kế hoạch Phệ thiên—— tinh tế hải tặc ——ký sinh vật trong cơ thể Tư Diệu Tiền ——vết thương trên mặt đổng toàn —— người tu ma ( 1 người hoặc 1 nhóm người)—— cái chết ly kì của người Mạnh gia——nguyền rủa người Hoa gia —— Hoa Văn sơ…
Manh mối đứt đoạn trên người Hoa Văn sơ, Dịch Trạch dừng bút, đem những điều hắn biết nhẩm đọc lại, tự hỏi một lần.
Gần đây tổ chức thực hiện kế hoạch Phệ thiên an phận đến không thể tưởng tượng nổi, trên thực tế ngay từ đầu bọn họ cũng rất an phận, trước kia bọn họ có tầng lớp cao tầng bao che, mỗi thực nghiệm thể đều là 1 cá thể ưu tú, cho dù đi tra xét cũng chỉ nhận được 1 chút dấu vết sót lại. Vốn Dịch Trạch định thừa dịp thời gian Thanh Dương không ở đây để tìm hiểu nguồn gốc tổ chức, đi bắt một nhóm người thuộc tầng lớp cao tầng của liên minh, nhổ đi cái đinh trong mắt hắn bấy lâu nay. Nhưng mà từ khi Thanh Dương rời khỏi liên minh thì tổ chức này đồng thời tiêu thất, toàn bộ liên lạc với bên ngoài bị đình chỉ. Dịch Trạch tin tổ chức này không thể vì bị mất cơ giáp phệ thiên mà buông tha cho thực nghiệm, nhất định là họ còn đang tiến hành 1 kế hoạch nào đó mà người ta không biết, mà cái kế hoạch này còn khiến hắn thực bất an.
Nhưng cũng bởi vì tổ chức đình chỉ hành động nên hắn chỉ có thể tìm kiếm dữ liệu từ những ghi chép trong quá khứ, việc này hắn giao cho Trình Khải Á phụ trách, y ở cạnh Trình khang cũng sẽ dễ xuống tay hơn. Trình Khải Á bắt đầu điều tra từ khu bệnh viện mà Dịch Trạch sinh ra, y phát hiện người phụ trách đỡ đẻ và nhân viên chăm sóc năm đó không mất tích thì tử vong. Bất quá Trình Khải Á vẫn còn có những phương pháp khác để điều tra, hắn là 1 trong những thực nghiệm thể đời đầu của kế hoạch Phệ thiên, lại tiếp xúc với Trình Khang nhiều năm, Dịch Trạch biết hắn có 1 vài thủ đoạn không muốn người khác biết, cũng yên tâm đem sự tình giao cho hắn, dù sao cũng phải mất chút thời gian, dù sao liên minh trường tồn tại lâu như vậy, thế lực cũng rất khó có thể lay động.
Phía bên Tinh tế hải tặc có Thanh Dương và hồng hồ tử, mà Thanh Dương rõ ràng biết chuyện gì đó lại không chịu nói cho Dịch Trạch. Dịch Trạch chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu, con đường này coi như không có đầu mối gì.
Gần đây người theo dõi Tư Diệu Tiền đều đã rút, xem ra đối phương đã biết gì đó, này đầu mối này cũng coi như không thể tiếp tục.
Hắn không hiểu gì về người tu ma, cũng không thể tìm ra người tu ma, dù hắn biết chuyện 2 nhi tử mạnh gia bị chết có liên quan đến người tu ma, nhưng Dịch Trạch không biết diện mạo người này, hắn lại giấu người ở chỗ tối, vô pháp tra ra.
Chỉ còn lại 2 manh mối chưa bị chặt đứt —— Hoa gia và đổng toàn.
Mặc dù Hoa Văn sơ chết nhưng Hoa Sở còn sống, hắn nhất định biết rất nhiều chuyện cũng phải làm rất nhiều mới có thể đạt được đến kết quả như thế. Dịch Trạch tin 1 âm mưu đã trù tính nhiều năm như vậy không thể lau hoàn toàn dấu vết được, dù Hoa Sở hoàn toàn không biết gì cả, Hoa Văn sơ cũng phải nghĩ biện pháp để Hoa Thiên Vũ - tân nhậm gia chủ biết được chân tướng. Hoa Thiên Tề còn đang được hắn đóng băng để duy trì sinh mệnh, nếu Hoa Thiên Vũ muốn cứu Hoa Thiên Tề thì phải hợp tác với Dịch Trạch, chắc chắn rằng sau khi Hoa Thiên Vũ xuất viện, hắn sẽ có thêm được nhiều tin tức.
