Cùng Kỳ Duyệt gặp mặt không ảnh hưởng đến tâm tình của Giản Ý Chi, hôm sau nàng có vụ án phải ra tòa. Sau thời gian dài chuẩn bị, thân chủ của nàng đã thắng kiện trong phiên sơ thẩm.
Giản Ý Chi không kìm được vui mừng, lái xe trở lại sở sư vụ, vừa vào cửa, nàng đã ra lệnh: "Liễu Ức, em cùng Tư Kỳ ra ngoài đóng gói một chút đồ ăn đem về cho mọi người đi, mua thêm đồ uống, tôi chiêu đãi."
Liễu Ức sửng sốt, "Tình huống gì đây?"
"Cái gì mà tình huống gì đây, tôi thắng kiện rồi. Nhanh lên, cứ tùy tiện mua, trở về tôi thanh lý." Tâm tình của Giản Ý Chi rất tốt, kéo Liễu Ức đứng dậy đẩy đi rồi tự mình ngồi xuống ghế.
"A a a! Thắng rồi! Thật lợi hại a! Tư Kỳ đi thôi, lão đại chiêu đãi, nhanh lên!" Liễu Ức bước tới vài bước nhấc Mạnh Tư Kỳ lên, hai người nhận lệnh ra ngoài quét sạch.
Trần Dật thò đầu ra hỏi: "Giản lão đại, sao chị không mời chúng ta ra ngoài ăn cơm, này chỉ ăn vặt thôi sao?"
Đôi khi thắng kiện, ra ngoài ăn một bữa cũng không có gì lạ. Hơn nữa, Giản Ý Chi hào phóng như vậy, còn để tùy tiện mua, rõ ràng đối với vụ thắng kiện này rất cao hứng.
Giản Ý Chi đưa tay gõ lên trán hắn, nói: "Cậu nghĩ đồ ăn vặt rất rẻ sao? Không phải tôi nói cứ tùy tiện mua sao? Cậu nhìn hai người kia mộg hồi không đem cái bàn này bày đầy thịt mới là lạ."
"Ôi, em chỉ nói một chút thôi, chị đừng kích động..."
Phó An Nhiên ở tại vị trí an tĩnh mỉm cười, sau đó kéo ống tay áo của Lý Văn Kiêu bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Lý ca, tôi nhớ vụ án của Giản luật sư là phiên tòa đầu tiên mà phải không? Sao lại ăn mừng sớm như vậy? Nếu bị cáo lại kháng cáo thì sao?"
Lý Văn Kiêu gõ bàn phím cười lớn, quay đầu nói chuyện phổ cập khoa học với cô: "Chuyện này em không hiểu đâu. Mặc dù không phải phán quyết lần nào cũng đi ăn mừng, nhưng bản án trong Giản lão đại với Ôn lão đại bị cáo chưa bao giờ không phục phán quyết a. Một khi hai người đó tiếp nhận ủy thác, như vậy liền hoàn toàn chắc chắn."
"À……"
Phó An Nhiên hiểu ra, trong mắt cô có rất nhiều cảm xúc, đối với Giản Ý Chi có sự sùng bái, nhưng cũng có mất mát.
Cô nhớ tới, kể từ khi ba mẹ trở về, cô hầu như không nói chuyện với Giản Ý Chi được mấy phút. Có đôi khi đi ra ngoài hay về nhà gặp phải đều chỉ là gật đầu chào hỏi, từ lúc cùng uống rượu cho đến nay, cô không còn thân cận với Giản Ý Chi như lúc đó nữa.
Giản Ý Chi đánh Trần Dật một cái rồi quay trở lại văn phòng. Phó An Nhiên nhìn hai luật sư nam đang tập trung làm việc, lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng Giản Ý Chi vừa đóng, cảm thấy không thoải mái liền giả vờ tự nhiên đứng dậy đi lên lầu hai.
"Cộc cộc cộc"
"Mời vào."
Phó An Nhiên mở cửa đi vào, một lần nữa bước vào văn phòng nơi cô từng làm việc với Giản Ý Chi, trong lòng cô có chút xúc động, liền đi về phía Giản Ý Chi.
