- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tình Thâm Phùng Thời
- Chương 106
Tình Thâm Phùng Thời
Chương 106
Thời Thanh Thu đột nhiên nháo như vậy, Ôn Khinh Hàn thật không có cách nào, nhưng trong lòng cô thực sự thích dáng vẻ của nàng như vậy.
Xuống tầng một, nhìn thấy nam thanh nữ tú tầng một bỗng nhiên bận rộn thu dọn giấy tờ, ho khan liên tiếp.
Thời Thanh Thu hai tay chắp sau lưng cười với Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn liếc mắt nhìn tầng một, lãnh đạm nói: "Tan việc, thấy cổ họng không thoải mái thì về nhà uống chút thuốc."
Thanh âm của cô vốn trong trẻo lạnh lùng phảng phất hòa quyện với cái mát mẻ mùa thu, khiến mọi người run lên, nghĩ đến vấn đề công thụ Thời Thanh Thu vừa nói, hầu như mọi người đều nín cười.
Mọi người dọn dẹp mặt bàn rồi rời đi, Ôn Khinh Hàn về văn phòng mặc áo vest, xách cặp đi ra, đóng cửa nắm tay Thời Thanh Thu, vừa đi vừa hỏi: "Cậu làm chuyện xấu gì vậy?"
Thời Thanh Thu một tay ôm lấy cánh tay của cô, vô tội nói: "Mình nào có làm chuyện xấu? Mình chỉ lên đưa cà phê cho cậu thôi a, vừa vặn muốn nhìn cậu lúc tiếp khách hàng trông như thế nào."
Hai người đi xuống lầu, Ôn Khinh Hàn nhíu mày nhìn cô, bắt gặp vẻ mặt vô tội của nàng, vừa rồi còn nghĩ đến trạng thái của những người ở tầng một.
Trong lòng lại thở dài, quên đi, vui vẻ là được rồi.
Sau khi đi xuống lầu, Ôn Khinh Hàn kiểm tra phòng giải khát, Thời Thanh Thu cũng đi một vòng kiểm tra xem có cần chỉnh sửa gì không, nhân tiện hỏi: "Sao hôm nay chỉ có một mình Ôn lão bản vậy? Ý Chi đâu? Cậu ấy không ở sở sư vụ sao?"
“Ừm, cậu ấy có việc muốn ra ngoài, đưa chìa khóa cho tôi.” Ôn Khinh Hàn ra ngoài chờ Thời Thanh Thu, thấy nàng tập trung kiểm tra thì không khỏi nhướng mày nói: “Đi thôi, vợ lão bản, tôi tắt điện."
Thời Thanh Thu bước đến nắm tay cô, cả hai cùng nhau rời đi.
Trong giờ cao điểm, xe vừa rẽ liền đυ.ng phải dòng xe cộ.
Tốc độ lái xe như con rùa, Ôn Khinh Hàn liếc mắt một cái liền hỏi: "Thanh Thu, cậu muốn ăn ở đâu? Có mục tiêu chưa?"
“A, đi đại lộ Tân Giang, mới khai trương, Phương tỷ đăng ảnh trong vòng bạn bè nói rất ngon.” Thời Thanh Thu cúi người, cầm điện thoại đến bên cạnh Ôn Khinh Hàn.
“Ừm, vậy cậu chơi điện thoại một hồi đi.” Ôn Khinh Hàn nhìn thoáng qua, liền tiếp tục lái xe.
Cái "một hồi" gần một tiếng đồng hồ, tắc đường quá nghiêm trọng, Thời Thanh Thu nói khoảng nửa tiếng nữa đến đại lộ Tân Giang mới thuận lợi lái xe.
Trong cửa hàng hầu như không còn chỗ ngồi, nhưng may mà Thời Thanh Thu đã đặt chỗ trước. Cửa hàng này mới khai trương, Ôn Khinh Hàn nhớ tới trước đây từng đi ngang qua đây nhưng chưa từng thấy qua, khó trách nổi tiếng như vậy.
Ôn Khinh Hàn vừa bước vào đã nắm tay Thời Thanh Thu, lành lạnh, cô lập tức nhét vào trong túi, thấp giọng hỏi: "Lạnh không?"
“Còn tốt, từ bãi đậu xe tới cũng không lâu.” Thời Thanh Thu hài lòng rút năm ngón tay ra, để cô mở bàn tay ra bao lấy.
