Sau khi Thời Thanh Thu tốt nghiệp, lớp đã từng tổ chức họp lớp, nhưng Thời Thanh Thu không tham gia vì vướng lịch trình.
Lần này, nàng được tiếp đón nồng nhiệt, hầu như ai cũng muốn có nàng ở đó. Điều nàng quan tâm duy nhất không phải là Kỳ Duyệt, mà là Ôn Khinh Hàn sẽ vì việc này mà khó chịu, nàng không muốn vì việc này mà hai người xảy ra bất kỳ gợn sóng nào. Cho nên, lúc biết có họp lớp, đầu tiên nàng trả lời là từ chối, sau đó cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện mới đồng ý.
Buổi chiều tụ hợp, Ôn Khinh Hàn tan sở về nhà đón Thời Thanh Thu, lái xe đến ngã tư gần chỗ họp lớp, vì hai người đi hai hướng khác nhau nên Thời Thanh Thu để Diêu Nhuế ở chỗ này chờ nàng đi cùng.
Xe vừa dừng lại, Ôn Khinh Hàn nói: "Chuẩn bị xong tiệc nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi, tôi đón cậu cùng về nhà."
Mái tóc xoăn đen nhánh của Thời Thanh Thu xõa sau lưng, đôi mắt như nước, mím môi cười, quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn: "Ngoài cái này ra, cậu không có cái gì khác nói với mình sao?"
Hôm nay là buổi họp mặt riêng tư, nàng không ăn mặc lộng lẫy như thường đi dự tiệc. Mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu be lần trước đã cùng mua với Ôn Khinh Hàn, vạt áo vén vào chiếc quần dài bút chì, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài, khiến nàng mười phần tài trí thành thục.
Ôn Khinh Hàn siết chặt tay lái, lúc Thời Thanh Thu mất mát nói một câu "Mình đi đây", cô liền mở dây an toàn, cúi người đè Thời Thanh Thu xuống ghế, không nói gì tiến đến hôn nàng.
Tiếng cười của Thời Thanh Thu truyền ra răng môi, vòng tay qua cổ cô chuyên chú đáp lại. Nụ hôn mang theo nhu tình cùng trêu chọc, thân thể Ôn Khinh Hàn vì tư thế này mà toàn thân đau nhức, lúc rời đi thậm chí còn có thể cảm thấy lưng mình "cạch" một tiếng.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Ôn Khinh Hàn mím môi ngậm lấy son môi Thời Thanh Thu để lại, nhàn nhạt cười nói: “Đi đi, bên tôi cũng có rất nhiều người, cũng không quá chính thức, trong lúc nhập tiệc cậu có thể trực tiếp gọi cho tôi."
“Vậy mình đi đây, cậu uống ít rượu một chút.” Thời Thanh Thu kéo ống tay áo của cô, nhận được cái gật đầu của người sau, nàng xuống xe, đi tới xe của Diêu Nhuế cách đó không xa.
Nhìn xe của Diêu Nhuế từ từ khởi động, Ôn Khinh Hàn cũng khởi động xe, lái về hướng khác.
Đậu xe ở gara của khách sạn nơi tụ hợp, Thời Thanh Thu đeo kính che đi dung mạo, Diêu Nhuế khoác vai nàng, lấy ngữ khí ổn thỏa nói: "Yên tâm đi đại minh tinh a, đi theo tỷ tỷ đây, nhất định có thể đưa cậu vào trong an toàn."
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ mỉm cười: "Bị nhận ra cũng không thành vấn đề, hiện tại mình không có lão bản."
“Ừ, vừa vặn thời gian nhiều, chúng ta được nhiều thời gian đi hẹn, nếu không thì chờ cậu mang thai, coi như chúng ta càng khó hẹn.” Diêu Nhuế tiếc rẻ nói, tựa như Thời Thanh Thu thực sự đang mang thai.
“Sao lại khoa trương như vậy a?” Thời Thanh Thu cong môi nhìn bụng cô, “Là cậu mới đúng, cậu kết hôn sớm hơn mình nhiều, không phải sao? Mình lại quay xong hai bộ phim, không biết có ôm được con trai hay con gái nuôi hay không đây."
Diêu Nhuế trợn tròn mắt, "Mẹ chồng mình không vội, chồng mình cũng không vội, tại sao mình phải vội?"
