Chương 8

Nếu muốn thay đổi thì nhất định phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ.

Từ ngày Tần Nhiễm trút hết nỗi oan uất bằng nước mắt, tảng đá dường như đang chặn ở trái tim hắn đột nhiên biến mất.

Giản Tùng Mặc nói không sai, hắn lần nữa ẩn nhẫn nhượng bộ, đổi lấy chỉ là sự tổn thương của Diệp Vân Thâm. Diệp Vân Thâm chỉ đơn giản cho rằng, hắn vẫn còn cơ hội để thương lượng, cho nên không quan tâm đến cảm nhận của hắn.

"Ba hầm canh sườn cho con này, rất ngon" Ngụy Thất một bên đưa tô canh cho Tần Nhiễm, một bên cảm ơn Giản Tùng Mặc đã nhiều ngày chăm sóc Tần Nhiễm, "Tiểu Mặc, mấy hôm nay con cũng chịu nhiều khổ cực rồi, cũng ăn một chút đi".

"Không cần đâu, chú Ngụy" Giản Tùng Mặc cười một tiếng cự tuyệt, "Lát nữa con ra ngoài gặp bạn, có thể sẽ cùng nhau ăn cơm".

"Vậy con nhanh đi đi, đừng đến trễ".

Đương nhiên Ngụy Thất biết rõ tình cảm của Giản Tùng Mặc đối với Tần Nhiễm , tuy hắn nhỏ hơn Tần Nhiễm ba tuổi, nhưng cử chỉ hành động lại chính chắn và vững vàng hơn các bạn cùng lứa.

Nhớ ngày đó Ngụy Thất một lòng muốn Tần Nhiễm kết giao với Giản Tùng Mặc, nhưng Tần Nhiễm lại quyết tâm gả cho Diệp Vân Thâm.

Kết quả là thâm tình không đáng một đồng, năm tháng vừa trôi đi không còn nữa.

Ngụy Thất tiễn Giản Tùng Mặc rời khỏi phòng bệnh, nói đầy ẩn ý: "Tiểu Mặc, bởi vì chuyện của Nhiễm Nhiễm đã chiếm quá nhiều thời gian của con, nếu công ty con có nhiều việc thì mau trở về Mỹ sớm đi".

Giản Tùng Mặc rất thông minh, hắn nghe Ngụy Thất nói liền biết có ý gì, cũng không e dè: " Chú Ngụy, tình cảm của con đối với Nhiễm Nhiễm, chú hẳn biết rõ. Cho nên bất luận Nhiễm Nhiễm có chuyện gì, con cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn".

"Tiểu Mặc, con còn trẻ".

Ngụy Thất là người từng trải, hắn hiểu rõ tình cảm không thể ép buộc, trong lòng Tần Nhiễm vẫn còn Diệp Vân Thâm, cho dù muốn bắt đầu tình cảm mới, cũng không phải bây giờ.

Huống chi với thân phận của Giản Tùng Mặc, muốn tìm dạng Omega nào lại không có? Đừng nói tới khi nào Tần Nhiễm sẽ từ bỏ hôn nhân này, cho dù từ bỏ, hắn cũng là một người đã ly hôn, làm sao xứng với Giản Tùng Mặc, người ở phía ngoài sẽ nói như thế nào? Chỉ biết nói Tần Nhiễm trèo cao mà thôi.

Tần Nhiễm đã chịu quá nhiều thương tích rồi, sẽ không thể chịu nổi những lời đồn nhảm nhí đó nữa, nguyện vọng duy nhất của Ngụy Thất

chính là nửa đời sau hắn sẽ sống vui vẻ.

"Con cùng Tần Nhiễm hữu duyên vô phận, thay vì chờ đợi mãi, không bằng nhìn về phía trước".

"Con yêu Tần Nhiễm" Giản Tùng Mặc không muốn nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt lấy lòng Ngụy Thất, bởi vì lời thề non hẹn biển cũng chỉ là lời nói, "Dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn yêu hắn".

Cuộc đời dài như vậy, Giản Tùng Mặc có rất nhiều cơ hội để chứng minh hắn thật sự yêu Tần Nhiễm, không cần phải vội vàng vào lúc này.

"Tiểu Mặc——"

Ngụy Thất chưa nói xong, đã bị Giản Tùng Mặc hời hợt cắt ngang: "Con sẽ không bắt buộc Nhiễm Nhiễm chấp nhận con, hắn có thể tự mình lựa chọn, nhưng con cũng có quyền lựa chọn tình cảm của mình. Chú Ngụy, chẳng lẽ cả quyền lợi này chú cũng cấm con sao?".

