Ôn Khinh Hàn tỉnh dậy vì tiếng xì xào bên tai, thi thoảng cọ xát sau lưng.
Không biết từ lúc nào trong giấc ngủ, cô trở mình quay lưng về phía Thời Thanh Thu. Lúc này Thời Thanh Thu từ phía sau dán chặt vào thân thể cô, một tay dựng điện thoại trên thân thể cô, ngón cái nhấn vào màn hình, thỉnh thoảng nghe thấy thanh âm bên tai.
"Thời tiết càng ngày càng lạnh, xem ra không thích hợp..."
Đột nhiên lại tới một câu, Ôn Khinh Hàn híp híp mắt, hơi liếc nhìn màn hình điện thoại để ở bên cạnh, phía trên là lịch, sau đó Thời Thanh Thu chuyển sang giao diện.
"Vậy thì sớm nhất sẽ tới mùa xuân..."
Thời Thanh Thu khẽ ai thán, suy nghĩ của Ôn Khinh Hàn nhanh chóng thoát khỏi cơn buồn ngủ, tỉnh táo lại, cô lập tức hiểu được Thời Thanh Thu đang ai thán cái gì.
Cô động thân thể, lại thêm mấy lần tiếp xúc với thân thể Thời Thanh Thu, cảm giác trần trụi tập kích não cô, cảm giác mãnh liệt đêm qua giống như thủy triều không cách nào kháng cự nhanh chóng được cô nhớ lại.
Cô nhàn nhạt thở dài, chống đỡ thân thể đau nhức trở mình, Thời Thanh Thu đặt điện thoại xuống ôm eo cô, quan tâm hỏi: "Khinh Hàn, âm thanh lớn quá làm cậu tỉnh giấc sao?"
"Không có." Cô lại nhắm mắt, thanh âm trầm thấp yếu ớt, nghe vào tai lại thêm mấy phần lười biếng "Vừa rồi cậu xem cái gì vậy? Tôi nghe thấy cậu nói chuyện."
Thời Thanh Thu sờ vào lông mày của Ôn Khinh Hàn, trượt ngón tay xuống từng tất, rơi lên trên môi câu người đêm qua, "Mình đang xem lịch chọn ngày cưới. Hiện tại nhiệt độ đang hạ, thời tiết ngày càng lạnh, nên tổ chức đám cưới vào mùa xuân với mùa hè tương đối tốt. Mình muốn tận dụng thời gian đó qua hôn lễ, chúng ta sẽ đi một chuyến xa nhà, mùa đông quá lạnh mình không muốn động."
Ra là vậy.
Ôn Khinh Hàn cong môi, lông mày lạnh lùng nhất thời có chút động lòng người, giống như tuyết tan đầu mùa đông, nụ cười trên môi cũng say như rượu cũ, cô nhẹ giọng nói: "Cũng tốt, thời tiết lạnh, đúng là có nhiều chuyện bất tiện. Hơn nữa, tôi cũng thích hai mùa xuân hè như cậu."
Thời Thanh Thu cười ngọt ngào, đưa tay ra cùng Ôn Khinh Hàn mười ngón đan xen, nhìn chằm chằm Ôn Khinh Hàn không chớp mắt.
Nàng thích nhiệt tình hiếm thấy của Ôn Khinh Hàn khi động tình, mỗi ánh mắt cùng mỗi hô hấp đều đủ khiến nàng phát nghiện. Cho dù đêm qua bị nàng "khuất phục" như vậy, có thể thấy Ôn Khinh Hàn rất bao dung cùng nuông chiều nàng, tất cả đều xuất phát từ tình yêu dưới đáy mắt.
Nghĩ đến đây, nàng liền muốn trêu chọc, buông lỏng tay sờ eo Ôn Khinh Hàn, cố ý mập mờ nói: "Thời thái thái, đêm qua là tư thế truyền thống a, cậu hài lòng chưa?"
Ôn Khinh Hàn cười nhạt: "Hài lòng, tôi rất thích. Nhưng nói tới, tôi nhớ lần trước là tư thế truyền thống, còn chưa có thời gian hỏi Ôn thái thái cảm thấy thế nào."
Về khả năng tán tỉnh, Thời Thanh Thu không có cơ hội thắng Ôn Khinh Hàn, cùng hoàn cảnh, Ôn Khinh Hàn che giấu rất giỏi, lúc này vành tai đỏ bừng vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên. Thời Thanh Thu thì khác, khuôn mặt nàng liền đỏ tới tận cổ.