"Vậy mình càng không vội, cậu kết hôn gần ba năm đều không vội, mình mới hơn nửa năm." Thời Thanh Thu giảo hoạt nói.
Cả hai vừa đi vừa nói, từ bãi đậu xe đi vào khách sạn, chủ đề chuyển sang hôn nhân của hai người. Diêu Nhuế nhớ lại những lần liên lạc lúc Thời Thanh Thu vẫn còn trong đoàn phim.
Rẽ vào hành lang tìm phòng, Diêu Nhuế đυ.ng vào cánh tay của Thời Thanh Thu, lúc nàng nghiêng người, cô dùng ngữ khí mập mờ hỏi: "Này Thanh Thu, vấn đề lần trước mình hỏi, hiện tại có nên nói đáp án không?"
“Vấn đề nào?” Thời Thanh Thu nhìn xung quanh, suy nghĩ của nàng cùng Diêu Nhuế hoàn toàn không cùng một kênh.
Diêu Nhuế ho khan một tiếng, thấy trên hành lang không có ai qua lại, liền nói nhỏ: "Cái kia a, có hay không có? Cái lãnh cảm đó."
Thời Thanh Thu vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy tấm biển ở cuối hành lang, nàng chỉ muốn nói đã tìm thấy, chính vì vấn đề của Diêu Nhuế nên nàng chặn lời trong yết hầu. Đèn hành lang màu vàng ấm áp, che khuất ửng hồng trên má, trầm thấp cười nói: "Cậu có thể đừng lấy bộ dáng lo lắng như vậy được không? Mình đều không lo lắng."
"Không phải..." Diêu Nhuế ngăn Thời Thanh Thu lại, thả chậm bước chân, thần thần bí bí quan tâm nhắc nhở: "Hai chúng ta quen thuộc như vậy, đúng không, chuyện này đâu có gì mà cậu phải giấu giếm mình? Tất cả đều đến mức này, nếu không có tác dụng, tỷ tỷ đây liền dạy cậu làm sao tạo ra bầu không khí a."
Dưới cái nhìn của Diêu Nhuế, Ôn Khinh Hàn không giống người có thể chủ động, lần kia Thời Thanh Thu lại nói Ôn Khinh Hàn là tính tình lãnh đạm, như vậy hai người này làm sao củi khô lửa bốc? Va chạm gây gổ hẳn là cũng khó đi?
Thời Thanh Thu thở dài, mỉm cười, kéo cánh tay Diêu Nhuế về phía trước, ho khan nói: "Cậu không cần quan tâm, cậu ấy... không lãnh cảm, mình cũng không lãnh cảm, chúng ta rất bình thường..."
Khi nói lời này, thanh âm của Thời Thanh Thu nhẹ nhàng mềm mại, nghe có vẻ như xấu hổ. Thời Thanh Thu nghĩ đến đêm qua trước khi ngủ, trên bàn làm việc thỉnh thoảng nổi lên sóng triều.
Cảm giác vô cùng ngại ngùng ban đầu dần dần phai nhạt qua ngày đêm, chỉ còn sót lại từng chút bừng bừng ngọn lửa khát vọng, kèm theo liệt hỏa thiêu đốt cùng một chỗ.
Còn có nụ hôn trước khi xuống xe, Ôn Khinh Hàn nơi nào có lãnh cảm? Ngay từ đầu nàng uống nhầm thuốc gì rồi mới cho rằng Ôn Khinh Hàn bị lãnh cảm a?
Diêu Nhuế ý vị thâm trường phụ họa theo: "Ồ...đều không lãnh cảm... ghê gớm, trần nhà sắp cháy rồi."
Thời Thanh Thu không khỏi bật cười, vỗ nhẹ vào tay Diêu Nhuế, "Đừng nói hươu nói vượn."
Vừa đi tới cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa, phía sau truyền đến hai giọng nữ vui vẻ chào hỏi.
"Aiz, là phía trước, nhanh lên."
"Ể? Đây không phải là Kỳ Duyệt sao? Sao không hẹn chúng ta cùng đến mà lại tự mình đến vậy?"