Về phần đổng toàn …
Ngón tay Dịch Trạch nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhắm mắt tự hỏi.
Hoa gia, Mạnh gia, ước chừng đã có ba lịch sử ngàn năm, còn dài hơn lịch sử hình thành của liên minh hiện tại. Ngày đó Thanh Dương bị đuổi gϊếŧ bởi vì y tham gia buổi diễn thuyết về sự kiện xảy ra từ ba ngàn năm trước của Thẩm Á Thiên, còn đổng gia, cũng là 1 trong những gia tộc đã nổi danh từ 3000 năm trước giống như Hoa gia Mạnh gia.
Xem ra không chỉ đơn giản là cần điều tra đổng toàn, có lẽ phải điều tra toàn bộ đổng gia đi. Dịch Trạch sờ sờ mặt, lại nói tiếp, hắn cũng được coi như là bàng chi đổng gia, năm đó đổng linh và nguyên khải cùng chết khi bị tổ chức truy kích, đổng linh lại là đệ nhất dị năng giả hệ trị liệu, khả năng thao tác cơ giáp cũng thuộc loại nhất lưu, còn nguyên khải lại càng không phải bàn cãi, hai người bọn họ cùng chạy trốn, dù chuyện gì xảy ra cũng phải có 1 người có thể chạy thoát chứ? Dịch Trạch không tin rằng cả cha và mẹ mình lại có thể chết trong tay những người kia, vậy chân tướng là như thế nào?
Xem ra, hắn cần phải đến đổng gia 1 chuyến.
–
Dịch Trạch lại trầm tư, còn về thân thể Hoa Thiên Tề. bây giờ thân thể Hoa Thiên Tề vẫn còn bị đặt tại trong bệnh viện, đến khi Hoa Thiên Vũ khôi phục mới có thể mang trở về Hoa gia. Dù sao y hiện tại chỉ là 1 kẻ gần chết, ngoại trừ những người thân quen cũng chẳng còn ai để ý đến y, ai lại cố hết sức đi thương tổn 1 người gần chết chứ?
Hoa Thiên Tề bị đóng băng, bên ngoài thân thể bị bao vây trong một tầng băng tầng trong suốt, mà tầng băng này sẽ không tan chảy bởi nhiệt độ xung quanh, đồng thời nó còn có công năng bảo hộ, có thể ngăn cản 1 lần công kích toàn lực của một trận cơ giáp cấp ba. Mà khi tầng băng này bị công kích thì ngay lập tức Dịch Trạch cũng sẽ cảm ứng được.
Mà người đang đứng trước Hoa Thiên Tề không công kích ngay, y chỉ lẳng lặng đứng trước giường nhìn khuôn mặt an tường của Hoa Thiên Tề.
“Ta vốn tưởng rằng là do thanh danh ta không tốt nên hắn mới không muốn để ta gặp ngươi, ” người nọ đột nhiên nói với Hoa Thiên Tề đang ngủ say, “Ai biết nguyên lai không phải là do ta chưa cố sức, mà là do người Hoa gia, chỉ có thể có loại tình cảm đó.”
Mạnh Hoài nhìn khuôn mặt Hoa Thiên Tề, an tường như vậy hạnh phúc như vậy, giống y được hy sinh vì Hoa Thiên Vũ là chuyện may mắn cỡ nào. Nhìn biểu tình kia, giống như đang nói, ta thực hiện được giấc mộng của mình, ta rốt cục cũng có thể ngủ yên.
Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, Mạnh Hoài luôn luôn ghen tị với Hoa Thiên Tề, từ trước khi hắn có tình cảm với Hoa Thiên Vũ, hắn đã bắt đầu ghen tị với kẻ đồng dạng ăn chơi trác tang nổi tiếng giống y.
Hoa Thiên Tề là tiểu bá vương Hoa gia, được toàn Hoa gia bảo hộ như kỳ trân dị bảo, cho dù y gây ra phiền toái lớn như thế nào cũng sẽ có người thay y chịu trách nhiệm; Mạnh Hoài là nhi tủ tư sinh của Mạnh gia, là tạp chủng của 1 nư nhân ham muốn giàu sang, là kẻ làm bẩn gen di truyền của Mạnh gia, cho dù y gây ra đại phiền toái cũng có có quan hệ gì tới Mạnh gia.
