Bạch Hoa Hoa ở bên bờ sông rửa trái cây nhìn thấy dung mạo hiện tại của mình…mắt hạnh má mai (3), lông mày lá liễu cong cong, tuy không thể nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là quốc sắc thiên tư.
Có lẽ cũng được coi là xinh đẹp đi.
Từng bước một nhặt trái cây để vào giỏ, Bạch Hoa Hoa nhảy nhót trở về miếu, dáng vẻ vô ưu, vô lự, vô tâm…
Nhưng nàng ấy thực sự không hạnh phúc. Bởi vì Trí Phương vẫn còn đang nằm trên giường.
Cho dù thiên lôi giảm bớt hơn nửa uy lực, nhưng vẫn khiến cho lục phủ ngũ tạng của Trí Phương tổn hại. Tuy tạm thời vẫn còn có thể bảo toàn tính mạng, nhưng nếu không thể cứu chữa đến nơi đến chốn, sẽ không thể tránh khỏi thân tử đạo tiêu. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn dựa vào linh dược xông hơi của Hắc Tăng để cầm cự.
Nhưng nàng ấy không còn khóc nữa.
Bởi vì tiểu hòa thượng Trí Phương không thích nhìn thấy nàng khóc. Hắn nói lúc nàng khóc nhìn sẽ rất xấu xí, hơn nữa hắn cũng không mong nàng vì chuyện kia mà cảm thấy áy náy.
Lúc đi tới trước cửa miếu, Bạch Hoa Hoa đi tới đi lui trước mặt người mình e ngại nhất nhưng cũng có phần cảm kích nhất… Hắc Tang. Nàng gật gật đầu với hắn, Hắc Tang cũng hơi gật đầu, nhìn nàng đi qua, cũng không nói gì.
Trí Phương đang ở trong sân phơi nắng, Bạch Hoa Hoa bước nhanh qua, biến trở về chân thân, cả chuột cùng ôm trái cây cùng nhau nhảy vào trong l*иg ngực Trí Phương.
Mấy ngày nay, nàng cảm thấy tiểu hòa thượng không giống trước kia. Ví dụ như không cho phép nàng khi biến thành hình người lại gần hắn, nói cái gì mà “nam nữ thụ thụ bất thân”, cũng không cho phép nàng buổi tối đi ăn trộm hay lẻn vào phòng hắn, nói cái gì “cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ khiến người ta đồn thổi này nọ”. Còn đặt cho nàng rất nhiều quy tắc, không cho nàng làm cái này làm cái kia… Nếu không phải nhiều lần nàng nhấn mạnh rằng nàng chỉ muốn báo báo đáp ơn cứu mạng thì chỉ sợ rằng tiểu hòa thượng đã đuổi nàng ra khỏi miếu!
Trí Phương cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, vừa ăn trái cây vừa nói: “Hắc Tang vừa rồi tới, mang cho ngươi mấy bộ quần áo, mau đi xem thử xem có vừa người không?”
Thời điểm phát hiện ra Bạch Hoa Hoa độ kiếp, Hắc Tang đã lập tức từ trên núi sát vách chạy tới bên này, cuối cùng vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn Trí Phương vì nàng ngăn cản kiếp nạn.
Sau đó, Hắc Tang còn kiểm tra thân thể cho Trí Phương, giúp bọn họ an bài tốt mọi chuyện, sau đó đi khắp nơi tìm kiếm linh dược trị bệnh duy trì mạng sống cho Trí Phương.
Bạch Hoa Hoa cho dù có ngu dốt hơn nữa, cũng nhìn ra Hắc Tang đối với bọn họ cũng không có ác ý. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nàng đối với Hắc Tang cũng không hề có chút thiện cảm nào.
Không có lý do, chỉ là bản năng của một con chuột vẫn luôn ghê tởm và sợ hãi mèo.
Mà có lẽ, cũng còn những lý do khác.
Nàng cảm thấy bản thân thích một người, còn cho nàng nơi ở bảo hộ nàng, nhưng luôn treo câu “Ngã phật từ bi” bên miệng.
Nhưng nàng cũng hiểu loại tình cảm này không được người đời chấp nhận. Không nói đến chuyện Phật đồ phải chặt đứt duyên trần dốc lòng tu hành, chỉ riêng những điểm khác biệt kia, đã khiến bọn họ không thể nào đến được với nhau.
Tháp Lôi Phong còn sừng sững bên cạnh Tây Hồ, câu chuyện về nàng Bạch Nương Tử chính là giáo huấn mà lũ tiểu yêu từ bé đã được dạy bảo. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một con chuột nhỏ bé mới có trăm năm đạo hạnh, sao dám mạo phạm chứ?
Như vậy cũng đã rất tốt rồi, nàng và hắn thường làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật, nương tựa lẫn nhau, cả đời an lạc.
Con chuột nhỏ từ trong ngực Trí Phương nhảy xuống, rơi xuống đất biến thành hình người, nhảy nhót chạy vào trong phòng, vui vẻ thốt lên. “Ta đi thử quần áo đây!”
Trí Phương nhìn bóng lưng nàng, trong mắt hiện lên ý cười sủng nịch, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực muôn phần nặng nề, hắn che miệng ho nhẹ vài tiếng, chỉ cảm thấy trong miệng một vùng mùi máu tươi, còn trên khăn tay màu xanh đã lưu lại một vùng máu đỏ thẫm.