"Mình..." Thời Thanh Thu nói không nên lời, nhìn đáy mắt Ôn Khinh Hàn tràn đầy trêu tức, nàng tức giận cắn bả vai Ôn Khinh Hàn một cái, oán giận nói: "Cậu chỉ biết khi dễ mình, mỗi lần đều như vậy".
“Không dám.” Ôn Khinh Hàn đảo khách thành chủ ôm lấy Thời Thanh Thu, hôn lên môi Thời Thanh Thu, nhẹ giọng thì thầm vào tai nàng: “Thanh Thu, cậu không biết tôi thích cùng cậu không có bất cứ rào cản thế nào đâu, cảm giác giống như trái tim đều tựa vào nhau, cùng nhịp đập, thậm chí là nhịp thở cùng đồng bộ, tôi thích như vậy... "
Thời Thanh Thu không biết còn có ai đem tình cảm biểu đạt đến nhu tình mật ý như vậy, tóm lại cho đến hiện tại, nàng chỉ biết có Ôn Khinh Hàn. Những lời gây xấu hổ như vậy, Ôn Khinh Hàn đều mềm mại như nước truyền đạt cho nàng khiến nàng không cách nào kháng cự.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng thực sự cảm thấy cực kỳ dễ nghe.
Nàng ôm mặt Ôn Khinh Hàn, đôi mắt đẹp ẩn tình đối mặt với Ôn Khinh Hàn, khẽ nói: "Ôn đại luật sư, cậu tuyệt đối là lưu manh có học thức nhất mà mình từng thấy. Địa vị của cậu trong lĩnh vực lưu manh không thua gì địa vị của cậu trong nghề luật sư đâu."
"Phải không?"
Ôn Khinh Hàn nhướng mày, thân thể bị đè ép liền áp Thời Thanh Thu xuống giường, chịu đựng thân thể khó chịu mà hôn nàng, nghe nàng khẽ cười, mặc kệ có chút không có khí lực, để cho tất cả thanh âm dịu dàng đều chôn vùi giữa môi và răng.
Lúc ý loạn tình mê, Thời Thanh Thu nghe thấy Ôn Khinh Hàn thì thầm bên tai: "Vậy tôi cũng không cô phụ kỳ vọng của cậu."
.
Những ngày cuối tuần dù là ở đâu, lưu lượng người cũng đông hơn ngày thường, lượng người ra vào buổi tối càng đông hơn.
Qua mấy ngày trời cuối cùng cũng tạnh mưa, Giản Ý Chi ăn cơm xong ra khỏi nhà lang thang không mục đích. Hầu như tất cả những người đi qua cùng những người đi bộ ở phía xa đều đi thành cặp, rất ít người đi một mình như nàng, nhìn kỹ cũng không thể tìm thấy.
Tất cả đều là cặp tình nhân trẻ tuổi hoặc các cặp vợ chồng trung niên, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, các cặp khác giới cùng đồng giới, còn có một số có con nhỏ.
Nhìn giống như nàng là người duy nhất không có người nói chuyện.
Bạn bè của nàng có thể chia sẻ vui sướиɠ cùng buồn phiền không nhiều, coi như chỉ có Ôn Khinh Hàn là bạn thân nhất, còn Thời Thanh Thu và Diêu Nhuế là bạn học bình thường, tốt hơn so với các bạn học cùng lớp khác mà thôi.
Nhìn thế này, hiện tại có thể cùng nàng tán gẫu, tìm một chỗ uống chút gì đó chỉ có Ôn Khinh Hàn.
Nàng lấy điện thoại ra, gửi vị trí cho Ôn Khinh Hàn qua wechat, sau đó là câu: "Ra ngoài một chút không?"
Ôn Khinh Hàn nhanh chóng đáp lại: "Không, bồi người nhà xem TV."
Bồi người nhà xem TV? Bồi vợ xem thì có.Giản Ý Chi cau mày hờn dỗi nhét điện thoại lại vào túi, thật chẳng lẽ muốn làm bạn với rượu thịt sao? Nhưng nghĩ đến việc khiến người khó chịu đó, ngón tay Giản Ý Chi đang định rút điện thoại lại dừng lại.
Còn ai có thể đi cùng nàng không? Còn một người, nhưng giống như nàng không tìm được lý do đi hẹn.