Sau khi Giản Ý Chi đi lên cũng không có việc gì, chỉ lấy điện thoại ra bấm mấy lần, lúc này Phó An Nhiên đã đi về phía nàng, cảm xúc trong lòng nàng trong khoảng thời gian này đột nhiên lộ rõ ra.
Phó An Nhiên đứng yên tại bàn làm việc, đột nhiên không biết nói thế nào, "Học tỷ..."
“Ngồi đi, đừng đứng.” Giản Ý Chi tận lực duy trì biểu cảm của mình, không cẩn thận quan sát biểu hiện của Phó An Nhiên, cũng không nghĩ về nụ hôn đêm đó.
Phó An Nhiên đưa tay nắm chặt góc áo ngồi xuống, cô nhìn thấy vẻ mặt thân thiện quen thuộc của Giản Ý Chi, cô muốn thuyết phục bản thân, nhất định là ảo giác. Nhưng dù có thuyết phục bản thân như thế nào, cô cũng không thể không nghĩ theo hướng kia.
Cô cảm thấy Giản Ý Chi đang cố ý xa lánh mình, không quá rõ ràng, nhưng đủ khiến cô nhận ra manh mối.
Cô cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Học tỷ, trong khoảng thời gian này chị không nói chuyện với em nhiều. Em gửi WeChat cho chị, chị cũng rất ít trả lời."
Giản Ý Chi có chút vô phương ứng đối, bàn tay dưới bàn nắm rồi buông, với lỏng rồi lại nắm, vẻ mặt không có thay đổi gì, vô cùng tự nhiên cười nói: "Không phải đã nói khôi phục lại bộ dáng như trước sao? Trong hai người chúng ta, phải ít nhất có một người yêu đương thì mới có thể hòa hợp trở lại, nếu không ba mẹ sẽ lại hiểu lầm."
Phó An Nhiên bỗng nhiên im lặng nhìn Giản Ý Chi, trong mắt phi thường khẳng định, thanh âm nặng nề chậm rãi nói: "Nhưng em cảm thấy chị đang tránh mặt em. Thời điểm trước kia quan hệ chúng ta chưa chuyển biến tốt đẹp, chị cho em cảm giác mặc dù chúng ta rất hợp tính, nhưng giữa chúng ta giống như luôn có một khoảng cách rộng, em không vượt qua được, chị cũng sẽ không chủ động đến. Sau này, thời gian làm cho khoảng cách này dần biến mất, em có thể bước qua đứng cùng chị. Hiện tại, em đột nhiên cảm thấy chị thậm chí không còn thoải mái như trước, thật giống như đang lùi lại phía sau, trở lại còn xa hơn lúc ban đầu."
"Không có, em nghĩ nhiều rồi..." Ánh mắt Giản Ý Chi lóe lên, không một giây nào có thể cùng Phó An Nhiên đối mặt.
Gần đây, vì để không chạm mặt Phó An Nhiên, ngay cả lúc gặp mặt nàng cũng không nói quá nhiều, chào hỏi xong liền mượn cớ có việc đi trước.
Tin nhắn WeChat của Phó An Nhiên nàng không trả lời, hoặc là trả lời rất muộn. Thời điểm ba mẹ không có ở nhà, Phó An Nhiên ăn cơm xong liền trở về nhà tiếp tục trò chuyện với nàng trên WeChat, như thế tựa như một giấc mộng.
Phó An Nhiên cười, cười có chút ủy khuất cùng thất vọng, "Học tỷ, em cảm nhận được, hiện tại chị không muốn dây dưa cùng em nữa, nhìn chị vẫn như thường lệ, nhưng mà chị không còn chủ động tìm em, cũng em không trả lời em một câu. Em biết, đó là sau khi uống nhiều rượu đêm hôm đó liền như vậy..."
Trong lòng Giản Ý Chi đột nhiên "Lộp bộp" một tiếng, mở to mắt nhìn Phó An Nhiên, sợ cô sẽ nhớ ra cái gì.
