Edit & Beta: Tiểu Vu Cố Vũ nhìn cột "tổng giá trị hảo cảm 7", đôi mắt hơi hơi tỏa sáng.
Chỉ cần đạt được thêm 3 giá trị hảo cảm nữa là cậu có thể mua được văn tự*. (* chữ viết á~)
Cậu tắt hệ thống đi, vuốt lông dài hỗn loạn phía sau lưng mao đoàn gọn lại, xoa xoa đầu mao đoàn, ánh mắt cảm kích.
Mao đoàn run run lỗ tai ngước đầu nhìn Cố Vũ, chân trái đằng trước chỉ hướng sô pha bên trái.
Cố Vũ quay đầu không nhìn thấy cái gì.
Mao đoàn chi một tiếng vẫn chỉ vào bên trái.
Cố Vũ ôm mao đoàn qua góc bên trái sô pha, quay đầu liền nhìn thấy một chiếc giày thỏ trắng màu hồng nhạt nằm trên mặt đất bên trái sô pha.
Giày thỏ trắng đặc biệt nhỏ và tinh xảo, thân giày là hình tròn, phía trước khâu hai cái lỗ tai dài thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Cậu đem mao đoàn giơ lên nhìn nhìn, mao đoàn bị lông dài che khuất sau lưng cùng với chân phải đằng trước, tất cả đều đi cùng loại giày chỉ có chân trái đằng trước là trống không.
Cậu thả mao đoàn xuống sô pha, nhặt giày thỏ trắng lên, động tác mềm nhẹ cầm chân mao đoàn bỏ vào giày, sau đó đem dây khâu ở mép giày buộc thành một cái nơ bướm nhỏ khéo léo.
Cố Vũ sờ sờ cằm mao đoàn, hai chân trước mao đoàn ôm tay cậu, nghiêng đầu cọ cọ.
Cảm giác ngứa từ trên tay truyền đến, mi mắt Cố Vũ cong cong, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai dài rớt đến trong tay cậu.
"Chi......" Mao đoàn lỗ tai run lên, bỗng chốc thu hồi chân trước ghé vào trên sô pha, đầu chôn ở chân trước, cuộn tròn thành một quả bóng.
Cố Vũ ngẩn người, sau đó mới ý thức được đây là đang thẹn thùng?
Cậu nhìn lỗ tai của mao đoàn, suy đoán có phải không thể tùy tiện chạm vào lỗ tai hay không.
Cậu mím môi, không biết nên an ủi thế nào.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, tiếng Guy từ cửa truyền đến: "Mai Lâm, ở đây đợi không được đi loạn. Nhà Sino, chăm sóc Mai Lâm một chút."
Mai Lâm đi vào phòng, Guy đóng cửa lại.
Cố Vũ đang thất thần, Mai Lâm đã chạy đến bên người cậu nằm sấp xuống dùng đầu cọ cánh tay cậu.
Đầu mao đoàn từ trong chân nâng lên vui mừng mà kêu hai tiếng, Mai Lâm trở về một tiếng kêu nhỏ nâng lên đệm thịt chạm chạm mao đoàn.
Loại trường hợp lão hổ dựa gần con thỏ này thoạt nhìn thật sự rất nguy hiểm, Cố Vũ khẩn trương đến không được sợ Mai Lâm một vuốt chụp bẹp mao đoàn.
Cũng may cả hai chỉ thân mật cọ lẫn nhau không có nguy hiểm.
Mai Lâm thu hồi đệm thịt, tiếp tục cọ cánh tay Cố Vũ.
Cố Vũ cười rộ lên, duỗi tay xoa xoa cổ nó.
Trong cổ họng Mai Lâm phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái, đầu đặt trên sô pha, nửa híp mắt.
"Chúc mừng, giá trị hảo cảm +1".
Cố Vũ nhìn về phía hệ thống, giá trị hảo cảm của Mai Lâm, biến thành 2.
Bóng trắng chợt lóe trong tầm mắt, cậu vội vàng quay qua, mao đoàn đã từ sô pha chạy đến trên lưng Mai Lâm.