Lần đầu tiên Mạnh Hoài nghe được cái tên Hoa Thiên Tề y đã nhịn không được mà ghen tị với người này. Cũng không biết là do mà 2 người vừa nhìn nhau đã thấy không vừa mắt, vừa gặp là muốn đánh nhau 1 trận. Hoa Thiên Tề không có học vấn không có nghề nghiệp, Mạnh Hoài thì nhìn như vô tư tới vô tâm nhưng lại âm trầm bày bố, hai phe đánh nhau, tự nhiên là Hoa Thiên Tề bị chịu thiệt. Nhưng đây chỉ là trước thời trung học, sau đó Hoa Thiên Tề quen biết Dịch Trạch thì mỗi lần gặp mặt người phải chịu thiệt là Mạnh Hoài.
Hoa Thiên Tề có người thân, có bằng hữu, còn y, cái gì cũng đều không có. Cái gì Mạnh Hoài cũng đều không có, ngay cả người duy nhất mình yêu, người mà người đó tâm tâm niệm niệm cũng là Hoa Thiên Tề.
Hắn ghen tị với người này, chán ghét người này, lúc này người này ở trước mặt y, y lại không thể không nói một câu, y kém Hoa Thiên Tề.
Có ai ngay từ đầu đã chuẩn bị để hiế dâng sinh mệnh cho người khác? Có ai lại vì để cho thân nhân không thương tâm nên mới cố ý làm ra những sự tình khiến người ta chán ghét? Có ai sau khi kính dâng sinh mệnh mình rồi còn có thể lộ ra biểu tình hạnh phúc như vậy?
Mạnh Hoài nhất định sẽ không như vậy, Mạnh Hoài là kẻ tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt ; Mạnh Hoài vĩnh viễn đều vì tư lợi, lãnh huyết vô tình. Mạnh Hoài sẽ không ngu như vậy, Mạnh Hoài sẽ không vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống, Mạnh Hoài chỉ có thể đâm huynh đệ mình 1 đao sau lung mà thôi.
Cho nên, ngay từ đầu đã định trước là Hoa Thiên Vũ sẽ không thích y, y cũng đã định trước là sẽ không có được chân tâm, nhất sinh nhất thế chỉ có thể cầu một câu nói dối.
Mạnh Hoài lạnh lùng nở nụ cười, ma khí từ lòng bàn tay phát ra bao bọc thân thể Hoa Thiên Tề. Y không cần đánh vỡ đóng băng phù, chỉ cần xâm nhập là được.
Vì sao y lại có thể trở thành 1 người tu ma nhanh như vậy, y còn có thực lực lẻn vào “Ngân hà” gϊếŧ chết Mạnh Triết? Thứ nhất là do tốc độ tu ma nhanh, thứ hai là bởi vì oán khí đã phong ấn được 3000 năm kia.
Từ khi Thẩm Á Thiên đưa ra gen khóa đầu tiên thì phong ấn đã bị mở ra 1 góc. Oán khí rò rỉ, kẻ thần bí lợi dụng oán khí đó thay đổi kinh mạch trong cơ thể y, cường áp y trong 1 đêm đã có được tâm ma. Đầu tiên phải chịu khổ cực để oán khí trong lòng y hưởng ứng với oán khi phong ấn, để y dễ dàng hấp thu oán khi.
Nói cách khác, hắn Mạnh Hoài có thể điều động một phần lực lượng nghịch thiên này.
Dịch Trạch cho dù mạnh như thế nào có thể so với tín niệm lực mấy vạn người ba ngàn năm trước sao? Không thể, vô luận như thế nào cũng không thể.
Cho nên chỉ cần 1 lát, ma khí của Mạnh Hoài đã rót vào đóng băng phù, xâm nhập thân thể Hoa Thiên Tề, kích phát nguyền rủa, triệt để hủy diệt người này.
Mạnh Hoài cười, nhìn Hoa Thiên Vũ đẩy cửa vào.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Cho dù mấy ngày nay Hoa Thiên vũ liên tục mất đi 2 thân nhân, thân thể lại cực kỳ suy yếu, nhưng Hoa Thiên Vũ vẫn lãnh tĩnh như trước, không để người khác nhận ra Hoa Thiên Tề với hắn có bao nhiêu quan trọng.