Trong cửa hàng ồn ào, phục vụ chú ý tới liền vội vàng chào hỏi: "Xin chào, quán không còn chỗ trống, quý khách có đặt chỗ trước không?"
Thời Thanh Thu mỉm cười trả lời: "Có a, tôi đã đặt phòng, tôi đưa em số điện thoại."
Cô phục vụ trẻ tuổi nhìn kỹ hơn, hai mắt mở to, lắp bắp nói: "Chị... chị... có phải..."
"Suỵt ..." Thời Thanh Thu chớp chớp đôi mắt trong veo, thấp giọng nói: "Giữ bí mật a, an toàn của tôi ở trên người em."
Người phục vụ kịp phản ứng lại, nhìn chung quanh một cái, sau đó nghiêng người, nụ cười có chút không nhịn được kích động, “Không có vấn đề, em đưa chị vào chỗ, đi theo em, chị cúi đầu mà đi, cẩn thận một chút."
Thời Thanh Thu hôm nay có chút đáng yêu, ánh mắt Ôn Khinh Hàn khẽ động, lẳng lặng mặc nàng kéo, đi theo người phục vụ tránh trung tâm có khách hàng huyên náo của cửa hàng, thuận lợi vào trong phòng nhỏ.
Ôn Khinh Hàn để Thời Thanh Thu gọi món, gọi món xong liền cười lắc đầu tỏ ý không cần gọi thêm.
Thời Thanh Thu quay lại, cười lễ phép với người phục vụ vừa rồi: "Trước tiên như vậy đi, làm phiền em."
Người phục vụ ghi vào danh sách, sau đó ngượng ngùng hỏi: "À ừm, Thanh Thu, có phải số điện thoại đặt chỗ là của chị không?"
Thời Thanh Thu lắc đầu hiểu rõ, ánh mắt giảo hoạt vươn tay chỉ về phía Ôn Khinh Hàn: "Là của cô ấy, không phải của tôi."
Là người của công chúng, nàng làm sao dám dùng số điện thoại của mình đi đặt chỗ? Trước đó đều là dùng điện thoại của Dương Hiểu, trong khoảng thời gian này bắt đầu dùng của Ôn Khinh Hàn.
Vẻ mặt của người phục vụ đồng thời ỉu xìu, trông rất thất vọng. Lại nhìn Ôn Khinh Hàn, sắc mặt lạnh lùng, cảm giác giống như từ trên người cô tỏa ra khí lạnh, khiến người ta sợ hãi không dám nói chuyện.
Cô ngẫm lại, chắp tay trước ngực đáng thương hỏi Thời Thanh Thu: "Vậy chị có thể ký cho em được không? Chỉ cần tùy tiện ký một cái là được rồi..."
"Được, cái này không thành vấn đề."
Thời Thanh Thu vui vẻ đáp ứng, người phục vụ "Vâng" một tiếng rồi vui vẻ rời khỏi phòng.
Ôn Khinh Hàn rót một tách trà đẩy cho Thời Thanh Thu, lại chạm vào tay nàng, thấy vẫn còn lạnh nên cô đề nghị: "Thanh Thu, muốn ngồi đây không?"
Hai người đang ngồi đối mặt với nhau, mặc dù có thể nhìn thấy nhau, nhưng Ôn Khinh Hàn lúc này muốn Thời Thanh Thu ngồi gần hơn, có thể nắm tay nàng cho vào túi mình.
“Được.” Thời Thanh Thu chính là đang chờ câu này.
Đổi vị trí xong, Thời Thanh Thu thuận lý cho tay vào túi áo của Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn sờ sờ đầu ngón tay nàng, nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của người phục vụ sau khi nhận được phản hồi của nàng, cô không khỏi hơi cong môi: "Về sau ký tên cậu cũng phải chú ý, đừng ký bất kỳ hợp đồng nào không nên ký."
Thời Thanh Thu nhịn không được ngồi gần hơn nữa, rung lắc áo của Ôn Khinh Hàn thuận theo lời cô: "Cho dù có ký hợp đồng bán thân, cậu cũng sẽ chuộc mình về."
Đôi mắt Ôn Khinh Hàn có chút nheo lại, mang theo ý cười nói: "Làm sao cậu biết tôi sẽ chuộc về?"