Mai Lâm lắc lắc đuôi, nửa điểm cũng không thèm để ý, mao đoàn ở trên lưng Mai Lâm nhảy tới nhảy lui bộ dáng rất vui vẻ.
Cố Vũ nhìn cả hai, lại nhìn nhìn hệ thống giá trị hảo cảm, đột nhiên sinh ra một ý tưởng, có khi nào nếu vuốt lông cho thú giống cái khác cũng có thể đạt được giá trị hảo cảm không?
Có lẽ không phải vuốt lông mà làm việc khác cũng có thể.
Giá trị hảo cảm của mao đoàn là do cậu ôm mao đoàn xuống kệ sách mà sinh ra.
Cậu mím môi, tự hỏi làm sao hỏi bọn họ có bằng hữu khác không.
Cậu chỉ chỉ Mai Lâm, lại chỉ chỉ mao đoàn, Mai Lâm nghiêng đầu, mao đoàn vươn chân trước ôm lấy Mai Lâm.
Nhưng chân mao đoàn quá nhỏ căn bản ôm không được, tứ chi mở ra ghé vào phía sau lưng Mai Lâm toàn bộ viên mao đoàn biến thành xẹp lép.
Trong mắt Cố Vũ hiện lên ý cười lại có chút bất đắc dĩ, dứt khoát từ bỏ dò hỏi, chỉ có như vậy thôi nhưng không khó để hiểu.
Cậu đột nhiên nghĩ đến,l chỗ này là bệnh viện, Mai Lâm tới chỗ này là vì thân thể không thoải mái?
Cậu vội vàng đứng dậy, xoa cổ Mai Lâm lại vuốt vuốt phía sau lưng, sau đó còn nặn nặn đuôi Mai Lâm, cuối cùng lại kiểm tra móng vuốt Mai Lâm một lần.
Xác định trên người Mai Lâm không có bất luận miệng vết thương nào, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Mai Lâm mở to mắt, nghi hoặc nhìn cậu, không rõ cậu đang làm gì.
Nếu không phải trên người Cố Vũ tản ra mùi hương tuyến thể giống cái mà không phải mùi hương tuyến thể giống đực, nó nhất định sẽ cho rằng Cố Vũ đang giở trò lưu manh đã sớm vung đuôi lên.
Cố Vũ căn bản không có ý thức được cậu vừa mới làm một việc rất nguy hiểm, cậu còn bận xoa xoa móng vuốt của Mai Lâm.
Cậu nghĩ, có thể là Guy khám bệnh, Mai Lâm bồi hắn tới?
"Tại sao cậu cũng tới?" Bác sĩ Tần nhìn Guy lại nhìn Sino đã đợi trong chốc lát, vẻ mặt kinh ngạc.
Hai người này sinh bệnh giống nhau đều đi bệnh viện quân khu, rất ít tới chỗ của hắn.
Guy bất đắc dĩ nhún vai: "Kỳ phát tình của Mai Lâm đã gần tới, em ấy lại chưa có bạn lữ, tổ phụ kêu tôi dẫn em ấy lại đây kiểm tra thân thể thuận tiện mua hòa hoãn tề."
Hắn vỗ vỗ bả vai Sino nói: "Haizz, nếu cậu kết hôn với Mai Lâm cần gì phiền toái như vậy. Đúng rồi, cậu tới làm gì?"
Vừa rồi còn chưa hỏi tử tế, nghe Sino nói Cố Vũ ở phòng chờ khám bệnh, hắn liền đem Mai Lâm mang qua trước.
Thú giống cái bởi vì là hình dạng thú, năm giác quan phá lệ nhanh nhạy, đặc biệt thuộc về các loại chủng tộc họ mèo.
Mai Lâm là tộc thái khắc, càng là nhân tài kiệt xuất.
Mai Lâm rất chán ghét mùi bệnh viện, thêm nữa kỳ động dục đang tới gần, cảm xúc dễ dàng táo bạo không thích hợp đi lại ở bệnh viện, ở phòng chờ khám bệnh là an toàn nhất.
Sino trả lời: "Hỏi tình hình một chút." Hắn nhìn về phía bác sĩ Tần, "Kết quả kiểm tra biến tính giống cái thế nào?"