“Học tỷ, tối hôm đó em uống quá nhiều nên làm cái gì sai sao?” Phó An Nhiên cụp mắt xuống nói nhỏ, ngón tay xoắn lấy góc áo, cảm thấy không chắc chắn.
Cô không biết tại sao lại như vậy, ngọn nguồn của mọi chuyện hẳn là đêm hôm đó. Nếu biết sớm sẽ như vậy, cô thà không nguyện ý chiều theo Giản Ý Chi uống rượu, cô luôn luôn không uống được rượu, nhưng ỷ vào Giản Ý Chi ở đó, hơn nữa Giản Ý Chi còn thích uống rượu nên cô liền đồng ý.
Cô làm sao cũng không nghĩ ra, mình say rượu có phải nói sai cái gì, thậm chí là làm cái gì khiến cho ấn tượng của Giản Ý Chi về cô đột nhiên kém đi.
Giản Ý Chi thở phào một hơi, ánh mắt có chút phức tạp: “Không có, thật không có” Nàng dừng nột chút, sau đó nói: “Là vấn đề của chính tôi, tôi sợ có thể ảnh hưởng đến em, không phải đã ước định rồi sao? Chờ…"
“Em có thể không có tâm tình đi phát triển” Phó An Nhiên cắn môi ngắt lời, nhìn đôi mắt Giản Ý Chi có chút kinh ngạc, cô nói tiếp: “Hiện tại em không có tâm tình kia, cũng không có ý nghĩ kia."
"Vậy em..."
“Có phải chị chờ đến khi em có tâm tình kia, có ý nghĩ kia mới sẽ không cảm thấy ảnh hưởng đến em phải không?” Phó An Nhiên lại ngắt lời Giản Ý Chi, khóe môi cô đang cười, nhưng trong mắt không có cảm xúc gì tương tự, rõ ràng cô không tin những lời Giản Ý Chi nói.
Trong lòng Giản Ý Chi rất loạn, ngả người ra ghế, không nói được gì, cũng không biết phải nói gì.
“Chỉ là vì ước định, vẫn là từ tận đáy lòng liền định trốn tránh, học tỷ có thể không tự mình cảm nhận được.” Phó An Nhiên cười đứng lên, hai mắt đỏ bừng, “Nhưng em có thể cảm nhận được."
Cô nói xong, không dừng lại, xoay người rời khỏi văn phòng của Giản Ý Chi.
Cửa văn phòng đóng sầm lại, khiến toàn thân Giản Ý Chi run lên, tất cả biểu hiện trong mắt đều cởi bỏ không còn một mảnh.
Nàng đã làm gì sai? Nếu không, tại sao lại biến thành cái dạng này đây?
.
Thời Thanh Thu ở nhà luôn có thói quen ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy lại không rời giường, nằm trong chăn bông trò chuyện với Ôn Khinh Hàn trên WeChat.
Ôn Khinh Hàn: "Tỉnh vẫn chưa chịu dậy, chờ một hồi ăn cơm, ăn no rồi đi tắm xong lại ngủ được không?"
Thời Thanh Thu mím môi cười đáp: "Ý của cậu không phải nói mình là heo sao? Hừ, đâu ra một con heo xinh đẹp như vậy [Tức giận] [Tức giận] [Tức giận]"
Ôn Khinh Hàn nhanh chóng gửi lại một gói biểu tượng cảm xúc cùng văn bản: "Mọi thứ đều dựa vào vui vẻ của cậu làm điều kiện tiên quyết.Jpg"
Thời Thanh Thu ở trong chăn bông "hừ" một tiếng, ngón tay trên màn hình nhanh chóng nhảy vọt: "Chính mình đi làm đều không coi trọng, còn không biết xấu hổ nói mình, mình muốn ra ngoài tới chỗ Phương tỷ."
Ôn Khinh Hàn: "Tôi đưa cậu đi."
Thời Thanh Thu: "Không muốn, giờ nghỉ trưa của cậu đã qua rồi, mình có thể tự đi."
Ôn Khinh Hàn: "Vậy cậu nói xong liền gọi cho tôi, chúng ta cùng đi ăn cơm."