Xảy ra nhiều xích mích như vậy, giống như khoảng cách giữa hai người đột nhiên được mở ra, thậm chí còn xa hơn so với trước khi người kia đến làm việc ở sở sư vụ. Tâm lý muốn thay đổi còn mạnh mẽ hơn lúc đó.
Lúc đó nàng muốn thay đổi trạng thái luôn lôi kéo, nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi trạng thái tránh né này.
Một là phân rõ ranh giới, hai là phá bỏ hiện trạng.
"Hiện tại cậu đuổi kịp, chúng ta còn có thể làm thông gia, Thanh Thu không có ý kiến."
Lời nói của Ôn Khinh Hàn hôm qua còn văng vẳng bên tai nàng. Dựa vào tính cách của Ôn Khinh Hàn sẽ không nên vô cớ nói những lời này với nàng. Hơn nữa còn nói có cùng Phó An Nhiên nói chuyện ở tầng dưới một lúc, hai người họ nói cái gì đây?
Đầu óc Giản Ý Chi rối tung cả lên, không muốn về nhà cũng không biết phải làm sao. Nàng mua vài lon bia ở cửa hàng ven đường, đi bộ đến công viên Giang Tân tìm một cái ghế dài ngồi xuống, uống xong một lon bia, nàng mở điện thoại vào WeChat, ánh mắt lưu luyến nhìn tên Phó An Nhiên.
Tìm hay không tìm đây? Nàng chưa kịp nghĩ ra lý do thì Phó An Nhiên đã gửi tới một tin nhắn, Giản Ý Chi bị dọa sợ đến mức tay run run, vội vàng bấm vào, đó là một câu rất bình thường: "Học tỷ, hôm nay là thứ bảy khá nhàm chán, ra ngoài một chút không?"
Nàng vội vàng đặt bia sang một bên, hai tay cầm điện thoại, ngón cái để trống trên màn hình, gõ vài chữ rồi xóa, nàng lo lắng đến mức không biết phải trả lời thế nào.
Nàng sợ Phó An Nhiên sốt ruột chờ, đành phải ra vẻ trấn định rồi gửi vị trí cho cô, sau đó trả lời: "Tôi đang ở công viên Giang Tân, em qua đây đi."
Ừm, rất tỉnh táo, không có vấn đề. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhét điện thoại vào túi rồi bình tĩnh tiếp tục uống bia, nhưng bản thân nàng cũng không để ý tay đang cầm lon có chút run rẩy.
Phó An Nhiên bắt taxi đi dọc theo con đường mòn của công viên Giang Tân, nhìn từng cái ghế một. Từ một gia đình ba người hạnh phúc, nhìn thấy tình nhân trẻ tuổi, không biết đã đi bộ bao lâu, cách đường chính bao xa. Chỉ khi đó dưới ngọn đèn đường, cô nhìn thấy Giản Ý Chi đang uống bia một mình.
Công viên Giang Tân ngày cuối tuần náo nhiệt như vậy, ngay cả một lối đi nhỏ cũng náo nhiệt, chỉ có Giản Ý Chi tựa như cách biệt với hỗn loạn của thế giới bên ngoài, một mình một người. Cô nhìn ở trong mắt, không hiểu sao trái tim lại đau nhói.
Giản Ý Chi uống cạn, tiện tay đặt lon rỗng sang một bên, lại muốn mở lon khác.
Phó An Nhiên hít mũi một cái, bước nhanh tới nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng uống nữa."
Giản Ý Chi sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút kinh ngạc cùng mất tự nhiên, đầu ngón tay véo cái lon, khẽ đáp: "Đây là bia, không sao, đối với tôi không có vấn đề..."
Nàng cúi đầu xuống, không tránh tay Phó An Nhiên, hai người giằng co ở nơi đó. Cuối cùng, Phó An Nhiên bị đánh bại, buông tay nàng ra, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nơi nàng đặt bia, giữa hai người có khoảng cách nhất định.
"Lần trước, cảm ơn em đưa tôi về nhà. Mẹ tôi nói cho tôi biết, còn không có thời gian cảm ơn em." Nàng thấp giọng nói, ngón tay kéo nắp lon, sau đó siết chặt vỏ lon uống một ngụm lớn.
“Vâng, không cần khách khí, chúng ta sống gần, nên làm như vậy.” Phó An Nhiên vén tóc, khóe miệng cười nhạt.