Bàn tay Thời Thanh Thu đang giơ lên chợt dừng lại, sau đó quay lại nhìn, Kỳ Duyệt đi theo hai nữ nhân đã đuổi kịp hai người, ở phía sau hai người không xa. Cũng giống như lúc nhìn thấy nàng trong đoàn, trên mặt nở nụ cười hòa nhã, vô hại như bạn thân nhất vậy.
Kỳ Duyệt không có nhìn qua, mà là cười nói với hai nữ nhân kia: "Khoảng thời gian này tương đối bận, cho nên không có thời gian liên hệ với mọi người, mình vừa tan họp liền tự mình qua đây."
Hành lang trải thảm, lại có tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến, căn bản không thể nhận thấy có ai ở phía sau.
Diêu Nhuế có chút lo lắng, nhưng Thời Thanh Thu khẽ giương khóe môi không quan tâm, gõ cửa, sau đó vặn nắm cửa đi vào.
Đã có cả chục người tụ tập bên trong, đột nhiên thấy như căn phòng nhỏ dần. Quan trọng nhất là ngay cả với ba người phía sau, ước tính Thời Thanh Thu chỉ có thể nhớ không quá ba cái tên.
"Ai nha, đại minh tinh của chúng ta đến rồi. Lần trước nói không có thời gian, lần này mình nói làm sao cũng nên tham gia. Thanh Thu, còn nhớ mình không? Mình là Trương Bằng a."
"Đúng vậy, lần trước mình chờ cậu rất lâu, nhưng cuối cùng cậu nói không đến, còn muốn xin chữ kí của cậu, chồng mình rất thích phim của cậu a. Này Thanh Thu, mình là Lý Vy, lúc đó ở chung ký túc xá với cậu, nhớ không?"
"Còn có mình, còn có mình..."
Vừa bước vào, Thời Thanh Thu liền bị một trận âm thanh chào mừng chôn vùi, khó phân thật giả.
Nàng nở nụ cười vừa phải, không để lộ một chút sơ hở nào: "Đương nhiên là nhớ rồi, làm bạn cùng lớp bốn năm làm sao dễ quên như vậy?"
Hai nữ nhân phía sau cũng đi theo chào hỏi, phía sau chỉ có Kỳ Duyệt khiến Diêu Nhuế cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô vỗ tay làm ra vẻ trêu chọc: "Mọi người, ăn trước đi, giờ này nữ thần không thể ăn, còn phải giữ dáng a..."
Không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nam, nói: "Đúng a, đồ ăn mang lên rồi. Ăn cơm trước rồi tính ban đêm chơi cái gì."
Mọi người vừa nói chuyện vừa mỉm cười ngồi xuống, Thời Thanh Thu tự nhiên ngồi bên cạnh Diêu Nhuế, Kỳ Duyệt ngồi ở bên kia của Diêu Nhuế, chỉ mỉm cười chào hỏi những người có mặt, không có gì khác thường.
Bữa ăn này dài vô cùng, đã bao nhiêu năm trôi qua, nói về cuộc sống hàng ngày, những người trong bàn ăn ít nhiều mang mặt nạ. Chỉ khi nhớ lại bốn năm đại học, nụ cười trên gương mặt của mọi người mới trở nên chân thật.
Trong nửa bữa ăn, cơ hồ nói rất nhiều, từ sinh viên năm nhất đến năm cuối, từ các sự kiện lớn trong trường cho đến những chuyện bát quái trong ký túc xá. Diêu Nhuế thỉnh thoảng chen vào, Thời Thanh Thu thỉnh thoảng đáp lại, Kỳ Duyệt từ đầu đến cuối cảm giác như hiện diện rất thấp.
Một lúc sau, Thời Thanh Thu lấy điện thoại ra chụp ảnh, Lý Vy mới hỏi: "Thanh Thu, ăn một bữa cơm vẫn bị người nhà kiểm tra sao?"
Mọi người bật cười, Thời Thanh Thu nhấn nút gửi rồi cất điện thoại nói: "Nào có, cậu ấy gửi cho mình trước, mình cũng gửi lại cho cậu ấy một cái, thuận tiện phát Weibo."
Lý Vy híp mắt cười: "Nói đến, mình thật không ngờ cậu với sinh viên tài cao Ôn Khinh Hàn cùng một chỗ a. Lúc đó mình nghe nói quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất tốt, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hiện tại thậm chí còn kết hôn."
