- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tình Thâm Phùng Thời
- Chương 112
Tình Thâm Phùng Thời
Chương 112
Ôn Khinh Hàn ở trong bệnh viện mấy ngày, mọi chuyện vẫn bình thường, ngoại trừ có chút khó chịu vẫn đang tiếp tục.
Buổi sáng xuất viện, Thời Thanh Thu về nhà thu thập quần áo cho nàng và Ôn Khinh Hàn, nàng nhớ tất cả những thứ Ôn Khinh Hàn cần dùng hàng ngày, bao gồm cả cuốn nhật ký.
Bởi vì là cuối tuần, đồng nghiệp từ sở sư vụ đến thăm Ôn Khinh Hàn. Một nhóm nam thanh nữ tú có mặt, Ôn Thừa Tuyên và Thời Hồng Lãng cũng tự giác rời đi trước.
Một nhóm người đi cùng Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu đến bãi đậu xe, ở trên đường thay phiên nhau căn dặn Ôn Khinh Hàn.
Trần Dật nói nhiều nhất, tính tình thẳng thắn, nói không qua liền nắm lấy cánh tay của Lý Văn Kiêu, nói với Ôn Khinh Hàn: "Ôn lão đại, nghỉ ngơi thật tốt, về phần chúng ta dù không có chị, công việc vẫn không kém đâu."
Lời này...
Đại khái nghe có vẻ an ủi cô sẽ không gặp hỗn loạn gì, nhưng cẩn thận nghe thì cảm giác giống như cô không có tác dụng.
Lý Văn Kiêu nghe được nghĩa khác, vội vàng kéo tay hắn về vỗ đầu hắn một cái, "Nói cái gì vậy? Có Ôn lão đại thì sở sư vụ mới có nhiều bản án chứ?"
Trần Dật bất mãn vặn lại: "Ai nha, là ý tứ bình thường mà, cậu nghĩ tốt một chút không được sao? Tôi làm sao đối với Ôn lão đại bất kính như vậy?"
Ôn Khinh Hàn liếc hắn một cái, nói: "Không sao, chỉ cần cậu thành thật một chút là tôi yên tâm rồi."
Mọi người phá lên cười, Liễu Ức chọc vào lưng Trần Dật, hả hê nói: "Có nghe thấy không? Cậu là người không thành thật nhất, luôn để mọi người quan tâm, làm Ôn lão đại không yên lòng nhất cũng liền là cậu."
"Tôi nào có?" Trần Dật trừng mắt.
"Nào không có?" Lý Văn Kiêu kịp thời hát đệm.
Hai người kẻ xướng người họa, Trần Dật bị đánh bại: "Được được, tôi không đánh lại cậu, được chưa?" Sau đó hắn quay đầu lại nói với Giản Ý Chi: "Giản lão đại chị nhìn xem, hai người kia hiện tại ghê gớm, cẩn thận Liễu Ức không chuyên tâm làm việc a."
Giản Ý Chi ở phía sau cùng Phó An Nhiên nắm tay, hai người chỉ cười không nói gì.
Liễu Ức vỗ đầu Trần Dật, cười nói: "Cậu suốt ngày đưa ra tin đồn như vậy sao? Nhìn cái dạng này của cậu, Ôn lão đại không quan tâm mới là lạ."
"Tôi nơi nào có tung tin đồn? Ai chột dạ tự biết a."
"Cậu mới chột dạ, ngứa ngáy muốn bị đánh sao?"
Mấy người trên đường đi từ quan tâm đến tranh cãi, Ôn Khinh Hàn cũng không ngăn lại.
Khi đến bãi đậu xe, tài xế Thời Thanh Thu gọi đã đến, nàng bàn giao mấy thứ, để Ôn Khinh Hàn ở lại cùng mọi người nói chuyện.
Giản Ý Chi từ phía sau đi lên, vẻ mặt khó có được nghiêm túc: "Cậu tự mình biết, không để cho cậu lấy đồ ở chỗ làm cũng có lý." Sau đó khóe môi hơi cong lên, đưa tay điểm trán Ôn Khinh Hàn, nói: "Chăm sóc thật tốt cái bộ não này, hiện tại không phải lúc sử dụng, cũng không cần cậu hao tâm tổn trí vào công việc, để nó nghỉ ngơi một chút đi."
Ôn Khinh Hàn nâng tay, nhẹ vỗ tay Giản Ý Chi, nhẹ giọng nói: "Cậu nhiều lời quá."
Giản Ý Chi nhướng mày nhún nhún vai.
Ôn Khinh Hàn nghiền ngẫm nhắc nhở: "Đừng quên cậu nợ tôi một bữa cơm, chờ tôi nghỉ ngơi trở về, tôi muốn bồi bổ thân thể."
