Chương 1

Tối nay là hôn lễ của Tần Nhiễm với Diệp Vân Thâm, Giản Tùng Mặc không nói một lời, biểu hiện của hắn so với bầu không khí vui vẻ xung quanh hoàn toàn trái ngược nhau. Tần Nhiễm rốt cục đạt được ước muốn gả cho Diệp Vân Thâm, Giản Tùng Mặc chưa kịp nói ra lời yêu với Tần Nhiễm thì đã trở thành bí mật chôn vùi theo thời gian.

Cha của Giản Tùng Mặc với Tần Tiêu là bạn bè hợp tác với nhau, hắn sinh muộn hơn Tần Nhiễm ba năm. Dường như ba năm rất ngắn ngủi đó đã định trước Giản Tùng Mặc cùng Tần Nhiễm một lần lại một lần lướt qua nhau. Giản Tùng Mặc vừa học xong tiểu học thì Tần Nhiễm đã tốt nghiệp trung học, sau khi hắn tốt nghiệp trường cấp hai thì Tần Nhiễm lại tốt nghiệp cấp ba, thật vất vả bọn hắn mới học cùng trường đại học, ai ngờ vừa mới tốt nghiệp liền nhận được thiệp cưới của Tần Nhiễm.

Giản Tùng Mặc biết rõ, trong trái tim của Tần Nhiễm, hắn cũng giống với Tần Hạ mà thôi, chỉ là một thằng em trai chứ không hề có một suy nghĩ nào khác. Phần tình yêu vĩnh viễn không có hồi kết này, cuối cùng cũng không còn cách nào khác mà phải hóa thạch.

Đối với lựa chọn của Tần Nhiễm, Ngụy Thất cực kỳ phản đối, hắn trách cứ Tần Tiêu vì lúc trước đã mang Tần Nhiễm đến nhà Diệp Dung Sâm nên Tần Nhiễm mới nhớ mãi không quên tên Diệp Vân Thâm kia. Duyên phận giữa Ngụy Thất với Diệp Dung Sâm có một kết thúc không được tốt bởi vì sự xuất hiện của Tần Tiêu, nhưng bây giờ thời gian đã trôi qua, không ngờ Tần Nhiễm lại yêu con trai của Diệp Dung Sâm, điều này làm cho Ngụy Thất không thể chấp nhận được.

Nhưng không ai nghĩ rằng, đổi lấy sự phản đối của Ngụy Thất là sự tuyệt thực của Tần Nhiễm. Từ trước đến nay Tần Nhiễm luôn ngoan ngoãn nghe lời, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn sinh ra cãi lại quyết định của cha mình. Đừng nói là Ngụy Thất với Tần Tiêu, ngay cả Diệp Vân Thâm cũng không nghĩ tới quyết tâm muốn gả cho hắn của Tần Nhiễm lại lớn như thế.

Ngụy Thất cuối cùng đành phải thỏa hiệp, Tần Nhiễm không giống Tần Hạ, có thể đánh chửi giáo huấn, dưới gương mặt ôn nhu kia là trái tim mạnh mẽ hơn ai hết.

Tần Hạ cầm rượu đi đến bên cạnh Giản Tùng Mặc: "Anh Giản, anh thật sự không muốn đoạt hôn sao?".

"Đoạt cái gì? " Giản Tùng Mặc cười khổ một cái, "Tần Nhiễm hắn rất hạnh phúc".

"Mẹ nó......, tôi thật sự không thể chịu được bộ dạng ủ rũ này của anh" Tần Hạ đặt ly rượu xuống, túm cổ áo Giản Tùng Mặc chất vấn, "Anh có phải là nam nhân hay không? Anh thầm yêu anh tôi nhiều năm như vậy, lại không có lá gan đi thổ lộ? Anh có biết anh tôi muốn gả cho Diệp Vân Thâm hay không? Từ nay về sau hai người sẽ mỗi người đi một ngã đó!".

Hai con ngươi của Giản Tùng Mặc sâu đến đáng sợ, hắn bóp chặt cổ tay Tần Hạ, nói: "Bởi vì tôi yêu Tần Nhiễm nên chỉ cần hắn vui vẻ, cả sinh mệnh này tôi cũng có thể cho hắn. Chẳng qua chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, người hắn yêu là Diệp Vân Thâm, tôi không thể chia rẽ bọn họ".

"Tôi nhổ vào! " Tần Hạ nén giận gầm nhẹ, "Anh đừng nói dễ nghe như vậy! Nói trắng ra chẳng qua là anh nhát gan! Nếu không tại sao nhiều năm như vậy cả dũng khí thổ lộ với anh tôi cũng không có?".