Đứa bé ngây thơ, khờ khạo trước kia giờ đã trở thành một nam nhân chân chính, nếu như Ngụy Thất đã từng còn mơ hồ lo lắng Giản Tùng Mặc không biết như thế nào là trách nhiệm của một gia đình, hiện tại hắn đã đủ làm cho người khác yên tâm.

Ngụy Thất hơi cong môi: "Đương nhiên sẽ không".

"Vậy con đi trước, tối gặp lại".

Lúc Giản Tùng Mặc trở lại bệnh viện thì cũng đã chạng vạng tối, Tần Nhiễm ngủ rất sâu, Ngụy Thất với Tần Tiêu cũng tựa vào ghế sa lon ngủ, hình ảnh trong phòng vô cùng yên bình đẹp đẽ.

Tần Nhiễm trở mình, chăn ở trên người rớt xuống, Giản Tùng Mặc nhanh chóng bắt lấy, nhẹ nhàng đắp lại cho hắn.

Cho dù Giản Tùng Mặc đã rất thận trọng, nhưng vẫn đánh thức Tần Nhiễm. Tần Nhiễm mở to mắt, không kịp chuẩn bị hai người mắt đối mắt với nhau, thần sắc Giản Tùng Mặc vô cùng tự nhiên, không có chút bất ngờ: "Tỉnh rồi sao?"

Tần Nhiễm tránh đi ánh mắt của Giản Tùng Mặt, gật đầu: "Ừ"

"Muốn uống nước không?" Giản Tùng Mặc ôn nhu hỏi.

Tần Nhiễm cảm thấy Giản Tùng Mặc cách hắn quá gần, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, nhịn không được mở miệng nói: "Cậu có thể đừng đứng gần như vậy được không?".

"Rất gần sao?" Giản Tùng Mặc vừa nói, vừa cố ý tiến lại gần Tần Nhiễm hơn, giọng điệu ngả ngớn, "Lúc này mới gần này?"

"Giản Tùng Mặc! " Tần Nhiễm tức giận đến hai gò má phiếm hồng, nghiến răng nghiến lợi kêu to tên Giản Tùng Mặc.

"Tôi đây" Khuôn mặt Giản Tùng Mặc ôn hòa, mỉm cười yếu ớt.

Tục ngữ có nói, không đánh người đang tươi cười, Tần Nhiễm nhìn bộ dạng này của Giản Tùng Mặc cũng không có tức giận, chỉ có thể hữu khí vô lực nói: "Cho tôi ly nước".

Giản Tùng Mặc rót ly nước cho Tần Nhiễm, quan tâm hỏi: "Vừa rồi tôi có đến siêu thị mua hạt dẻ, không phải anh rất thích thứ này sao? Để tôi lột cho anh".

Chưa kịp nói lời từ chối, Giản Tùng Mặc bóc hạt dẻ, động tác vừa thuần thục vừa nhanh chóng, như thể hường xuyên bóc vỏ hạt dẻ.

"Động tác thật nhanh......" Tần Nhiễm thì thào lẩm bẩm.

Giản Tùng Mặc thúc giục nói: "Nhìn cái gì, mau ăn đi.... "

Giản Tùng Mặc biết rất rõ sở thích của Tần Nhiễm, hắn biết Tần Nhiễm thích hạt dẻ, ghét hạnh nhân; thích rau thơm, ghét gừng; thích quả xoài, ghét quả dứa......

Mặc dù biết rất nhiều nhưng Tần Nhiễm lại giả vờ như không biết.

Ngụy Thất cùng Tần Tiêu tỉnh dậy lặng lẽ nhìn hình ảnh trước mắt, Giản Tùng Mặc không nói tiếng nào mà bóc vỏ hạt dẻ, Tần Nhiễm trầm lặng ăn hạt dẻ, vừa nhìn hai người thật xứng đôi.

Tần Nhiễm cầm hạt cuối cùng, bình tĩnh nói: "Tôi muốn gặp Diệp Vân Thâm".

Động tác Giản Tùng Mặc hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường: "Được, chờ chú tỉnh lại, tôi sẽ nói giúp anh".

Tần Nhiễm quay đầu, nhìn về phía hai người ba của mình đang vội vàng nhắm mắt lại nói: "Ba ba đừng giả bộ ngủ nữa, con muốn gặp Diệp Vân Thâm".

"Gặp hắn làm gì? " Nhắc tới Diệp Vân Thâm, cơn tức của Ngụy Thất lại bùng phát.

"Con có vài lời muốn nói với hắn" Tần Nhiễm cảm thấy, cho dù muốn ly hôn, hắn cũng phải rời đi rõ ràng.

