mau đi tắm đi" Sau đó nàng đẩy cô vào phòng bên cạnh.

Nước nóng chảy khắp cơ thể Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ của cô dần mơ màng. Nhẹ bay sang phòng bên cạnh, trở về quá khứ.

Ký ức đầu tiên của Ôn Khinh Hàn về lần đầu tiên gặp gỡ. Bởi vì hai nhà thân thiết, hai đứa trẻ đã ở bên nhau từ khi mới sinh ra. Từ khi chưa biết gì, hai người đã ngẩng đầu không thấy lại cúi đầu gặp nhau.

Kí ức sớm nhất của cô về Thời Thanh Thu mà cô mơ hồ nhớ hẳn là khi học mẫu giáo. Thời Thanh Thu tính tình hoạt bát vui vẻ, khi còn bé đã nhìn ra khác biệt so với người hướng nội như Ôn Khinh Hàn. Thời điểm Thời Thanh Thu hòa nhập chơi đùa với bạn bè đồng lứa, Ôn Khinh Hàn sẽ đứng từ xa nhìn chứ không tham gia.

Rồi hai người đến khi không còn nhỏ nữa, tóc buộc thành đuôi ngựa, học cùng trường lại học chung một lớp, hai người càng lớn càng ưu tú.

Sự dịu dàng cùng tốt bụng của Thời Thanh Thu nhanh chóng được lan truyền. Còn có giao tiếp rộng rãi, khiêm tốn, lịch sự trong cách cư xử với người khác. Mà Ôn Khinh Hàn thì lạnh lùng đơn độc, nhưng do học lực ưu tú cũng được đánh giá không thua gì Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu trước khi gặp Kỳ Duyệt cũng chưa từng trải qua yêu đương. Bởi vì những người ái mộ nàng luôn xây dựng cho nàng hoàn hảo đến mức không thể theo đuổi được, nên những người luôn che đậy yêu thích, cũng không giấu nổi tính tham lam mà muốn độc chiếm nàng.

Thế nên chính sự ái mộ thẳng thắn của Kỳ Duyệt tại thời điểm đó đã khiến Thời Thanh Thu cảm động.

Ôn Khinh Hàn lắc đầu ngừng suy nghĩ, tắt nước, lấy khăn tắm lau khô người, xõa mái tóc dài ra, mặc chiếc áo ngủ mà Thời Thanh Thu đưa cho cô bước ra khỏi phòng tắm. Do dự một lúc, lúc mở cửa cô giật mình một chút.

Thời Thanh Thu cầm ly trà giải rượu đứng ở cửa, có vẻ như đã đứng ở đó một lúc.

Nàng mặc một chiếc váy ngủ lụa màu tím nhạt, vải mềm ôm sát cơ thể, cổ áo hơi mở ra lộ ra xương quai xanh hình chữ bát, xinh đẹp câu người, mái tóc dài còn hơi ẩm ướt, trong mắt còn có sương mù, mơ hồ lại dụ hoặc.

"Khinh Hàn, không định cho mình vào sao? Mình đứng ở đây chờ cậu đã lâu rồi a." Thời Thanh Thu cười nói.

Lúc này Ôn Khinh Hàn mới phục hồi tinh thần, mở cửa nói, "Vào đi."

Thời Thanh Thu bước vào, đưa trà giải rượu cho Ôn Khinh Hàn, nói, "Mau uống đi, đã ấm rồi, bây giờ uống là vừa vặn."

Ôn Khinh Hàn không chút do dự, cầm lấy ly chậm rãi uống cạn. Thời Thanh Thu lúc này mới nhìn thấy bộ dáng cô mặc áo ngủ, trên môi nở nụ cười.

Màu trắng là màu sắc cực kỳ thích hợp với Ôn Khinh Hàn, vừa tao nhã lại vừa lạnh lùng, không nhiễm chút bụi trần. Ngay cả một chiếc áo sơ mi tơ tằm đơn giản cũng có thể tỏa ra loại khí chất như vậy. Nhưng hiện tại đồ ngủ trên người cô đã bớt nghiêm túc hơn một chút, nhiều phần ưu nhã hơn.

Lần này, môi Ôn Khinh Hàn vươn lại một ít nước trà. Sau khi uống xong, cô mím môi đưa lại chiếc ly cho Thời Thanh Thu, "Tôi uống xong rồi."

Thời Thanh Thu nhận lấy ly vẫn không có lập tức rời đi, nàng đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ nhẹ nơi bên cạnh, ra hiệu Ôn Khinh Hàn đi tới, "Khinh Hàn, cậu buồn ngủ không? Có thể ngồi với mình một chút được không?"

“Không buồn ngủ.” Ôn Khinh Hàn lắc đầu ngồi vào bên cạnh Thời Thanh Thu.