Giản Ý Chi nói: "Lúc cậu nghỉ ngơi cũng có thể bồi bổ thân thể, cũng không phải chỉ có bữa cơm này có thể bù đắp thể chất với tinh thần của cậu" Vừa nói, mắt nàng vẫn nhìn Thời Thanh Thu.
Cái này ám chỉ rất rõ ràng, mấy người phía sau cũng không kìm được mà trầm thấp cười.
Ôn Khinh Hàn bình tĩnh đáp lại: "Khẩu vị của tôi tương đối lớn, cho nên vẫn muốn ăn bữa cơm kia."
Giản Ý Chi ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Xem ra cậu thừa nhận chính mình có khẩu vị rất nặng sao? Hay là, dục cầu bất mãn?"
Chủ đề này thực sự có nhiều nội hàm. Thế mà Ôn Khinh Hàn lại nghiêm túc thảo luận vấn đề này, không biết tâm tình của Thời Thanh Thu như thế nào.
Ôn Khinh Hàn mím môi một lát, sau đó nhìn về phía Phó An Nhiên nói: "Tôi có chuyện muốn nói với An Nhiên, cậu chờ một chút."
Mi tâm Giản Ý Chi nhảy lên, vội vàng ngăn Ôn Khinh Hàn lại, "Được được được, ăn ăn ăn, trở về liền ăn được chưa? Địa điểm tùy cậu quyết định, xem như tụ hội, mọi người chúng ta cùng đi cũng tương đối náo nhiệt."
Những người như Ôn Khinh Hàn thật sư là âm hiểm tìm đến nhà, quen biết nhiều năm như vậy, cô biết rõ nàng có bao nhiêu tư liệu bất chính, nếu tất cả đều đâm vào Phó An Nhiên, nàng liền có thể vượt qua kiếp này sao?
Vừa nhắc tới chuyện Phó An Nhiên và Giản Ý Chi, vẻ mặt Trần Dật liền có chút chua xót nhìn Phó An Nhiên, người sau nở nụ cười xin lỗi với hắn.
Thời Thanh Thu giao phó xong đi tới, Ôn Khinh Hàn ghé mắt nhìn, sau đó nói với mọi người: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị lên đường, mọi người làm việc cho tốt. Chờ tôi trở về, mọi người tụ họp một chút."
Trần Dật nói: "Ôn lão đại, chị phải nhớ uống thuốc, đừng lo lắng, em nhất định sẽ không gây phiền phức cho chị."
Mạnh Tư Kỳ lo lắng dặn dò: "Ôn lão đại, chị không cần gọi về giám sát, chúng ta sẽ giúp chị nhìn Trần Dật."
Trên đường từ phòng bệnh tới, Ôn Khinh Hàn có chút choáng váng, cố gượng cười để cho Thời Thanh Thu đỡ mình, nói khẽ: "Tôi đi đây."
Thời Thanh Thu chào mọi người, cùng Ôn Khinh Hàn lên xe.
Hai người đều ngồi ở ghế sau, Thời Thanh Thu đem chăn đắp lên người Ôn Khinh Hàn, xe khởi động, nàng ôm Ôn Khinh Hàn vào lòng. Ôn Khinh Hàn biết chính mình không thoải mái nên dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào Thời Thanh Thu, nhắm mắt lại để khí tức của nàng bao trùm lấy mình.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, tốc độ không đổi chạy đến biệt thự riêng của Thời Thanh Thu. Bởi vì vị trí gần ngoại thành, hai người cần phải đi qua mấy khu mới đến được đó, giống như chuyến đi tiếp theo đến huyện thành hoặc vùng nông thôn.
Không lâu sau, Thời Thanh Thu sờ lên bên mặt của Ôn Khinh Hàn, cúi đầu nói: "Khinh Hàn, trên đường còn một đoạn thời gian, cậu ngủ một lát đi. Đói bụng mình có mua bánh ngọt để sẵn, đến chỗ chúng ta lại ăn trưa, mình đã nhờ a di bên kia chuẩn bị rồi."
Ôn Khinh Hàn cọ xát trong ngực nàng một chút, thanh âm u sầu truyền tới: "Không muốn ăn."
Bộ dáng này có chút yếu ớt hiếm thấy, cơ hồ chưa bao giờ thấy qua.
Thời Thanh Thu nhớ đến lời dặn của bác sĩ, nhưng cũng muốn sủng nịch cô, liền ôn nhu nói nhỏ: "Vậy thì ngủ đi, chờ đến lúc đó nhìn có đói không. A di bên kia nấu ăn rất ngon, cậu có lộc ăn rồi."