"Tần Hạ, không phải ai cũng giống như cậu với Tô Diễm có thể thuận lợi lưỡng tình tương duyệt. "

Tần Hạ vĩnh viễn không thể nào hiểu được, thời điểm mà Giản Tùng Mặc biết được Tần Nhiễm muốn gả cho Diệp Dung Thâm, trái tim hắn đã đau đến mức nào. Người mà hắn luôn nhớ tới, không lâu nữa sẽ bị một Alpha khác đánh dấu, có nghĩa là từ nay về sau điều mà hắn luôn chờ đợi chính thức biến mất.

Tô Diễm tìm Tần Hạ khắp nơi, cuối cùng khi ngọn đèn lướt qua bàn ăn bên góc liền nhìn thấy hai người giống như sắp đánh nhau. Tô diễm đẩy đám người xung quanh ra, chạy thẳng đến bên cạnh Tần Hạ, trực tiếp cho hắn một viên hạt dẻ xào đường trên đầu: "Tần Hạ, cậu làm gì anh Giản vậy hả! Còn không mau buông ra? Không thấy được hôm nay là ngày gì sao?".

(Hạt dẻ xào đường ở đây ý muốn nói cục u trên đầu khi bị đánh á, ai coi anime rồi chắc sẽ biết rõ)

"Tô Diễm, anh làm gì mà ra tay nặng như vậy?!" Tần Hạ ôm đầu, cố ý giả bộ như bị đau, "Đau chết, nhanh xoa xoa".

Nhìn bộ dạng khóc thảm thiết của Tần Hạ, Tô Diễm cho rằng do mình không khống chế tốt lực tay, vội vàng xoa xoa đầu Tần Hạ: "Thật sự đau như vậy sao?".

Một bên Tần Hạ bày ra vẻ đáng thương, một bên không quên ăn đậu hủ của Tô Diễm, sờ sờ vòng eo mềm mại kia: "Thật sự đau quá".

"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc". Giản Tùng Mặc nhìn thấy Tần hạ với tô diễm liếc mắt đưa tình, trong nội tâm cảm thấy vừa hâm mộ lại vừa thống khổ.

Tô Diễm là con trai của Tô Trạm và Nghiêm Duệ, do giới hạn của sự kết hợp gen giữa Alpha với Beta nên không có gì ngạc nhiên khi hắn là một Beta. Tô Diễm hoàn toàn kế thừa hình dáng của Nghiêm Duệ, lần nhứ nhất Tần Hạ nhìn thấy Tô Diễm cũng là lúc hắn biết được trên đời này thậm chí còn có người đẹp hơn cả anh mình.

Khi Tô Diễm năm tuổi, cùng gia đình di cư sang nước Mỹ, dĩ nhiên phải đến thăm gia đình Tần Tiêu. Khi đó, Tần Hạ vừa đầy ba tuổi, thân là Alpha nên hắn hoàn toàn không giống Tần Nhiễm yên tĩnh, suốt ngày gặp rắc rối, Tần Tiêu đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng một chút hiệu quả cũng không thấy. Mỗi lần Tần hạ phạm sai lầm, lại trốn ra sau lưng Ngụy Thất, như là đoán chắc ở trước mặt Ngụy Thất Tần Tiêu không dám làm gì.

Điểm yếu của Tần Hạ chính là Tô Diễm, mỗi lần nghe nói Tô Diễm tới chơi, hắn sẽ biểu hiện vô cùng nghe lời, liền cả Tần Tiêu

cũng nói Tần hạ đụng phải khắc tinh. Không giống như Giản Tùng Mặc, Tần Hạ cùng Tô Diễm rất may mắn, tình cảm của bọn hắn được tất cả mọi người chúc phúc, nước chảy thành sông.

Nhìn thân ảnh Giản Tùng Mặc rời đi, Tô Diễm nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tần Hạ hoàn ở eo của hắn, đưa hắn vào trong lòng ngực: "Đừng than thở".

"Anh cảm thấy anh Giản thật đáng thương".

Tô Diễm hơi quay đầu, Tần Hạ thừa cơ ghé lên môi hắn cho một nụ hôn nhẹ: "Đáng thương hay là đáng ghét, là bản thân anh ta tự buông tha cho anh trai em".

"Chẳng lẽ anh trai của em không hề biết tình cảm của anh Giản đối với anh ấy sao?".

"Anh em nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra mọi chuyện hắn đều biết rõ" Tần Hạ không thích Diệp Vân Thâm, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã không ưa thích, rõ ràng tình cảm của người nam nhân kia đối Tần Nhiễm không bằng một nửa những gì mà Tần Nhiễm đã trả giá.