Là a di nói cho nàng biết, như vậy có phải đã chứng thực lời Ôn Khinh Hàn đã nói không. Giản Ý Chi lúc say sẽ không hiểu người khác nói gì, nàng cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ đêm đó, nàng không hiểu câu hỏi kia.
"Cái kia..."
"Học tỷ..."
Hai người đồng thời nhìn nhau, đồng thời lên tiếng, đồng thời ngậm miệng không nói, im lặng vài giây rồi đồng thời cười rộ lên. Không khí khẩn trương liền dịu lại một chút.
Phó An Nhiên khẽ nói: "Học tỷ nói trước đi, em nghe."
Giản Ý Chi cúi đầu nhìn cái lon trong tay, nàng nhẹ lắc lư trái phải, góc độ thay đổi giúp nàng có thể nhìn thấy bia bên trong, theo động tác của nàng có chút dao động, giống như suy nghĩ hiện tại của nàng, không cách nào giải quyết ổn thỏa.
Nàng lại nhấp một ngụm lớn, ngón tay dùng sức bóp cái lon. Âm thanh vẫn trầm thấp, giống như có chút xấu hổ, "Thực ra, tôi không biết phải nói thế nào. Khoảng thời gian này trở thành như vậy, tôi có trách nhiệm rất lớn. Nhưng tôi không có cách nào, tôi không thể hòa thuận với em như lúc ba mẹ vắng nhà, như vậy thật không đúng."
Nàng dừng một chút, càng nói càng không mạch lạc: "Tôi không muốn giống như Khinh Hàn, như vậy không tốt. Nhưng bây giờ lại như vậy, tôi rất không thoải mái, là lỗi của tôi ..." Nàng ngừng một chút, thanh âm thấp xuống, còn có chút mơ hồ không rõ, lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy tôi đối xử với em không tốt... nhưng lúc đầu chúng ta đều không muốn như vậy...Cho nên, nếu em muốn rời đi, tôi có thể giới thiệu sở sư vụ khác cho em, thực xin lỗi.…"
Mặt Giản Ý Chi nóng bừng, giống như đã uống quá nhiều, nói xong cả người choáng váng, thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên, kìm nén một bụng ủy khuất lại muốn uống bia.
Không chờ nàng giơ tay lên, đất trống được đèn đường chiếu sáng phía trước xuất hiện một đôi chân, sau đó hô hấp ấm áp đến gần, sau lại là thanh âm êm tai mang theo chút dịu dàng của Phó An Nhiên truyền tới: "Học tỷ, chị có thích em không?"
Âm thanh này giống như cứu rỗi lại giống như một bàn tay đẩy nàng ra khỏi vách đá, hô hấp của nàng ngừng lại một lúc, chân tay luống cuống.
Nàng cảm thấy bí mật của mình tựa như đột nhiên bị phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, bại lộ trước công chúng.
Phó An Nhiên nghe được, lời kia có chút do dự lại ủy khuất "Tôi cảm thấy tôi đối xử với em không tốt..." câu được câu mất, cùng Giản Ý Chi ngày thường dạy cô đạo lý tựa như là hai người.
Giản Ý Chi như vậy rất giống ốc sên, động một chút lại muốn rụt về.
Cô cúi người nâng mặt Giản Ý Chi lên, mặc dù mặt mình cũng đỏ nhưng vẫn kiên nhẫn cười hỏi: "Hửm? Chị có thích em không?"
Cả người Giản Ý Chi đều ngẩn ra, lúc này người bên cạnh lại phát hiện ra hai người khác thường, che miệng cười nhìn hai người, Phó An Nhiên cũng phát giác được, tạm thời gác lại suy nghĩ muốn nói sâu, ôn nhu nói: "Em không muốn đi, cũng không cố ý trốn tránh chị, nhưng nơi này có quá nhiều người, cũng có chút lạnh, chúng ta qua nơi khác nói đi."
Chuyển qua nơi khác, trong nhà khẳng định không được, hay quán cà phê? Tình huống này có thể gây lúng túng, hay quầy đồ nướng? Không phù hợp.
Càng nghĩ, Giản Ý Chi liếʍ liếʍ môi, thanh âm như muỗi kêu: "Trời có chút lạnh, tôi......tôi có căn hộ, có thể đến đó, đừng về nhà..."
“Được, vậy đi thôi, em cảm thấy bên ngoài có chút lạnh a.” Phó An Nhiên mỉm cười lấy lon trong tay Giản Ý Chi đặt lên băng ghế, sau đó kéo nàng lên.