“Không có gì, chỉ cần ngươi rót năng lượng vào đây là được.” Mạnh Hoài xuất ra một cái dung khí, Hoa Thiên Vũ không biết đây là gì, nhưng hắn biết đối phương nhất định rắp tâm bất lương, không thể cứ như vậy nghe theo lời đối phương.
“Dựa vào cái gì?” Hoa Thiên Vũ cao ngạo ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng từng ở chung với Mạnh Hoài khi xưa.
Đối mặt tình nhân lại dùng 1 bộ dáng tương tự như đối diện với địch nhaanh sao?, Mạnh Hoài đột nhiên cảm thấy buồn cười, tình cảm của mình khi xưa lại buồn cười đến như vậy sao. Không phải là do y trả giá chưa đủ, mà là tình cảm của Hoa Thiên Vũ từ trước đến giờ chỉ dành cho duy nhất Hoa Thiên Tề, vô luận y làm như thế nào cũng đều vô dụng.
Kỳ thật Hoa Thiên Vũ đã sớm nhìn thấy hắc khi vờn xung quanh thân thể Hoa Thiên Tề, nhưng hắn không thể động, không rõ tình huống địch ta, quá mức xúc động sẽ làm mình mất đi địa vị chủ đạo, ngược lại sẽ càng làm hại đến Hoa Thiên Tề.
“Chỉ bằng 1 kẻ nửa sống nửa chết kia sao? Dùng 1 kẻ sắp chết để uy hϊếp ta, ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Hoa Thiên Vũ chọn mi, cho dù thân thể suy yếu thì khí thế vẫn bức người như trước.
Mạnh Hoài không quan tâm đến ngụy trang của người này, nói thẳng: “Đừng giả bộ cũng đừng cố gắng chống đỡ, ít nhất năm phút đồng hồ nữa, ma khí của ta sẽ xuyên qua được đóng băng phù tiến vào trong thân thể Hoa Thiên Tề. Hiện giờ ngươi còn chưa hoàn toàn tiếp nhận Hoa gia, người còn chưa hiểu được ma khí là gì, oán khí là gì. Vậy ta sẽ trực tiếp nói cho ngươi biết, sau năm phút đồng hồ nữa, tốc độ suy thoái thân thể của Hoa thiên tề sẽ còn nhanh hơn hàng tram lần so với trước đây, cũng không cần thêm mấy phút là mất mạng, ngươi cũng chỉ có năm phút đồng hồ này để suy nghĩ, bởi vì hết thời gian này, ta cũng không có biện pháp xoay chuyển.”
“Về phần tầm quan trọng của Hoa Thiên Tề đối với ngươi, hừ…”
Mạnh Hoài hừ lạnh một tiếng, nói không nên lời tâm tư của mình bây giờ, vì cái gì phải làm như vậy, hắn tới gần Hoa Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Người khác không hiểu rõ nhưng Mạnh Hoài ta mới là người rõ ràng nhất.”
hai chữ “Mạnh Hoài” vừa nói ra khỏi miệng, đồng tử Hoa Thiên Vũ nhất thời co lại. Ngày đó Mạnh Hoài bị thả lại tinh cầu hoang dã đó 1 mình, vậy mà còn sống, như vậy cũng có thể sống sót?
Hoa Thiên Vũ biết thủ đoạn của Dịch Trạch ngày ấy quả thật quá mức ngoan tuyệt, nhưng hắn nhưng không ngăn cản. Mạnh Hoài, người này hiểu hắn rồi cùng yêu nhau đến cùng chán ghét tương sát, nếu không tận diệt người này, tất lưu hậu hoạn. Hắn cũng chỉ định trực tiếp gϊếŧ đi người này thôi, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Hoa Thiên Tề lúc ấy liền không thể lên tiếng, cũng nghĩ nếu cứ đơn giản chết đi thực sự rất tiện nghi cho Mạnh Hoài. Biết được việc này Hoa Thiên Vũ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, từ trước tới giờ Mạnh Hoài cũng không phải lo lắng suông, tình cảm của hắn với Hoa Thiên Tề đích đích xác xác không đơn thuần là tình huynh đệ. (thằng khốn, ăn con nhà người ta, lợi dụng xong vất bỏ, ta ếu thích thằng này HE)
Nếu người trước mắt này chính là mạnh hoài, là Mạnh Hoài sống sót sau lần đó, vậy những lời kia cũng không phải nói đùa.