Tô Diễm vô cùng đồng cảm với Giản Tùng Mặc: "Nếu vậy không phải anh Giản lại càng đáng thương sao".

Chuyện của Tần Nhiễm cùng Diệp Vân Thâm, ngay cả Ngụy thất với Tần Tiêu cũng không thể ngăn cản được, huống chi người khác. Chuyện cho tới bây giờ, Tần Hạ chỉ có thể trông mong, hy vọng Diệp Vân Thâm có thể đối tốt với Tần Nhiễm.

"Được rồi, không nói chuyện của bọn họ nữa" Tần Hạ hôn nhẹ lên mặt Tô Diễm, "Hôn lễ quá nhàm chán, chúng ta vẫn nên trở về phòng làm chút chuyên thú vị thì hơn".

Mặt Tô Diễm đỏ lên, trừng mắt nhìn Tần Hạ: "Trong đầu em toàn nghĩ tới chuyện này thôi sao".

Tần Hạ nghiêm túc nói: "Ai bảo Tô Diễm của em lại có mị lực như vậy chứ, mỗi lần nhìn anh, trong đầu em ngoại trừ nghĩ đến việc làm anh cũng không nghĩ gì khác".

Tần Hạ sốt sắng đưa Tô Diễm về phòng, chưa kịp đến giường, Tô Diễm đã bị ấn vào cửa. Hai tay Tô Diễm run rẩy, ngạo nghễ ưỡn lên cặp mông mềm mại, nuốt trọn tính khí cứng cáp của người nam nhân dữ tợn kia. Tần Hạ cực kỳ yêu bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng trong chuyện tìиɧ ɖu͙© của Tô Diễm, hắn quay đầu Tô Diễm lại, hôn lên cặp môi đỏ mọng ướŧ áŧ, qυყ đầυ căng tròn áp chặt vào khoang chật hẹp của Beta.

Nửa năm trước hai người đã thành công tiến hành kí kết linh hồn, từ đó về sau bọn hắn không chỉ có thể từng giây từng phút cảm nhận được tình yêu của nhau, còn có thể là người đầu tiên cảm giác được đối phương gặp phải nguy hiểm. Tần Hạ vẫn chưa được thỏa mãn, hắn khép hai đầu gối lại, tách đôi chân thon dài của Tô Diễm ra, hai người chậm rãi ngã xuống đất. Hai chân của Tô diễm bị tách ra đặt lên hai đầu gối của Tần Hạ, tư thế như vậy càng làm cho hắn không thể trốn thoát, vật nóng trong nháy mắt to lên lấp đầy khoang sinh sản nóng ướt mềm mại, Tần Hạ phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn.

"Tiểu Hạ......sâu—— quá, sâu quá......" Tô Diễm cảm thấy tính khí Tần Hạ dường như lắp đầy bụng hắn, có cảm giác giống như mang thai.

Tần Hạ nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của Tô Diễm, chậm rãi rút ra côn ŧᏂịŧ, sau đó không một chút lưu tình đâm mạnh sâu vào bên trong: "Thật chặt, Tô Diễm, anh bẻ gãy của em mất......"

"Đừng như vậy ah....mau....Muốn vào sâu....nữa.." Tô Diễm nhận được kɧoáı ©ảʍ run rẫy theo bản năng ngửa ra sau.

Tần Hạ kìm lòng không được cắn cái gáy trắng nõn của Tô Diễm, bàn tay nhu hòa lướt xuống phần bụng trơn nhẵn, si mê nói: "Em nhất định phải làm anh....... Mang thai......Mỗi ngày dùng sức chơi anh, anh sẽ mang thai......"

"Sẽ xấu......Không thể mỗi ngày đều làm được......đồ vật Tiểu Hạ quá lớn......" Tô Diễm yếu ớt lắc đầu, trong miệng nói bậy bạ.

Bộ dáng thẳng thắn thành khẩn của Tô Diễm cực kỳ đáng yêu, làm Tần Hạ nhịn không được càng muốn khi dễ hắn. Tiếp theo Tần Hạ thúc mạnh vào, mỗi một cái đều làm Tô Diễm rêи ɾỉ không ngừng, như muốn nói với Tô Diễm rằng, cậu nhất định sẽ làm hắn....... Mang thai.

Miệng Giản Tùng Mặc ngậm lấy điếu thuốc, hai mắt vô thần nhìn dòng xe qua lại, nghe ô tô thổi còi, phảng phất như thế giới ồn ào này không liên quan tới hắn.

Tần Nhiễm, thứ lỗi cho tôi, tôi không có cách nào có thể nói lời chúc phúc cho anh.