Ngực lại bị cọ xát, sau đó phát ra "Ân" một tiếng.
Thời Thanh Thu tiếp tục ôm cô, để cô thoải mái mà tựa vào ngực, cằm đặt lên trán cô. Ngay cả trong tư thế bảo hộ như vậy, Thời Thanh Thu cảm thấy trái tim mình dần dần yên ổn, bởi vì hai người không phân không khác.
Mình là điểm yếu cũng là áo giáp của cậu, cậu đối với mình cũng giống như vậy.
Ôn Khinh Hàn hôm nay ngủ rất yên ổn, Thời Thanh Thu bảo người lái xe không bật nhạc, trầm mặc lái xe. Khi đến đích, hắn liền cầm tiền rời đi, nhiều hơn một phút cũng không dừng lại.
Thời Thanh Thu tiếp tục ôm Ôn Khinh Hàn, chờ cho đến khi Ôn Khinh Hàn tỉnh lại.
Giấc ngủ trưa này rất thoải mái, mặc dù là ngồi ngủ, thân thể không thoải mái, lại có thêm Thời Thanh Thu ôm, Ôn Khinh Hàn ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh.
Cô cử động thân thể, hít một hơi thật sâu, quyến luyến hô hấp lấy khí tức của Thời Thanh Thu, thanh âm mang chút buồn ngủ hỏi: "Thanh Thu, đến tại sao không gọi tôi?"
"Thấy cậu ngủ ngon liền không muốn gọi, xem như ngủ trưa đi." Thời Thanh Thu chỉnh lý tóc cùng cổ áo cho cô, hỏi: "Đói không?"
Ôn Khinh Hàn khẽ gật đầu, "Có chút."
"Vậy chúng ta vào nhà, a di đã nấu xong rồi." Thời Thanh Thu lấy chăn ra cho cô, sau khi chỉnh lý tốt đầu tóc cùng cổ áo, cơn buồn ngủ trong mắt cô cũng gần như bằng không.
Khu biệt thự này là một khu giàu có, có sông núi bao quanh, phong cảnh dễ chịu. Sau khi xuống xe, Ôn Khinh Hàn nhìn xung quanh, dòng sông xa xa lấp lánh ánh mặt trời. Nếu là mùa hè, gió sông phất qua bên bờ, nhất định rất mát mẻ.
Thấy cô thích, Thời Thanh Thu cũng không lên tiếng quấy rầy, dẫn cô chậm rãi đi.
A di mà Thời Thanh Thu thuê mặc tạp dề bước nhanh ra ngoài, nhiệt tình chào đón nàng: "Thanh Thu đến rồi à? Đây là đứa nhỏ cùng con kết hôn sao? Dáng dấp thật xinh đẹp a."
Thời Thanh Thu giới thiệu nói: "Vâng, cậu ấy là Khinh Hàn, Chung a di gọi tên cậu ấy giống con là được rồi."
Ôn Khinh Hàn nghe hai người nói chuyện liền chuyển ánh mắt tới, lễ phép mỉm cười, "Chung a di."
"Ai nha, đứa nhỏ ngoan, thật lễ phép." Dì Chung mặt mày hớn hở nói.
Dì Chung dẫn hai người đi vào, để Ôn Khinh Hàn ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó Thời Thanh Thu đi ra ngoài, lái xe đến ga ra, đem hành lý đưa cho Dì Chung mang lên phòng.
Nàng bàn giao thỏa đáng, nhìn Dì Chung đi lên lầu, nhưng không thấy bóng dáng của Ôn Khinh Hàn nữa. Nàng nhìn xung quanh rồi lại bước vào trong, chỉ thấy Ôn Khinh Hàn đang ở trong phòng bếp, nhìn phong cảnh qua cửa sổ.
Dòng sông thanh tịnh chậm rãi chảy xuôi, những ngọn núi trập trùng, đặt mình vào trong đó quả thực khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Phía sau ngôi biệt thự này còn có một bể bơi, vào mùa hè, để tránh mất an toàn khi bơi trên sông, có thể sử dụng bể bơi riêng.
Thời Thanh Thu đến gần, thói quen mấy ngày nay để nàng vươn tay ôm lấy Ôn Khinh Hàn khi đến gần, cười nói: "Khinh Hàn, cậu thích nơi này không?"
Ôn Khinh Hàn gật đầu, hơi nghiêng đầu dựa vào Thời Thanh Thu "Thích, rất thanh tịnh, rất thoải mái."
