Tường vân đầy trời, chư thần bốn phương hiện ra.
Hồ ly nhỏ bé bị thần uy áp chế đến mức nằm sấp trên mặt đất, nhưng vẫn bất khuất ngẩng đầu lên, nhìn những người cao cao tại thượng, lớn tiếng chất vấn: “Ta là thật lòng yêu hắn thì ta có tội gì?!”
“Nam nữ yêu nhau vốn là chuyện thường tình, vì sao lại nói chúng ta đã sai?!”
“Thân là thần, nhưng ngay cả yêu một người cũng không biết, ngay cả tình yêu thế gian cũng không hiểu, thì làm sao có thể thương yêu vạn vật thế gian?!”
Tiểu hồ ly thần sắc ngạo nghễ nhìn chư thần bốn phương, giọng nói kích động, nói năng thật có khí phách. Còn nàng đứng ở trên chín tầng mây trời, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen thuộc.
Yêu hồ liều lĩnh một hồi, dám cùng thượng thần tranh luận, chết chín lần cũng không hối hận. Khoảng thời gian niên thiếu ngông cuồng kia, tựa như đã lãng quên từ lâu, lâu đến nỗi nàng cũng phân biệt được mọi thứ là thực hay mơ.
Khi đó, nàng vẫn còn là một con chuột bạch nhỏ bé, sống vô tự lự trên núi, không biết yêu hận tình sầu, không hiểu luân thường đạo lý.