Một giọng nam vang lên: "Đúng vậy a, cậu với Ôn Khinh Hàn đều đã từng nằm trong danh sách "nữ thần được người ta muốn theo đuổi nhất" của đám nam sinh chúng ta. Nhưng Ôn Khinh Hàn thực sự quá khó theo đuổi, ai truy cậu ấy đều không được đáp ứng. Chuyện mình nhớ rõ nhất là lúc năm ba đại học, cậu đang bận rộn quay phim đi bôn ba khắp nơi nên khẳng định không biết. Lúc đó, một học trưởng theo đuổi cậu ấy suốt mấy tháng trời, từ mùa hè đến mùa đông, mỗi ngày đều chờ đợi dưới ký túc xá, các loại đồ ăn vặt điểm tâm, dùng mọi cách mời mọc cũng chưa từng thấy cậu ấy sửng sốt một lần, mỗi lần như vậy đều không để ý tới."
Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, đột nhiên cong mày cười: "Phải không? Thì ra là cậu ấy đối người như vậy. Chờ mình về nhà phải đề ra thật tốt hỏi cậu ấy a."
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, học trưởng anh tuấn ngày đêm đợi Ôn Khinh Hàn dưới lầu ký túc xá, mỗi lần nhìn thấy Ôn Khinh Hàn xuống lầu đi tới, tâm trạng của hắn liền bắt đầu vui vẻ. Nhưng mà Ôn Khinh Hàn chỉ một mặt không thay đổi lướt qua hắn, nhiều nhất sẽ nói một câu "Cảm ơn, tôi không cần."
Lý Vy cười cười nói tiếp: "Ai nha, cậu đừng như vậy, chúng ta chỉ thừa dịp cậu ấy không có ở đây mà bát quái một chút thôi. Cậu cũng vậy a, mỗi lần tan học đều có một đám người bao vây dưới lầu nhìn..."
Một tin nhắn thoại của Ôn Khinh Hàn truyền đến từ điện thoại trên bàn, Thời Thanh Thu muốn thoát ra khỏi bầu không khí này, cho nên nàng kiếm cớ đi vệ sinh, ra khỏi phòng.
Nàng đi đi lại lại trên hành lang, kề sát điện thoại vào tai, liền nghe thấy thanh âm mềm mại như nước của Ôn Khinh Hàn: "Bên tôi cũng rất nhiều người, tôi vào toilet gửi tin nhắn cho cậu."
Thời Thanh Thu mỉm cười nắm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi nói với Ôn Khinh Hàn: "Mình vừa nghe một chút bát quái của cậu, đêm nay về nhà thành thật khai báo, nếu không khai báo cẩn thận liền không được lên giường."
Tin nhắn vừa gửi đi, nàng thấy tên của Ôn Khinh Hàn hiển thị là cô đang gõ. Một lúc sau, một hồi lại ngừng, chuyển thành tin nhắn thoại: "Tôi làm gì có bát quái?"
Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Làm gì không có? Người ta đã liệt kê cậu là một trong những nữ thần mà bọn họ muốn theo đuổi nhất kia kìa, nữ thần a."
Đột nhiên bên kia không có động tĩnh gì, cũng không có hiển thị trạng thái nhập tin nhắn dưới tên, Thời Thanh Thu đang trong tâm trạng vui vẻ, có thể nghĩ đến việc Ôn Khinh Hàn đang cau mày cầm điện thoại, mặt mày đóng băng.
Thời Thanh Thu đột nhiên muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô, muốn bóp mặt cô, sau đó hôn lên đôi lông mày đang cau lại của cô.
Ý nghĩ này lập tức nảy sinh trong lòng Thời Thanh Thu, nàng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn là nàng muốn về nhà, sau đó cất điện thoại xoay người trở vào.
Bước chân của nàng không thuận lợi di chuyển, bởi vì cách đó không xa Kỳ Duyệt đang yên lặng đứng nhìn nàng, không giống như vừa mới đi ra, mà là đã đứng ở nơi đó rất lâu rồi.
Nàng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, vừa định rời đi, Kỳ Duyệt đã chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Thu, khoảng thời gian này cậu sống có tốt không?"
Thời Thanh Thu theo phản xạ lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người hơn nữa, vẻ mặt xa lánh cùng hờ hững: "Tôi sống rất tốt."