"Cậu thích thì chúng ta liền ở lại lâu hơn." Thời Thanh Thu mỉm cười hài lòng, lên kế hoạch cho khoảng thời gian này: "Mình không phải đến công ty thường xuyên, chúng ta có thể đến những danh lam thắng cảnh xung quanh thư giãn một chút. Thỉnh thoảng ra ngoài xem phim, đi dạo phố. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh tốt như vậy, chúng ta cũng có thể tổ chức tiệc nướng, thuê một chiếc thuyền, vừa nướng thịt vừa thưởng thức phong cảnh dòng sông. Nhưng mà, nếu đi thuyền thì phải chờ thời tiết ấm một chút, hiện tại đi sẽ rất lạnh".
Lúc Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn Thời Thanh Thu, hai người nhìn nhau cười, "Được, lại gọi điện cho ba mẹ, như vậy có thể tụ họp một chút."
Thời Thanh Thu sờ tóc cô, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Vừa vặn lại không lâu chúng ta có sinh nhật, là sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta cùng một chỗ. Cậu muốn trải qua như thế nào? Muốn về ba mẹ bên kia, hay là đưa ba mẹ đến đây?"
Ôn Khinh Hàn cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Đến lúc đó lại bàn bạc đi."
"Được" Thời Thanh Thu trả lời, hỏi, "Cậu muốn đi xung quanh một chút không? Hay là ăn trưa trước?"
Ôn Khinh Hàn dừng lại, trong mắt hiện lên một tia phấn khích, "Tôi muốn đi dạo một chút, lúc đó cậu mua lại, nhất định là có cái gì thu hút cậu."
Tâm Thời Thanh Thu vừa ấm vừa mềm, "Vậy mình đi cùng cậu."
Ôn Khinh Hàn chưa từng đến đây bao giờ, bởi vì khi mua biệt thự này, Thời Thanh Thu rất bận, hai người lúc nào cũng hẹn nhau bên ngoài, thỉnh thoảng ăn tối tại nhà ở Phượng Hoàng.
Hai người đã kết hôn được một thời gian, cuối cùng đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, đi trong không gian riêng tư của Thời Thanh Thu. Mặc dù không thường trở về, nhưng nơi này đúng nghĩa là nơi của riêng Thời Thanh Thu.
Cô đi từng tầng, nhìn vào thư phòng, phòng dành cho khách, phòng chứa đồ và phòng tập thể dục. Thời Thanh Thu lặng lẽ đi theo cô, cảm nhận được thân thể cô mười phần không thoải mái liền chống thân thể cô.
Đại khái sau khi đi dạo một vòng, Ôn Khinh Hàn trở lại phòng ngủ chính. Đây là phòng ngủ lớn nhất, màu sắc tươi sáng, đồ đạc xen phẩm tinh tế, cô đi ra ban công ngắm nhìn khung cảnh đẹp như tranh vẽ phía sau biệt thự.
Cô thở ra một hơi, nụ cười rạng rỡ giống như ánh mặt trời, "Cuối cùng tôi cũng đến nơi này."
Cô đưa tay ra cố gắng chạm vào không khí, đây là nơi yêu thích của Thời Thanh Thu, cũng là nơi yêu thích của cô. Cuối cùng hai người đã không còn dè dặt, không còn bí mật nào, không còn bất luận suy nghĩ gì mà đối phương không biết.
Cô không biết Thời Thanh Thu đã đọc cuốn nhật ký đó chưa, chỉ biết giờ phút này, cô đột nhiên muốn nói với Thời Thanh Thu, tôi yêu cậu từ rất lâu rồi.
Cảm xúc Ôn Khinh Hàn còn chưa rơi xuống, Thời Thanh Thu đã ôm cô từ phía sau, kéo tay cô xuống, nắm ở trong tay.
Sau đó, nàng dúi vào tay cô một vật bằng kim loại đã không còn nhiệt độ, bên tai truyền đến thanh âm có chút áy náy lại vô cùng nhu tình: "Có muộn một chút, nhưng cũng không quá muộn. Mặc dù bây giờ cậu mới bước vào nơi này, nhưng kể từ ngày chúng ta kết hôn, cậu đã là chủ nhân khác của nơi này."
Cái ấm áp của vòng tay này là điều Ôn Khinh Hàn quen thuộc lại mơ ước, cô quyến luyến dựa vào, cảm nhận được khí tức của Thời Thanh Thu trên cổ mình. Cô quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Thời Thanh Thu đang chuyên chú nhìn mình.
Cô lẩm bẩm: "Chủ nhân..."
Thời Thanh Thu cười một tiếng, hôn lên lông mày cô, nghiêm túc lặp lại bên tai cô: "Hoang nghênh Ôn đại luật sư của chúng ta, hoan nghênh vợ của mình, người yêu duy nhất cũng là vĩnh viễn của mình."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tình Thâm Phùng Thời
- Chương 112