Tần Tiêu vỗ vai Ngụy Thất: "Nếu như Nhiễm Nhiễm muốn gặp hắn, thì cho hắn gặp đi, có một số việc cần phải nói rõ ràng".

Giản Tùng Mặc đứng dậy đem vỏ ném vào thùng rác: "Con đi gọi hắn".

Diệp Vân Thâm không nghĩ tới Giản Tùng Mặc sẽ chủ động tìm hắn, dù sao lần trước hai người nói chuyện không hòa hợp, hơn nữa dã tâm của Giản Tùng Mặc đối với Tần Nhiễm lại rõ ràng như vậy.

"Nhiễm Nhiễm muốn gặp anh" giọng điệu Giản Tùng Mặc không hề sợ hãi, nghe không biết vui mừng hay tức giận.

Diệp Vân Thâm vui mừng nhướng mày, cố ý nói với Giản Tùng Mặc: "Tôi biết rõ hắn nhất định sẽ gặp của tôi".

Giản Tùng Mặc uể oải vặn vẹo cổ, bộ dạng giống như việc này không liên quan đến mình: "Đi thôi".

Tần Nhiễm muốn gặp Diệp Vân Thâm, quyết định này không làm cho ngạc nhiên Giản Tùng Mặc chút nào, giữa bọn họ còn có nhiều điều cần giải quyết, mà Tần Nhiễm muốn biết chính là Diệp Vân Thâm có yêu hắn hay không.

Nếu nói không một chút lo lắng là nói dối, Giản Tùng Mặc không đánh một trận sẽ không có cơ hội phân thắng bại, cho nên trước khi đi hắn đã cố ý đặt điện thoại đang mở ghi âm đặt ở đầu giường Tần Nhiễm

Diệp Vân Thâm đi vào phòng bệnh Tần Nhiễm, Ngụy Thất cũng không thèm chào hỏi, trực tiếp đi ra, ngay cả Tần Tiêu từ trước đến nay luôn ôn nhu cũng coi hắn như không khí.

"Anh ngồi đi" Tần Nhiễm chỉ cái ghế bên giường.

Diệp Vân Thâm hơi thận trọng ngồi xuống, khách sáo chào hỏi: "Gần đây thân thể em có tốt hơn không?".

Tần Nhiễm không khỏi tự giễu cười một tiếng, nhẹ giọng chào hỏi: "Như anh thấy, nhặt về được một cái mạng".

Diệp Vân Thâm không nghĩ tới đối thoại còn chưa tiến vào chủ đề chính, lời nói của Tần Nhiễm lại chanh chua như thế, cùng ngày xưa rất khác biệt.

"Thật xin lỗi" Dù như thế nào, Diệp Vân Thâm vẫn cảm giác mình thiếu nợ Tần Nhiễm một câu nói xin lỗi.

Tần Nhiễm không có tức giận, môi mỏng hé mở: "Anh chỉ muốn nói những lời này thôi sao?".

"Chúng ta vẫn còn có thể có con mà" Diệp Vân Thâm thò tay muốn vuốt ve khuôn mặt trặng bệch như tờ của Tần Nhiễm, lại bị Tần Nhiễm tránh đi.

Tần Nhiễm hít sâu một hơi, tiếng nói

rung rung, khuôn mặt cười như không cười nói: "Con......? Chúng ta còn sẽ con sao?".

Một người phải vô tâm đến nào, mới có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế?

Tần Nhiễm đã từng nghĩ là do Diệp Vân Thâm không hiểu tình cảm của mình, cho nên mới lạnh lùng với mình như vậy.

Mãi đến khi tân hôn, Diệp Vân Thâm lại gọi tên người khác một cách trìu mến, Tần Nhiễm mới nhận ra, người này không phải không đủ ôn nhu, mà là phần ôn nhu chưa bao giờ thuộc về hắn.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ là một vai phụ có cũng được mà không có cũng không sao trong chuyện tình của người mình yêu. Tất cả đều do hắn cam tâm tình nguyện trả giá, đã quá muộn để quay lại và mỉm cười trước mặt Diệp Vân Thâm.

Tần Nhiễm không muốn thừa nhận sự vất vả của mình hai năm qua là công dã tràng, không muốn làm tổn thương người cha đã ngăn cản hắn, nhưng thực tế đẫm máu khiến hắn phải thừa nhận—— Diệp Vân Thâm chưa từng yêu hắn.

"Anh có từng yêu tôi không?".

Tần Nhiễm tỏ vẻ giống như không cam lòng, nhưng cũng hận đến cực điểm.

"Diệp Vân Thâm, anh có từng yêu tôi không?".