Có lẽ, không còn nhiều thời gian… Trí Phương khẽ cười khổ, nhìn Bạch Hoa Hoa đang ở trong thiền phòng, nỗi đau trong mắt và nỗi thương cảm trong lòng không ngừng chảy, bất đắc dĩ đến cực điểm, đâu đó hiện lên vẻ tiếc nuối không thể bộc lộ ra.
Nếu hắn chết, nàng ấy sẽ ra sao chứ? Còn ai có thể chăm sóc cho nàng ấy? Nàng ấy quá đơn giản đến mức dễ bị tổn thương…
“Trí Phương, Trí Phương! Chàng nhìn xem!!” Bạch Hoa Hoa mừng rỡ gọi tên, một bóng dáng màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt Trí Phương.
Trí Phương cuống quít thu hồi khăn tay, tâm tình sâu thẳm nơi ánh mắt cũng vội vàng che dấu, ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên khuôn mặt vẫn dịu dàng như ngọc.
Dường như động tác ấy Bạch Hoa Hoa vẫn chưa kịp nhìn thấy, nàng từ từ xoay vòng tại chỗ, cười hì hì hỏi: “Trí Phương, chàng xem ta có xinh đẹp hay không?”
Bộ y phục màu hồng với đôi má lúm đồng tiền cùng nụ cười thơ ngây… Dưới ánh nắng mặt trời, người trước mắt tựa như một nàng tiên tử xinh đẹp nhất.
Trí Phương nhìn đến hơi ngây người, rồi lại thản nhiên cười cười, gật đầu: “Đẹp.”
Nhận được lời khen ngợi như mong muốn, Bạch Hoa Hoa tặng cho hắn một nụ cười thật lớn, vui tươi nhìn về phía hắn mà chớp chớp đôi mắt tinh nghịch. Lúc Trí Phương còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng biên nguyên hình nhào vào trong l*иg ngực hắn.
Nàng thích vòng tay ấm áp của hắn, nếu hắn không cho phép nữ tử chạm vào người, thì nàng sẵn sàng hóa thành thú cưng ở bên cạnh hắn…
Gió nhẹ khẽ thổi, hai người dưới bóng cây đã ngủ say. Trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần của Trí Phương càng ngày càng không tốt, thường thường ngồi một chỗ ngủ thϊếp đi, thời gian thanh tỉnh trong một ngày chỉ ngắn ngủi khoảng hai ba canh giờ.
Bỗng nhiên, con chuột nhỏ trong lòng Trí Phương giật giật, xác định Trí Phương hô hấp ổn định sau khi đã ngủ say, mới lặng lẽ bò xuống biến thành hình người.
Bạch Hoa Hoa bình tĩnh nhìn khuôn mặt bình yên ngủ say của hắn, trên khuôn mặt tú lệ không còn thần thái bay bổng như lúc trước. Nhẹ nhàng từ trong tay áo Trí Phương lấy ra một chiếc khăn tay. Sau khi nhìn thấy màu máu đỏ thẫm đã sớm khô lại kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Khi Trí Phương tỉnh lại, Bạch Hoa Hoa đã bưng cơm chay lên.
Gạo trong bát như trắng nõn ngọc, rau trong đĩa xanh biếc.
Mấy ngày nay nàng nấu cơm cho Trí Phương, trình độ nấu ăn càng ngày càng tốt, đồ ăn mang lên càng ngày càng thơm. Nhưng Trí Phương ăn càng ngày càng ít.
Sau khi miễn cưỡng ăn vài miếng, Trí Phương đã buông bát đũa xuống. Bạch Hoa Hoa cũng không cưỡng ép, sau khi thu dọn xong bát cơm nàng lại đỡ hắn trở về phòng.
Chỉ trong chốc lát, Trí Phương cũng đã cảm thấy có hơi mệt mỏi, dưới ánh đèn mờ nhạt, có chút buồn ngủ.
Bạch Hoa Hoa ghé vào bên đùi hắn, nhìn lông mày đẹp của hắn, bất giác hỏi: “Tiểu hòa thượng, nếu có kiếp sau, chàng có thể không cần làm hòa thượng nữa có được không?”
Hàng mi Trí Phương run lên, cố gắng lấy lại tinh thần nhìn nàng, mỉm cười: “Được.”
“Vậy chàng có thể làm yêu tinh không?”
Trí Phương lại chậm rãi nhắm mắt lại, độ cong của khóe môi độ ngày càng sâu: “Được.”
Bạch Hoa Hoa cười đến hàng mi cong vυ"t, ghé vào đùi hắn vui vẻ nói. “Trí Phương chàng yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Ngay cả khi một ngày nào đó chàng chết, ta sẽ đi chuyển thế tìm chàng, sau đó vẫn ở bên cạnh chàng…”
Không có người trả lời nàng, Trí Phương đã nghiêng đầu ngủ, thần sắc an tường.
Bạch Hoa Hoa kinh ngạc nhìn một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Tiểu hòa thượng, chàng có thể không chết có được không? Ta thật sự rất thích chàng…”
Ghi chú: (3) Má đẹp như cánh hoa mai mùa xuân