Trong cảm nhận của Hoa Thiên Vũ, Mạnh Hoài vẫn là 1 kẻ cực đoan ti bỉ ăn chơi trác táng, hiện tại y tới nơi này đơn giản chính là vì báo thù, trả thù y Hoa Thiên Tề cùng hắn. Hoa Thiên Vũ nhanh chóng phân tích dung khí kia, cảm thấy nếu mình rót dị năng vào cũng không có uy hϊếp gì với sinh mệnh của mình, bất quá nhưng cũng có thể khiến mình mất đi dị năng. Hoa Thiên Tề đã sắp không thể chịu đựng thêm được, Mạnh Hoài vì trả thù không gì không dám làm, vậy tại sao lại dùng thời gian ngắn ngủi này để lấy đi dị năng của hắn?
Lực lượng của hắn đối Hoa gia có thể nói là không thể thiếu, mà Hoa Thiên Tề với hắn cũng có thể nói là không thể thiếu.
Hoa Thiên Vũ nhắm mắt lại, chợt mở, bàn tay đặt trên cửa dung khí, đồng thời nói với Mạnh Hoài: “Đồng thời.”
Mà trong lúc hắn nói ra 2 chữ đồng thời đó, hắn đã lặng lẽ mở thông tấn khí liên hệ với Dịch Trạch. Hắn không thể tín nhiệm Mạnh Hoài, cũng không phải do hắn do dự, mà hắn cũng không có cách nào để kéo dài thời gian. Nếu để lực lượng của mạnh Hoài gây tổn thương tới Hoa Thiên Vũ, vậy mất nhiều hơn được, cho nên hắn phải liên lạc với Dịch Trạch.
Hoa Thiên Vũ không nghĩ không thấu mọi chuyện, lại càng không biết mục đích của Mạnh Hoài cũng không phải là trả thù. Quả nhiên, suy nghĩ thay đổi, người cũng thay đổi, tâm cũng thay đổi.
Trong suốt thời gian thực hiện Mạnh Hoài căn bản không thể gian lận được, Hoa Thiên Vũ tận mắt nhìn thấy tầng hắc khí kia rời khỏi thân thể Hoa Thiên Tề mà dung khí cũng được đổ đầy lực lượng của hắn.
Nhưng mà lực lượng của hắn không biến mất.
Mạnh Hoài vung tay lên, dung khí bay trở về trong tay y, y vừa lòng gật đầu: “Hoa Thiên Tề, còn ta, còn ngươi, chúng ta không ân không oán, ngươi liền ôm cái hoạt tử nhân này cả đời đi!”,
Nếu, ngươi còn có cả đời để sống. Trong lòng Mạnh Hoài yên lặng bỏ thêm một câu, cầm dung khí nhanh chóng rời khỏi phòng, lại cảm thấy phía sau có một trận kình phong xẹt qua, y lắc mình tránh thoát, ma lực vận chuyển, lòng bàn tay ngưng xuất một phen súng năng lượng, đạn súng năng lượng bắn ra cũng không phải năng lượng viêm như bình thường mà là ma khí kỳ dị.
trực giác Dịch Trạch mách bảo hắn loại lực lượng này không ổn, có nguồn gốc giống năng lượng của hắn nhưng chung quy lại vẫn có một chút sai biệt, nghi hoặc 1 chút hắn bèn dùng thân thể đỡ lấy 1 lượt đạn.
Không phải hắn tránh không được mà hắn chỉ muốn biết đến tột cùng loại năng lượng này là chỉ cái gì
Dịch trạch ko tránh né đạn nên Mạnh Hoài không có cơ hội để chạy trốn, đành phải đặt chủ ý lên cơ thể Hoa Thiên Tề. Ai biết lúc này Hoa Thiên Vũ đã bảo hộ chặt chẽ phía sau Hoa Thiên Tề, căn bản không cho hắn có cơ hội động thủ.
Một khi đã như vậy…
Mạnh Hoài cắn đầu lưỡi phun ra một búng máu, lực mê muội và ma chi tâm trong cơ thể xao động mạnh mẽ phát ra thanh âm cổ xưa.
Thanh âm không tính là dễ nghe, nhưng lại có khả năng ảnh hưởng đến tâm thần con người, khiến người ta cảm thấy mờ mịt không biết nơi nơi nào.
