Trong núi không rõ ngày đêm, Bạch Y ở trên vách núi nghiên cứu Phật pháp, cũng không biết đã bao lâu.
Một ngày nọ, khi Bạch Y vào rừng hái trái cây, phát hiện một con hồ ly nhỏ trắng như tuyết, dường như đã từng quen biết. Hồ ly kia vừa nhìn thấy nàng, quay đầu bỏ chạy, trong lúc bay lên còn thỉnh thoảng quay đầu lại xem nàng có đuổi theo hay không.
Bộ dáng kinh hoảng thất thố rất là đáng yêu, nhưng thần sắc trên mặt Bạch Y lại nghiêm mặt ngẩng lên.
“Vậy mà là nàng.” Bạch Y nhìn phương hướng tuyết hồ biến mất, cau mày. Không thể tưởng tượng được, sau khi bị chúng thần vây bắt, bọn họ lại chạy trốn đến nơi này.
Lắc đầu, nàng xoay người trở về thiền phòng, cũng không định báo cáo cái gì với thần giới. Hữu tình khó có được biến thành thân thuộc, thần giới vô tình, nàng lại không muốn làm người đánh uyên ương kia.
Từ đó về sau, Bạch Y lại gặp được Tiểu Hồ Ly trong rừng vài lần, có lẽ thấy nàng cũng không có ý làm tổn thương nàng, Tiểu Hồ Ly cũng không hề vừa thấy nàng liền chạy trốn, hai người bình an vô sự, về sau thời gian dài ngẫu nhiên đi dạo, cũng có thể gật đầu ý bảo chào.
Nhưng Bạch Y vẫn không nhìn thấy Chiến Thần. Kết quả trận chiến đó nàng cũng từng nghe người ta nói qua, Chiến Thần bị trọng thương không rõ tung tích. Mà bây giờ xem ra, chàng tựa hồ bị thương không nhẹ.
Có một ngày, trong lúc múc nước bên hồ, Tiểu Hồ Ly đột nhiên gọi nàng lại, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi chính là Bạch Y thần nữ ở Phật giới, đúng không?”
Bạch Y gật gật đầu, lẳng lặng nhìn nàng.
“Kỳ Hoa đã nói với ta chuyện của ngươi, ta cảm thấy ngươi cùng những người khác không giống nhau.” Linh Hồ nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên ánh sáng giảo hoạt. “Ở thần giới ta đã gặp qua ngươi, ngươi không có châm chọc giống như những thần tiên kia, ta cảm thấy hình như ngươi cũng không phản đối Kỳ Hoa ở cùng một chỗ với ta.”
Kỳ Hoa là tên khi Chiến Thần chưa thành thần, Bạch Y cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe Phật tổ nhắc tới, nhìn nàng thân mật gọi tên chàng như vậy, nghĩ đến tình cảm của bọn họ thật sự rất tốt.
Bạch Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt không gợn sóng.
Linh Hồ cũng mặc kệ phản ứng của nàng là cái gì, tự mình vươn tay. “Ta là Thiển Âm, đây là tên mà Kỳ Hoa đặt cho ta.”
Bạch Y nhìn chằm chằm nàng thật lâu, Thiển Âm vẫn duỗi tay chờ nàng, trên mặt thủy chung lộ ra nụ cười chân thành.
Cuối cùng, Bạch Y ở đáy lòng thở dài một tiếng, chậm rãi cầm lấy bàn tay Thiển Âm vươn ra. “Bạch Y.”
Không thể không thừa nhận, nàng thích nụ cười thuần khiết vô tận như vậy, trong đoạn ký ức sắp bị dòng chảy thời gian làm lu mờ, nàng cũng đã từng cười đến vô ưu vô lo như vậy.
Thiển Âm rất thân thiết, từ đó về sau, thỉnh thoảng sẽ chạy tới tìm Bạch Y nói chuyện phiếm. Đương nhiên, bình thường đều là nàng nói, Bạch Y đang nghe, rất ít thời điểm đối phương mới có thể nhàn nhạt đáp lại hai câu.
Một ngày nọ, sau khi nói xong chuyện của mình, Thiển Âm vẻ mặt tò mò thăm dò hỏi. “Bạch Y, Kỳ Hoa nói với ta, ngươi là vì Phật tổ mới có thể đi Phật giới.”
Đây là chuyện mọi người đều biết, Bạch Y không có gì để lảng tránh, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhất định có chút chuyện xưa phải không? Nói cho ta nghe được không? “Ánh mắt Thiển Âm sáng ngời, mắt tràn đầy khát vọng nhìn nàng.
Ánh mắt quá nóng bỏng, mơ hồ, Bạch Y lại nhìn thấy một cái đuôi nhỏ ở phía sau nàng lắc tới lắc lui.
Đó vốn là chuyện nàng chôn sâu trong trí nhớ không muốn đi nhắc lại, giờ khắc này lại đột nhiên có du͙© vọиɠ muốn kể.
Bạch Y cười cười, nhẹ nhàng hời hợt kể lại câu chuyện của nàng – con chuột nhỏ mơ hồ trong rừng núi, gặp tiểu hòa thượng lòng dạ từ bi, cùng nhau trải qua một thời gian tốt đẹp, sau đó hòa thượng vì cứu nàng chết trở về Phật giới trở thành Phật tổ, mà nàng được Phật tổ điểm hóa quy y cửa Phật.
“Đơn giản như vậy?” Ánh mắt Thiển Âm đầy vẻ không tin.
“Ừm.” Bạch Y nhẹ nhàng gật đầu.
Vốn là chuyện xưa không thể bình thường hơn, bất quá là bởi vì chàng trở thành Phật, mà nàng chấp mê bất ngộ, mới có thể trở nên phức tạp, khiến người ta chú ý mà thôi.
“Nói như vậy, ngươi nhất định rất thích chàng sao?” Thiển Âm đưa ra kết luận.
Bạch Y trả lời bằng sự im lặng. Nàng chỉ muốn cùng tiểu hòa thượng kia ở núi Bích Du vui vẻ mà sống, vô ưu vô lo, cho đến mãi mãi.
Nhìn biểu tình của nàng, Thiển Âm liền biết mình nói trúng, lại hỏi. “Vậy chàng thích ngươi sao?”
Bạch Y sửng sốt. Trong đầu hồi tưởng lại tiểu hòa thượng tươi cười ấm áp trên núi Bích Du, nhớ tới sự bi thương trong mắt “Ngã phật từ bi” mà chàng nói, nhớ tới mấy ngàn năm qua chàng đối với nàng thờ ơ, đối xử với nàng bình đẳng.
Chậm rãi lắc đầu. “Hẳn là…. Không thích ta.”