Thời Thanh Thu vui vẻ, đưa tay ra ôm lấy cô, dựa vào trong phòng không ai nhìn thấy, nàng dùng ngữ khí oán giận mập mờ nói nhỏ ở bên tai cô: “Không được, cậu không thể bội tình bạc nghĩa như vậy, mình là người của cậu a.…"
“Hửm?” Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn, trong mắt hiện lên ý cười, “Sao mấy ngày trước cậu không thừa nhận cậu là người của tôi?"
Thời Thanh Thu hít sâu một hơi, đôi mắt mờ mịt, ngữ khí có chút xấu hổ: "Ôn Khinh Hàn, cậu tính toán mình! Mấy ngày trước xảy ra sự tình thế mà cậu còn mang thù đến bây giờ!"
Trước mấy ngày nói với cô có buổi họp lớp, cô nói dù sao nàng cũng là người của cô, trở về lại thu thập. Thời Thanh Thu xấu hổ, liền không thừa nhận, hiện tại đổi đề tài, Ôn Khinh Hàn liền không có kẽ hở bám lấy.
Ôn Khinh Hàn trầm ngâm nói: "Không có, chỉ là đột nhiên nhớ tới mà thôi. Trí nhớ Thời lão bản của chúng ta có chút không tốt, một hồi không phải là người của tôi, một hồi lại đúng như vậy."
“Ôn Khinh Hàn!” Thời Thanh Thu tức giận đến mức muốn cắn cô.
Cô lấy lòng bàn tay phủ lên môi Thời Thanh Thu, khẽ thì thầm: "Về nhà lại cắn, cắn thế nào cũng được."
Môi của Thời Thanh Thu chạm vào lòng bàn tay của Ôn Khinh Hàn, nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa cùng tự nhiên của cô, tâm niệm vừa động, nàng vươn đầu lưỡi ra liếʍ lòng bàn tay cô. Sau đó, Thời Thanh Thu nhìn thấy tai của Ôn Khinh Hàn đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Thanh Thu, cậu..."
Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, kéo tay cô xuống, lòng bàn tay cùng đầu ngón tay lần lượt trượt xuống lướt qua môi nàng. Ôn Khinh Hàn nhìn đôi môi đỏ mọng của Thời Thanh Thu đang hé mở, sau đó khẽ cắn ngón giữa của cô.
Ôn Khinh Hàn trong nháy mắt sững sờ, vô số cảnh thân mật xẹt qua trong đầu, lỗ tai nóng rực.
"Được rồi, không nháo cậu nữa, hôm nay khách hàng của cậu xảy ra chuyện gì? Nhìn có chút phiền não." Thời Thanh Thu đỏ mặt, kéo tay cô xuống nắm chặt lại, nhìn thấy trong mắt Ôn Khinh Hàn hiện lên vui sướиɠ sau lại thẹn thùng.
Ôn Khinh Hàn ho khan một tiếng, trong đầu thoáng hiện ra một tia sáng tỏ, cô nắm chặt tay Thời Thanh Thu nói: "Cũng không có gì, là chồng cô ấy vượt qua giới hạn. Hiện tại muốn khởi tố ly hôn, đồng thời muốn giành quyền nuôi con..."
Thời Thanh Thu chăm chú lắng nghe, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện hiếm thấy Ôn đại luật sư thẹn thùng.
Đôi khi nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn sẽ không biết xấu hổ, nói cái gì cũng đều nói thẳng ra. Hiện tại xem ra, có lẽ nàng đã có phương pháp khiến Ôn Khinh Hàn xấu hổ, cho dù phương pháp này sẽ khiến nàng xấu hổ trước.
Màn đêm buông xuống, Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu rời nhà hàng Nhật Bản, định tản bộ trước khi trở về, Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một lúc rồi lái xe đến Quảng trường Thời Đại.
Thời tiết không còn ấm, người ra đường tản bộ hiển nhiên cũng ít hơn, ngay cả gian hàng nhỏ bán kẹo bông cũng không còn vây quanh đông đúc như mùa hè, chỉ có một người đứng đợi.
Ôn Khinh Hàn hỏi: "Thanh Thu, muốn ăn kẹo bông không?"