“Sưu hồn ma âm” là chiêu số mà Mạnh Hoài học được từ kẻ thần bí kia, hắn mới học được vài ngày nên cách sử dụng còn chưa được thuần thục. Huống hồ lấy cảnh giới cùng trạng thái tinh thần của y bây giờ nếu sử dụng chiêu số này chắc chắn sẽ bị phản phệ. Lần trước khi kẻ thần bí dạy y cũng đã dặn qua, chiêu số này không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì không được sử dụng. Hiện tại là tình huống nguy cấp, y chỉ có thể liều chết một lần mà thôi, thân thể Hoa Thiên Vũ không tốt, dễ dàng bị ảnh hưởng. Nhưng trong lòng người này chỉ nghĩ đến việc bảo vệ Hoa Thiên Tề, cho dù trong đầu một mảnh mê mang vậy mà thân thể vẫn một mực không buông Hoa Thiên Tề.
Về phần Dịch Trạch, người này vốn là người có tâm tư kiên định, lại có lực lượng cường đại nên dưới chiêu số của Mạnh hoài chỉ đứng yên, bất sở vi động. Ngược lại vai hắn vừa bị Mạnh Hoài bắn bị thương, miệng vết thương hưởng ứng với thanh âm kia khiến tay hắn hoạt động chậm chạm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới việc Dịch Trạch bắt sống Mạnh Hoài.
Mặc dù hắn không biết thứ Mạnh Hoài cần lấy đi là gì, nhưng nhất định phải lưu lại y. Dịch Trạch liếc mắt một cái đã nhận ra thứ Mạnh Hoài đang sử dụng chính là ma khí mà Thanh Dương nhắc tới, manh mối khó khăn lắm mới tìm được, sao có thể để y chạy thoát.
Lại không ngở rằng Mạnh Hoài dùng ma âm lại không phải để khống chế Dịch Trạch hay Hoa Thiên Vũ, y vừa thi pháp, vừa né tránh Dịch Trạch, ngay thời điểm Dịch Trạch muốn bắt y thì cửa phòng bị đẩy ra.
Một bệnh nhân vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên xe lăn bay vào ngăn trở Dịch Trạch, thân thể gầy yếu bộc phát ra lực lượng cực đại.
Dòng người tiến vào không ngừng, giống như toàn bộ người bệnh bác sĩ và những người đang chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện đều bị khống chế, cửa phòng bệnh quá nhỏ không đủ để dòng người tiến vào, cư nhiên còn có người ở bên ngoài phá hỏng tường để đi vào. Bọn họ giống như không muốn sống tre già măng mọc mà ngăn trước người Dịch Trạch, không cho hắn tiếp cận Mạnh Hoài.
Dịch Trạch giận dữ nhìn Mạnh Hoài, chỉ thấy y nôn ra 1 búng máu, thân thể lắc lắc lắc lắc, nương cơ hội này trốn thoát.
Những người bị khống chế không phải là dị năng giải, Dịch Trạch căn bản không e ngại bọn họ. Tiếc rằng những người này lại như không muốn sống, triệt để ngăn trở Dịch Trạch, trợ giúp Mạnh Hoài thuận lợi chạy ra.
mắt thấy Mạnh Hoài chạy ra, Dịch Trạch nên một quyền lên tường, 1 thân khí thế làm cho những kẻ thần trí không rõ đó lui ra phía sau vài bước. Hắn nhân cơ hội này lấy cơ giáp ra đuổi theo Mạnh Hoài nhưng Mạnh Hoài đã biến mất, ngay cả khí tức cũng tìm không thấy.
Người tu ma có rất nhiều năng lực mà Dịch Trạch không biết đến, cứ như vậy mắt mở mắt trừng trừng nhìn con vịt đến miệng lại bay ra. rõ ràng, nếu là hôm nay Thanh Dương ở đây, Mạnh Hoài nhất định không thể trốn thoát.
Mà sau khi Mạnh Hoài rời đi, những kẻ bị khống chế đó cũng té ngã trên nền nhà, hôn mê bất tỉnh.
–
Sự việc này kinh động đến tầng lớp cao tầng của Hành tinh Dorset, cảnh sát điều tra kết quả thông báo rằng có dị năng giả hệ tinh thần hệ khống chế những người này. Dịch Trạch đưa ra phác thảo dung mạo của Mạnh Hoài, trùng hợp với bộ dáng kẻ tình nghi trong vụ án gϊếŧ hại 2 nhi tử Mạnh gia, Mạnh Hoài liền bị toàn bộ liên minh truy nã, cấp trên thập phần coi trọng chuyện này, tinh tế hải tặc bên kia cũng biết người này.