Hai người cùng dọc theo đường trở về, trên đường đều là Phó An Nhiên lôi kéo Giản Ý Chi đi.
Giản Ý Chi không lái xe đến, cho nên đành bắt taxi rời đi. Nàng miễn cưỡng bình tĩnh báo điểm đến, hai tay chống đầu gối, thỉnh thoảng khẩn trương nắm chặt, mà Phó An Nhiên ở bên cạnh trong mắt đã sớm ngậm lấy ý cười.
Giản Ý Chi rất ít khi về ở trong căn hộ đã mua, đi xã giao muộn sẽ đến ở lại qua đêm, thỉnh thoảng lại gọi cho a di quét dọn đến xử lý vệ sinh.
Nàng đóng cửa lại, hai tay khẩn trương chà xát túi quần, ngượng ngùng nói: "An Nhiên, em muốn uống nước không? Tôi đi nấu, uống nước nóng ủ ấm thân thể tương đối tốt."
Phó An Nhiên đến gần nàng, cố nén xấu hổ trong lòng, nghênh tiếp ánh mắt của nàng nói: "Hiện tại không muốn uống, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi."
Đối mặt với tình cảnh của Giản Ý Chi lúc này, tuyệt đối không thể thuận nàng, nếu không hiểu lầm giữa hai người vĩnh viễn sẽ không thông. Muốn Giản Ý Chi chủ động thừa nhận thích cô còn khó hơn để nàng thua kiện.
Vẻ mặt của Giản Ý Chi ngưng trệ, lúc Phó An Nhiên đến gần, nàng liền lùi lại từng bước, làm sao cũng không thể trả lời câu hỏi kia.
Tiếng tim đập cùng tiếng giày cao gót của Phó An Nhiên lần lượt đập trong tâm trí nàng. Hiện tại tình huống này đã rõ ràng rồi phải không?
"Tôi ...cái kia...vừa rồi..." Giản Ý Chi nhanh chóng rút lui, "rầm" một tiếng, nàng chớp mắt mấy cái.
Xong rồi, đυ.ng tới cửa rồi, không còn đường lui nữa.
Phó An Nhiên quả thật chỉ hận rèn sắt không thành thép, này còn cân nhắc cái gì nữa? Nếu cô không có ý tứ gì với Giản Ý Chi, nơi nào còn cần chuyển qua nơi khác tiếp tục nói làm cái gì? Hơn nữa, nếu Giản Ý Chi không thích cô thì mấy khí thế kia đều bay đi đâu hết rồi?
Giản Ý Chi nghiến răng nhìn thẳng vào mắt Phó An Nhiên, thanh âm của nàng có chút run rẩy: "Em có hiểu những gì tôi vừa nói không? Nếu em muốn rời đi, tôi có thể giới thiệu sở sư vụ khác cho em. Trong thời gian này là tôi sai, chúng ta..."
“Chị say sao?” Phó An Nhiên đột ngột ngắt lời nàng, đứng vững ở trước mặt nàng, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
“Đương nhiên là không, trình độ của tôi, bia kia làm sao có thể làm tôi say được?” Giản Ý Chi không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
“Đã không say, chị làm sao lại ngốc như vậy?” Phó An Nhiên xấu hổ đỏ mặt, buồn cười tiến lại gần nàng.
Hô hấp gần kề, Giản Ý Chi đều nói không nên lời, mắt mở to không biết phải làm gì.
Môi cô bị cắn, thân thể bị ép vào cửa, lần này Phó An Nhiên rất tỉnh táo. Phó An Nhiên không cho nàng phản kháng mà giữ lấy thân thể của nàng, ánh mắt luôn thanh tỉnh của cô lúc này trở nên mềm mại.
Tim Giản Ý Chi đập kịch liệt, hô hấp cực kỳ nóng, trong lòng có thanh âm khiến nàng ôm lấy Phó An Nhiên, hô hấp cùng thân thể đều quấn lấy nhau, giống như một liều thuốc tốt chữa khỏi mất mát cùng cô đơn mấy ngày này.
Cửa phòng mở ra, hai người ôm nhau từng bước lùi lại, khi Phó An Nhiên hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của Giản Ý Chi, Giản Ý Chi liền nghe thấy cô nỉ non nói: "Em cũng giống như chị, em thích chị, giống như chị thích em vậy."