Lúc trước cô đến Thời gia, cô chưa từng có cảm giác thư thái sau khi tắm ngồi cùng Thời Thanh Thu, đây là lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy.

Hô hấp của Thời Thanh Thu nhẹ nhàng, cả hai người cùng lúc im lặng.

"Khinh Hàn, mình cảm thấy ..." Thời Thanh Thu mở miệng, muốn nói lại thôi. Sau khi Ôn Khinh Hàn dời mắt về phía nàng, nàng mới tiếp tục nói, "...cậu đối xử với mình quá tốt rồi đi?"

Nàng tìm kiếm tất cả các từ trong đầu, nhưng không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả cảm giác này. Ôn Khinh Hàn đang dần bộc lộ quan tâm với nàng, trầm mặc ít nói, nhưng lại kín đáo cẩn thận.

Ôn Khinh Hàn ngồi cách Thời Thanh Thu khoảng một nắm tay, cô nhìn Thời Thanh Thu, mím mím môi, gật đầu, “Ân.” Sau đó cô khẽ cười nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, không phải tôi nên đối tốt với cậu sao?"

Lí do này cũng không có gì không đúng, Thời Thanh Thu mỉm cười, hai tay cầm ly rỗng, trong mắt có vài tia cảm xúc khiến Ôn Khinh Hàn không hiểu được, nàng thấp giọng nói: "Đúng vậy, chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng chúng ta cần đi đến mức này sao? Mình vẫn không hiểu cậu thích cái gì, có thói quen nào. Thậm chí mình còn muốn dùng quan hệ bạn bè với nhau để đồng hành cùng cậu trên con đường sau này ... "

Hai người đã kết hôn, quan hệ của hai người dạo gần đây có lẽ là thích hợp đi, vì vốn dĩ là như vậy. Nhưng còn tình yêu thì sao? Về tình yêu, hai người cũng không nhiệt tình như vậy. Nàng ý thức được nàng hiểu Ôn Khinh Hàn không được bao nhiêu. Nàng chỉ biết cô, chứ không biết sở thích hay điều gì về cô.

Ôn Khinh Hàn không muốn để cho nàng suy nghĩ lung tung nữa, vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, vẻ do dự trong mắt hiện lên rồi biến mất, chua xót trong lòng cũng không biết giấu đi đâu, cuối cùng thấp giọng nói: "Vậy từ giờ trở đi, Thanh Thu, quên những chuyện trước kia đi, nghĩ về tương lai một chút. Chúng ta vẫn có thể hòa hợp như trước kia, nhưng cậu phải nhớ rằng cậu không cô đơn, cậu thử một lần ... chấp nhận việc này đi."

Cậu thử một lần, thích tôi.

“Chúng ta nói xong rồi phải không?” Ôn Khinh Hàn nuốt xuống lời muốn nói, mím chặt môi, toàn thân căng cứng, thái dương có chút đau, giống vô số dây thần kinh bị kéo chặt, chỉ một giây sau sẽ căng đứt.

Giữa hai hàng lông mày của cô cau lại, đáy mắt lúc nào cũng tĩnh lặng tựa hồ xuất hiện một tâm tình không thể nói ra.

Thời Thanh Thu cong môi, cúi đầu đem ly đặt lên đùi mình, dùng ngón tay cái ấn mạnh, ngữ khí trầm thấp có chút khàn khàn: "Chúng ta sẽ như những người khác hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau, nhưng chúng ta cũng sẽ không giống họ có lý do tách ra, đúng không?"

Mối quan hệ của hai người thật đặc biệt, có lý do ở chung một chỗ, nhưng lại không có lý do để nghi hoặc mà tách ra. Nếu hai người không muốn phí sức tìm hiểu người nào nữa, vậy lựa chọn nhau là tốt nhất.

“Đúng vậy” Lông mày của Ôn Khinh Hàn dần dần giãn ra, cô nghiêm túc nói từng câu từng chữ “Chúng ta không có lý do gì phải tách ra".

Khóe mắt Thời Thanh Thu đột nhiên có một giọt nước mắt chảy xuống, hốc mắt cảm thấy đau đớn. Vì cái gì trước kia thứ đơn giản nhất mà nàng muốn, tấm lòng vạn người cũng không cho được. Mà bây giờ nhận được, tính chất lại bị biến đổi.

Ôn Khinh Hàn cố gắng vươn tay ra, dịu dàng ôm lấy Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu không nhìn thấy tia ôn nhu như chìm như nổi trong ánh mắt kia.

Sự an tâm đã mất từ ​​lâu xâm chiếm trái tim của Thời Thanh Thu, so với rung động trước kia còn an tâm hơn. Nhịp tim của Ôn Khinh Hàn trong màn đêm tĩnh lặng tựa như lấp đầy nỗi cô đơn lạnh lẽo của nàng mấy năm qua.