Phương diêu đem tin tức vừa thám thính được nói cho Thanh Dương, cái chuyện như nội báo cho 1 cái bạch miêu thật sự quá mức quỷ dị, nhưng hiệp ước đồng minh đã đạt thành, phương diêu cũng liều mình theo.
“Chính là người này, sau khi tập kích Mạnh gia thì lại đi Hoa gia, đây cũng không phải phần tử khủng bố quý tộc, sao lại chuyên chọn các thế tộc cổ xưa để xuống tay chứ?” thời điểm Phương diêu hội báo không quên nói ra phân tích của chính mình.
Nãi báo mân mân miệng, 1 bộ mặt nghiêm túc, nhưng bộ dáng này trong mắt phương diêu cũng vẫn đáng yêu không chịu được, y nhịn không được dùng dấu tay sờ đầu của nãi báo.
“Vì sao ngươi lại chú ý đến chuyện này?” Thanh Dương hỏi.
Từ sau khi y liên minh với Phương diêu, khi tất yếu cũng sẽ mở miệng nói chuyện. Cho dù phương diêu đã sớm biết y không phải 1 con mèo bình thường, vậy mà cũng bị dọa nhảy dựng lên, đến nay vẫn chưa thể thích ứng với sự thật rằng bạch miêu có thể nói chuyện.
“Bởi vì mấy ngày nay Thẩm Á Thiên cũng chú ý tới chuyện này, cả ngày nhìn chằm chằm quang bình không tha, nhìn một lần lại một lần, ta cảm thấy có cổ quái mới nói cho ngươi biết.”
Thanh Dương gật gật đầu, cũng không giải thích nhiều với phương diêu mà lâm vào trầm tư.
thủ đoạn người này dùng là thủ đoạn của những kẻ tu ma, mà Thẩm Á Thiên lại coi trọng chuyện này như vậy, chứng tỏ y cũng có liên hệ với người tu ma, nhưng thật lạ. Chìa khóa cởi bỏ phong ấn của mạnh gia và Hoa gia đã bị kẻ tu mà cướp đi nhưng Thẩm Á Thiên lại không biết chuyện này, vậy chứng tỏ mối liên hệ của y với người tu ma cũng không sâu, hắn không biết toàn bộ sự tình.
Hơn nữa… dưới miêu ta của Phương diêu, y cảm thấy lực lượng người tu ma này cũng không tính là mạnh, thực lực như vậy có thể trở thành oán khí chúa tể giả, mà còn bày ra âm mưu lớn như vậy sao?
Nghi ngờ nghen nhóm mọc lên, Thanh Dương hiểu, bọn họ không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, bọn họ phải có hành động trước khi cái gen khóa cuối cùng kia bị cướp đi.
Y phân phó Phương diêu phòng thủ để y liên lạc với hồng hồ tử.
“Bên này bố trí không sai biệt lắm, đã có thể hành động!”.
đầu lĩnh Tiền Hải dữ tợn mỉm cười: “Chuẩn bị thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng đến lúc.”
“Phải chú ý 2 thứ.” Nãi báo nghiêm túc vươn ra hai cây tiểu móng vuốt, hồng hồ tử vừa thấy thiếu chút nữa nhịn không được phì cười. Đây là thánh thú? Nhỏ như vậy, tròn tròn, động vật ngốc xuẩn manh này lại là thánh thú?
chân tâm khế ước thú tương lai nhượng người lo lắng a!
Thanh Dương không để ý tới hồng hồ tử lóe lóe y cười tiếp tục nói: “Một là bắt sống Thẩm Á Thiên, ta có việc muốn hỏi hắn, việc dụng hình các ngươi đều thông thạo đi?”
Hồng hồ tử xoa xoa 2 tay: “Không thành vấn đề, ta có thủ hạ am hiểu việc này, cho dù vất cho hắn 1 người chết, hắn cũng có cách cạy ra được thông tin. Bất quá ngươi muốn nhìn thẳng hắn, một khi đánh nhau chỉ sợ cố không hơn hắn.”
“Không vấn đề gì.” Thanh Dương nói tiếp “Mặt khác chính là mặc kệ các ngươi thắng không thắng, ngươi đều phải tìm cách đưa phương diêu rời khỏi tác trong á tinh hệ trở về liên minh.”
Đây là ước định của y và phương diêu, Thanh Dương sẽ không vi phạm hứa hẹn.