Bác sĩ Tần ấn ấn mi tâm: "Không tốt lắm," hắn chỉ vào ghế trước bàn, "Ngồi đi, từ ngày hôm qua đến bây giờ vẫn luôn bận, tôi không đứng với các cậu."
Hắn ngồi xuống, uống miếng nước rồi mới nói: "Sau khi bệnh viện nhận được tin tức của cảnh sát rất nhanh đã thành lập tổ trị liệu nhỏ, trước khi làm kiểm tra cho thiến niên tóc đỏ chúng tôi vừa mới mở hội nghị ngắn."
"Trước mắt, biến tính giống cái bị đưa đến bệnh viện tổng cộng có sáu người, kết quả kiểm tra biểu hiện bọn họ dùng tin tức tố giống cái và thuốc ức chế tin tức tố thời gian khoảng một năm đến ba năm không giống nhau."
"Khi ở tuổi vị thành niên mà sử dụng những thứ thuốc này tổn thương đến thân thể rất lớn, có thể thông qua trị liệu khôi phục nhưng sẽ có di chứng về sau."
Bác sĩ Tần thần sắc ngưng trọng nói: "Nghiêm trọng nhất không phải thân thể mà là tâm lý, trạng thái tâm lí của bọn họ rất không ổn đối với việc kiểm tra, uống thuốc, trị liệu đều có phản ứng bài xích mãnh liệt."
Sino nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trắng nõn ôn hòa của Cố Vũ lại nghĩ đến bộ dáng thiếu niên tóc đỏ điên cuồng, môi mím thật mạnh.
Hắn hỏi: "Có phương án trị liệu chưa?"
Bác sĩ Tần: "Có bước đầu ý tưởng, tuyến thể của bọn họ chịu tác dụng của thuốc trong thời gian dài, đặc biệt mẫn cảm không thể trực tiếp dùng tin tức tố giống đực nhanh chóng khôi phục chỉ có thể dùng thuốc giúp bọn họ tự khôi phục."
"Tuổi bọn họ đều không lớn, sau khi dừng tiêm thuốc vào thông qua thuốc phụ trợ, tự thân tuyến thể sẽ chậm rãi khôi phục công tác tiến hành tự mình điều tiết, tuy rằng cần rất nhiều năm nhưng đây là phương pháp trị liệu đối với thân thể có hại thấp nhất."
Hắn thở dài nói: "Thân thể bọn họ cũng thừa nhận không được biện pháp trị liệu mạnh hơn."
Sino suy tư một lát, duỗi tay: "Cho ta một phần thuốc phụ trợ."
Bác sĩ Tần kinh ngạc mà nhìn hắn: "Cậu muốn làm gì?"
Sino nghĩ nghĩ, chỉ cần xử lý thiết bị đầu cuối cá nhân cho Cố Vũ, thân phận của Cố Vũ khẳng định sẽ bại lộ.
Từ chỗ Kevin biết thân phận của Cố Vũ trong nháy mắt, ý tưởng đầu tiên của hắn là dấu diếm thân phận của Cố Vũ bởi vì hắn lo lắng lai lịch của Cố Vũ không rõ ràng sẽ bị điều tra.
Nhưng sau khi xem theo dõi, xác định Cố Vũ tới biệt thự của hắn là một chuyện ngoài ý muốn, hắn liền thay đổi chủ ý.
Hắn nghĩ, bất kể là ai đều sẽ không nguyện ý luôn bị người khác xem thành giống cái nhân tạo.
Quả nhiên, khi hắn đưa ra yêu cầu xử lý thiết bị đầu cuối cho Cố Vũ, Cố Vũ rất vui vẻ.
Hắn không có dấu diếm: "Bạn lữ của ta cũng là một người biến tính giống cái, cậu ấy cần trị liệu."
"Cái gì?" Guy chấn động nhưng rất nhanh lại bừng tỉnh, "Khó trách cậu ấy thông minh như vậy! Lại biết vuốt lông còn lựa xương cá."
Bác sĩ Tần có chút ngoài ý muốn, lắc lắc đầu: "Tôi không thể trực tiếp đưa thuốc cho cậu, tình huống thân thể mỗi người khác nhau liều lượng thuốc cũng không giống nhau, cần kiểm tra thân thể cho cậu ấy mới có thể phối thuốc."