“Được, cậu ăn không? Mình không muốn ăn một mình.” Thời Thanh Thu đồng ý cũng không quên muốn cùng Ôn Khinh Hàn hưởng thụ.
Ôn Khinh Hàn cười nói: "Tôi cùng cậu ăn."
Hai người cùng đi qua, khách mua kẹo bông vừa rời đi, Ôn Khinh Hàn nói: "Tiểu ca, giúp tôi làm một cái."
“Được, chờ một chút.” Người bán hàng rong tươi cười chào hỏi, giống như vào mùa hè, không có lười biếng vì thiếu khách.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Ôn Khinh Hàn nhất thời ngẩn ra.
Hai người mới kết hôn hơn nửa năm trước, cô vẫn đang nghĩ làm thế nào nói với Thời Thanh Thu rằng cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ là khôi giáp bất khả xâm phạm.
“Sao chúng ta lại ăn cùng một cái?” Thanh âm của Thời Thanh Thu kéo cô trở lại hiện tại.
Cô nắm chặt hai tay, ngữ khí lãnh đạm mang theo chút nhu hòa: "Muộn như vậy rồi, không nên ăn nhiều đồ ngọt. Hai chúng ta ăn cùng một cái là đủ rồi, còn muốn ăn thì ngày mai chúng ta đến sớm một chút, mỗi người ăn một cái."
Lúc Thời Thanh Thu định trả lời liền bị người bán hàng cắt ngang: "Ban đêm không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, hai người bình thường có thể ăn cả một cái, hôm nay đêm đã khuya coi như quên đi, mỗi người ăn một nửa là được rồi."
Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu hai mặt nhìn nhau rồi cau mày, nghĩ lúc hắn thấy Thời Thanh Thu chưa từng không quá nhiệt tình, liền nhướng mày hỏi: "Tiểu ca, anh nhận ra chúng ta sao?"
“Làm sao không nhận ra được?” Người bán hàng rong cười, “Mỹ nữ bên cạnh còn là đại minh tinh, tôi càng nhận ra được. Hơn nữa hai người cùng đi qua, có đôi khi chỉ có một mình cô đến, hai người xinh đẹp như vậy, tôi nhớ rất rõ ràng."
Người bán hàng vẫn tươi cười, vươn tay lấy một chiếc que tre, bắt đầu đảo tròn vào giữa lò làm nóng khí, quấn từng lớp sợi đường trắng.
Nhưng loại kẹo bông này vẫn chưa được nhập khẩu, trong lòng Thời Thanh Thu vừa ngọt vừa chua, không thể biết nó ngọt hơn hay chua hơn.
Nàng nghĩ đến Ôn Khinh Hàn lúc đó tự mình tới nơi này, tự mình mua kẹo bông nàng yêu thích, tự mình ăn từng miếng một.
Có thể lúc đó hai người đang nói chuyện điện thoại, hoặc cũng có thể Ôn Khinh Hàn vừa nói xong liền im lặng. Sau đó trở về nhà, không ai biết người này sau giờ tan sở sẽ làm gì hay ăn cái gì, ngày hôm sau, cô lại thật kiên quyết cùng khéo léo.
Tựa như cảm nhận được cảm xúc của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn bước về phía trước một chút, chặn người trước mặt nàng, tránh cho nàng phát sinh yếu ớt cùng không nơi dựa vào.
Thời Thanh Thu cúi đầu, tựa trán vào vai sau của Ôn Khinh Hàn, nghe cô nói chuyện với người bán hàng phía trước: "Hiện tại thời tiết rất lạnh, chúng ta còn lo sẽ không mua được."
Người bán hàng cười nói: "Kia là không thể, ngày nào tôi cũng ở chỗ này, có việc gì thì vợ tôi qua xem. Nhưng trời lạnh nên phải về nhà sớm một chút, buổi tối cũng không có ai lại mua, làm cái này cho hai người xong liền đóng cửa."
"A, xong rồi."
Ôn Khinh Hàn đưa tiền, mỉm cười cảm tạ: “Cảm ơn.” Sau đó xoay người, vòng tay qua vai Thời Thanh Thu, hai người cùng nhau trở về.
“Vẫn còn nóng, vừa vặn ăn một miếng đi.” Ôn Khinh Hàn đưa kẹo bông qua, thanh âm có chút hống hiếm thấy.