Mang 1 người đi cũng không khó, thật sự nếu không được thì chính mình mang phương diêu đi cũng có thể, hồng hồ tử gật đầu đáp ứng, hai người thương lượng kế hoạch, ước định thời gian liền cắt thông tấn khí.
“Từ từ!” Thanh Dương đột nhiên hỏi, “Jack thế nào?”
Nãi báo sau khi nói xong liền cúi đầu, có chút không dám nhìn hồng hồ tử, mao lông nhung nhung trên mặt tràn đầy ảo não.
Y… Y đã hoàn toàn quên chuyện về Jack- người bạn cùng phòng đáng thương bị y liên lụy…
Hồng hồ tử khó được mà không chế nhạo nãi báo, mặt rút một chút sau nói: “y thực hảo, hiện tại muốn y đi chỗ khác y cũng không nguyện y đi.”
Nãi báo đầu một oai, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, làm sao có thể có người nguyện ý đứng ở hải tặc oa trong? Bất quá hồng hồ tử hẳn là không biết dùng loại này việc nhỏ lừa gạt hắn, vẫn là chờ chiến sự sau khi kết thúc đi xem hắn đi.
Chặt đứt liên lạc sau Thanh Dương đi tìm phương diêu thương nghị, hồng hồ tử cũng là lãnh mặt, hỏi hắn tín nhiệm nhất trợ thủ đắc lực: “Cái kia Jack…”
Fielder - trợ thủ đắc lực của Hồng hồ tử đỏ mặt lên: “Hắn thực hảo.”
Thực hảo? Hồng hồ tử thiếu chút nữa cắn một viên nha, thực hảo liền đại biểu ni mã ngày hôm qua lại có một con thuyền tinh hạm đi chàng sơn!
“… Lập tức sẽ hành động, ngươi chú ý y.”
Khuôn mặt trắng nõn của Fielder lại đỏ lên một chút, gật gật đầu: “Hảo, đêm nay khiến y vài ngày không xuống giường được.”
Hồng hồ tử không còn lời gì để nói chỉ nhìn trợ thủ đắc lực của mình bằng ánh mắt thập phần hoài nghi liệu não tên này có bị rút không, sau khi trở về từ vũ hội hóa trang thì cả ngày bắt đầu ôm lấy thông tấn khí, nghe nói là ở vũ hội hóa trang gặp được vận mệnh của đời mình. 1 tuần Thanh Dương và Dịch Trạch trốn chết trong tác trong á tinh hệ kia, Fielder cũng không liên lạc được với người mình yêu nên đã nóng nảy 1 tuần, ai biết người Foelder yêu cũng chính là cái tên bệnh thần kinh Jack vô tội bị liên lụy vào chuyện này!
Sauk hi Thanh Dương đi nằm vùng thì hồng hồ tử liền trực tiếp ném người cho Fielder rồi mặc kệ không quan tâm đến, ai biết hai người này vừa thấy mặt đã nhận ra đối phương ( vũ hội hóa trang mang mặt nạ), củi khô lửa bốc, Jack chơi ở căn cứ bọn họ đến quên trời quên đất, cả ngày thông đồng Fielder bồi hắn chơi thái tháp Nicolas hào. Fielder người này đi, vốn là cũng rất thích những cái đó cũ rích văn nghệ phiến, đáng tiếc tại hải tặc trung không người lý giải, tịch mịch nhiều năm rốt cục gặp được Jack cái này tri âm, cả ngày đem người sủng ở lòng bàn tay trong, một lần lại một lần mà tái hiện thái tháp Nicolas hào kinh điển một màn, triệt để không làm việc đàng hoàng.
Jack càng là tỏ vẻ hắn muốn ở lại cái này tinh hệ, nếu gia nhân phản đối hắn liền muốn tự tử!
Hai người triệt để điên rồi, hồng hồ tử thực lo lắng trong khi hành động Fielder sẽ có bất cẩn, nếu vậy hắn sẽ bóp chết cái kẻ tên jack này.
Buổi tối hôm đó trong phòng Fielder truyền đến tiếng rêи ɾỉ làm người ta đỏ mặt tim đập, trong chốc lát là “COME ON! BABY!”, trong chốc lát là “Không cần, nhân gia không được”, trong chốc lát lại là “Nơi đó, lại dùng lực điểm”, tóm lại là ngày hôm sau Jack không xuống giường được…