Sino nhíu nhíu mày: "Cậu đã nói, bọn họ có phản ứng bài xích rất mãnh liệt."
Bác sĩ Tần biết hắn lo lắng cho Cố Vũ, đề nghị: "Trước tiên để tôi đi xem cậu ấy thế nào? Cậu ấy tựa hồ rất bình tĩnh, thần sắc cũng bình thản, có lẽ tình huống tốt hơn so với các biến tính giống cái còn lại."
Hắn đứng lên nói: "Vừa lúc tôi cũng đi xem Kỳ Kỳ, nếu một chút lại có người bệnh bị đưa tới, tôi lại bận."
Sino tán đồng đề nghị của hắn, hắn nghĩ, để bác sĩ Tần khám vẫn tốt hơn phải đi phòng khám bệnh trực tiếp đối mặt với các dụng cụ kiểm tra đo lường lạnh băng.
Khi ba người đi vào phòng chờ khám bệnh, Mai Lâm đang quỳ rạp trên mặt đất, cái đầu đặt ở sô pha, mao đoàn nằm liệt ở phía sau lưng Mai Lâm, Cố Vũ ngồi quỳ trên mặt đất xoa cổ Mai Lâm.
Cố Vũ nghe được tiếng động quay đầu lại, một đạo bóng trắng chợt lóe liền thấy mao đoàn vừa giẫm chân sau, trực tiếp nhảy đến trong lòng ngực bác sĩ Tần.
Cố Vũ nhớ tới một trò chơi, mao đoàn thoạt nhìn giống như con thỏ phẫn nộ, vèo một cái liền bắn ra ngoài.
Bác sĩ Tần phản ứng thập phần nhanh chóng ôm mao đoàn vào trong ngực, một tay nâng một tay xoa đầu mao đoàn: "Cẩn thận một chút."
Hai chân trước của mao đoàn nằm bò trên bả vai bác sĩ Tần, đứng thẳng thân để sát đầu vào ở trên cằm bác sĩ Tần thân mật cọ cọ, sau đó quay đầu vươn móng chỉ vào Cố Vũ, hưng phấn chi chi chi kêu.
Cố Vũ sắc mặt ửng đỏ, từ trên mặt đất đứng lên.
Bác sĩ Tần nhìn cậu cười nói: "Chào cậu, tôi là Tần Sênh, đây là bạn lữ của Kỳ Kỳ, em ấy rất thích cậu."
Đôi mắt Cố Vũ trợn tròn, duy trì vẻ mặt khϊếp sợ.
Bạn, bạn lữ?
"Oa, thật đáng yêu!" Guy bị phản ứng của Cố Vũ manh đầy mặt, "Thật sự là biến tính giống cái? Một chút cũng nhìn không ra bóng dáng của giống đực."
Sino cảnh cáo liếc hắn một cái, Guy dời tầm mắt đến trên người Sino vẻ mặt khϊếp sợ.
Đây là có ý gì? Coi trọng?
Cho dù có manh nữa, bản chất cũng là giống đực a!
Cố Vũ lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười cười lộ ra thần sắc xin lỗi.
Phản ứng vừa rồi của cậu, thật là quá thất lễ.
Tần Sênh đánh giá thần sắc của cậu, thấy biểu tình cậu ôn hòa nụ cười thẹn thùng lại nhìn bộ dáng vui vẻ của bạn lữ nhà mình đối với Cố Vũ thập phần có hảo cảm.
Quá trình trở thành biến tính giống cái đối với giống đực mà nói thập phần thống khổ, nhưng thiếu niên trước mắt còn có thể vẫn duy trì nụ cười ấm áp thiện lương thật sự là quá khó được.
Hơn nữa Kỳ Kỳ nhát gan, lại rất mẫn cảm, em ấy thích thiếu niên này, tính cách của thiếu niên tuyệt đối không tệ.
Nhắc nhở "giá trị hảo cảm +1" ở trước mắt thoảng qua, trong mắt Cố Vũ lộ ra kinh hỉ, nhìn về phía hệ thống.