Thời Thanh Thu đáp ứng trả lời, sau đó đứng dậy tắm rửa, trang điểm nhẹ chuẩn bị ra ngoài.
Khi đi ngang qua phòng ăn, nhìn thấy Đường Tĩnh Tuệ đang gọt lê, nàng bước vào kêu một tiếng: "Mẹ, con đi ra ngoài đây, buổi tối sẽ không về ăn cơm."
"Hả? Tối nay có hẹn sao?" Đường Tĩnh Tuệ không ngẩng đầu lên, chăm chú gọt lê.
“Cũng không phải.” Thời Thanh Thu bước tới nắm lấy cánh tay của Đường Tĩnh Tuệ, tựa cằm vào vai bà, khẽ nói: “Con ra ngoài gặp lãnh đạo trước kia một chút, sau đó cùng Khinh Hàn đi ăn cơm.”
Đường Tĩnh Tuệ cười cười, sau đó nhắc nhở: "Hai đứa mau về một chỗ sống chung đi. Lần trước có thấy mấy căn hộ ba mẹ giới thiệu cho hai đứa không? Có thích không? Thời gian lâu như vậy cũng chưa thấy hai đứa nhắc tới."
Sơ đồ mặt bằng đó Thời Thanh Thu đã nhìn thấy vào đêm tin tức hôn nhân được tiết lộ, cơ bản nàng không thích lắm. Trái lại, nàng thích biệt thự nàng đã mua nhưng không thường xuyên lui tới, cách bài trí trong căn hộ của Ôn Khinh Hàn cũng rất tốt.
Đường Tĩnh Tuệ cắt một miếng lê nhỏ đưa qua, Thời Thanh Thu cúi xuống cắn một cái, vừa ăn vừa nói: "Để con bồi ba mẹ thêm mấy ngày nữa. Việc nhà cửa để tụi con tự quyết định là được rồi, có yêu thích thì liền mua."
Nàng cảm thấy mình không thể sống trong cái nhà này nữa, căn bản là bắt đầu từ ngày đầu tiên nàng trở về, thanh âm thúc giục nàng sống cùng Ôn Khinh Hàn mỗi ngày đều truyền đến bên tai. Xem ra, cũng không giống nhau, chỉ là nàng vẫn chưa muốn sống cùng Ôn Khinh Hàn ở bên kia.
Đường Tĩnh Tuệ không nể tình, nghiêm túc cự tuyệt lòng hiếu thảo của Thời Thanh Thu, "Mấy người già chúng ta có thể bồi lẫn nhau, không cần hai người trẻ đến bồi. Nếu con thực sự muốn bồi thì sinh một đứa bé mang đến cho chúng ta còn tạm được. Chúng ta đã già rồi, chính là muốn cháu ngoại bồi mới có thể hạnh phúc. Hai đứa lớn rồi, không có gì tốt đi bồi cả."
“Được, tối nay con nói với Khinh Hàn, ba mẹ cứ yên tâm, được không?” Thời Thanh Thu vội vàng đồng ý, sợ lại kéo vào đứa nhỏ.
"Được, cái này còn tạm được. Nếu con không thích mấy kiểu căn hộ lần trước thì chờ hai ngày nữa để ba con chọn một chút, cho hai đứa xem lại. Còn có muốn mua xe gì, đừng quên chọn."
"Vâng, con biết rồi, con nhất định nhớ kỹ." Thời Thanh Thu đồng ý, liếc mắt nhìn thời gian, vỗ sau vai Đường Tĩnh Tuệ nói: "Mẹ, vậy con đi đây. Muốn mua cái gì về thì gọi con sớm một chút."
“Ừ, đi đi, cố gắng ban đêm không cần về nhà.” Đường Tĩnh Tuệ đặt đĩa ra, đối với Thời Thanh Thu ám chỉ không làm cho người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi.
Khóe môi Thời Thanh Thu run lên, nếu như hôn nhân này không có kết thúc, nàng sợ mình sẽ bị mẹ trói lại đưa đến nhà của Ôn Khinh Hàn.