Hai mắt Thời Thanh Thu nóng lên, nàng không nhịn được ôm cánh tay Ôn Khinh Hàn, dừng lại dưới đèn đường, theo động tác của Ôn Khinh Hàn cắn một miếng.
"Thế nào? Ngọt không?" Ôn Khinh Hàn cúi đầu cưng chiều nàng.
“Ừm, ngọt, cậu cũng ăn đi.” Thanh âm của Thời Thanh Thu khẽ run lên, trong mắt có chút ươn ướt.
Ôn Khinh Hàn cắn một miếng thật to, sau đó vô tư nhai, khác xa dáng vẻ tao nhã thường ngày, vừa nhai vừa nói: "Tôi không biết máy làm kẹo bông bán ở đâu, nếu có thể liền mua về một cái. Sẽ đặt ở trong phòng bếp, lúc nào muốn ăn thì tự mình làm, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều.”
Thời Thanh Thu mỉm cười, không chớp mắt nhìn Ôn Khinh Hàn cắn thêm một miếng.
Giống như Ôn Khinh Hàn quan sát nàng trong mấy năm qua, nhìn nàng một mình ăn xong cây kẹo bông, hoặc có thể không.
Cảnh này nối với nhiều mảnh vỡ trong tâm trí của Thời Thanh Thu, lúc Ôn Khinh Hàn sống một mình, lúc Ôn Khinh Hàn ôm gối, lúc Ôn Khinh Hàn một mình ra ngoài mua kẹo bông.
Mọi thứ giống như đều không có lý do, nhưng ngọn nguồn của mọi thứ lại đều là nàng.
Thời Thanh Thu không ngăn nổi nước mắt, tích tích nhỏ xuống. Nàng làm sao có thể để Ôn Khinh Hàn một mình nhiều năm như vậy? Nàng làm sao có thể một chút cũng không cảm nhận được? Nàng làm sao có thể chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có khả năng này?
Ôn Khinh Hàn đột nhiên cắn thêm một miếng lớn, đường chỉ rách bao lấy miệng và cằm.
"Ừm... Tôi cắn lớn quá rồi..." Thanh âm cô mơ hồ, khẽ nhíu mày, nhìn vào mắt Thời Thanh Thu liền trông thấy ẩn hiện một tia đau lòng.
“Đồ ngốc, cắn lớn như vậy làm gì?” Thời Thanh Thu ngậm lấy nước mắt cười mắng, xích lại gần ôm lấy cổ cô, cắn kẹo mà cô còn chưa ăn được.
Hai người từng chút một đến gần, môi mềm mại chạm vào nhau, Ôn Khinh Hàn duỗi tay ôm eo Thời Thanh Thu, vẫn chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ môi Thời Thanh Thu, hỏi, "Ngọt không?"
Thời Thanh Thu học cách cô thường trêu chọc mình, cong môi cười nói: "Rất ngọt, mình chưa từng ăn ngọt như vậy."
Khóe môi Ôn Khinh Hàn lộ ra ý cười, lau đi nước mắt trên gò má nàng, xoay người, ôm vai nàng tiếp tục trở về, đưa kẹo bông qua cho nàng cắn một miếng, sau đó nói: "Tôi vẫn cảm thấy vẫn phải tìm cách mua máy làm kẹo bông về nhà, mùa đông lạnh như vậy, cuối tuần không muốn ra ngoài chúng ta có thể ở trong nhà làm kẹo bông."
Thời Thanh Thu hít mũi một cái, cười nói: "Không cần, mình không muốn ăn thường xuyên. Thỉnh thoảng đến đây tương đối tốt hơn, tản bộ một vòng cũng không tốt hơn sao? Hơn nữa, cái cậu làm khẳng định sẽ không ngon bằng tiểu ca kia làm."
“Thì ra là ghét bỏ tôi không biết làm kẹo bông.” Ôn Khinh Hàn cười cười, lông mày cũng giãn ra, “Được, vậy liền nghe cậu.”
Cô cùng Thời Thanh Thu bật cười nhìn nhau, một số cảm xúc không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt đều bị đối phương biết được.
Qua bao nhiêu năm, lại qua bao nhiêu ngày cũng không quan trọng.
Quan trọng là nhìn thấy chính mình trong đôi mắt oánh nhuận của đối phương.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tình Thâm Phùng Thời
- Chương 106