Trong bảng biểu lại nhiều ra một hàng, "Tần Sênh", "1".
Cậu ngẩn người, không nghĩ tới cậu thất lễ như vậy bác sĩ Tần cư nhiên không trách cậu còn trả lại cho cậu giá trị hảo cảm, cậu cười đến càng ngượng ngùng.
Tần Sênh ngữ khí ôn hòa hỏi: "Trước tiên tôi kiểm tra đơn giản cho cậu một chút được không?"
Cố Vũ nghi hoặc mà nhìn về phía Sino.
Sino trấn an: "Bác sĩ Tần là chuyên gia khoa tuyến thể, cậu không cần sợ."
Quả nhiên Sino tưởng tuyến thể của cậu xảy ra vấn đề nên mới tới đây, nhưng rốt cuộc tuyến thể là cái gì?
Cậu thấy Sino cố ý đem bác sĩ Tần kêu tới, vì làm Sino an tâm, cậu gật gật đầu với bác sĩ Tần.
Dù sao cũng đã chuẩn bị tốt phí kiểm tra tối thiểu, không thể đến không một chuyến bằng không Sino vẫn sẽ không yên tâm.
Tần Sênh thấy cậu phối hợp như vậy, ấn tượng đối với cậu càng tốt.
Hắn duỗi tay chỉ vào phầm da tương liên sau tai trái và phần cổ của Cố Vũ: "Chỗ này có đau không?"
Cố Vũ lắc lắc đầu, trong lòng nghi hoặc, chỗ này là tuyến thể?
Trong mắt Tần Sênh hiện lên kinh ngạc, lại hỏi: "Có căng đau không? Hoặc là cảm giác không thoải mái khác không?"
Cố Vũ liền lắc đầu hai lần, cậu cảm giác rất khỏe, một chút không thoải mái cũng không có.
Đôi mắt Tần Sênh hơi hơi tỏa sáng, trạng thái của Cố Vũ thật sự thật rất tốt: "Cậu dừng dùng tin tức tố giống cái và thuốc ức chế tin tức tố bao lâu rồi?"
Cố Vũ mờ mịt lắc đầu, cậu cũng không biết những thứ đó là gì nên chưa từng dùng qua.
"Ách, có phải não bộ của cậu bị thương không, nên chỉ biết lắc đầu thôi?" Guy thấy Cố Vũ vẫn luôn lắc đầu, nhịn không được suy đoán.
Sino quát khẽ: "Đừng nói bậy!"
Cố Vũ trừng Guy, cậu rõ ràng đang nghiêm túc trả lời vấn đề, mới không phải não bị thương!
Đôi mắt cậu tròn xoe, vừa đen vừa trong suốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hơi hơi phồng lên, trừng người một chút lực uy hϊếp cũng không có ngược lại còn đặc biệt đáng yêu.
"Thật manh, so với Hi còn muốn sinh động hơn, không hổ là chân nhân!" Đôi mắt Guy tỏa sáng.
Trước mắt Cố Vũ hiện lên nhắc nhở "giá trị hảo cảm +1", nhìn về phía hệ thống, trong bảng biểu giá trị hảo cảm nhiều ra tên Guy, cậu ngẩn ngơ.
Cậu trừng Guy, Guy lại cho cậu giá trị hảo cảm, thật sự là làm cậu cảm thấy ngượng ngùng.
Cậu mím môi, thẹn thùng cười với Guy.
"Ồ, đỏ mặt." Đôi mắt Guy càng sáng, tiến lên một bước, giơ tay muốn chọc gương mặt mềm mại của Cố Vũ.
Sắc mặt Sino khó coi bắt lấy cổ áo hắn, kéo hắn về phía sau: "Cậu ấy là bạn lữ của ta, cách cậu ấy xa một chút."
"Ha ha, tôi chỉ tò mò, tò mò mà thôi, tuyệt đối không có ý khác." Guy vội vàng giải thích.
Cố Vũ không có chú ý động tác của hai người, bằng không chỉ sợ mặt sẽ càng đỏ. Toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt ở hệ thống, "tổng giá trị hảo cảm", "10".
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh khó