Lâu lắm rồi Thanh Dương chưa lên mạng, từ khi vạn độ và hệ thống bị tiêu hủy thì y không lên mạng nữa, không vì sao cả, chỉ là có thay đổi không còn giống lúc ban đầu nên y không thích thôi.
Nhưng hiện tại y thật sự không thể chịu nổi tên bạn cùng phòng não tàn này, cũng không biết hắn làm như thế nào mà vừa kết thúc vũ hội là hắn lại có thể tìm được 1 suất ca nói chuyện yêu đương, hơn nữa người nam nhân này cư nhiên còn cho phép Jack gọi hắn là Rose! Trong khu vực biển sao mờ mịt jack rốt cục tìm được 1 người đồng ý cùng hắn hàng ngày lên cơn động kinh, mỗi ngày ngọt ngào đến mức khiến Thanh Dương run cả người, vừa thấy bộ dáng của hắn đã nghĩ muốn hộc máu, nội thương nghiêm trọng.
Jack dùng chính bản thân mình chuyển thành 1 bộ sách hướng dẫn hoàn mỹ thuyết minh cho Thanh Dương biết cái gì gọi là não tàn, cái gì gọi là trung nhị!
Vi không muốn nghe Jack lôi kéo y nghe hắn kể chuyện Rose và hắn ngọt ngào như thế nào, vui vẻ như thế nào, 2 người còn định đi đến bờ biển chơi trò tình yêu sinh ly tử biệt nào đó, Thanh Dương quyết đoán đeo mũ giáp lên mạng.
Cổ đế không ngạo kiều giống như vạn độ mà trung thực nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ của mỗi chủ nhân, không còn những gợi ý đáng yêu hoạt bát khiến người ta hộc máu kia Thanh Dương cảm thấy thực không thú vị.
Nói thật Thanh Dương cũng không có việc gì để lên mạng, y không thích võng du bởi y đã từng được chứng kiến cuộc chiến chân chính bằng cơ giáp nên y không còn cảm hứng với loại khoái hoạt giả thuyết này; y không thích nói chuyện phiếm, dù sao y cũng là người đến từ thế giới khác, y không có tiếng nói chung với những người ở dây.
Cuối cùng Thanh Dương lựa chọn một lớp học phân tích phần lịch sử không được ghi chép trong sách vở, nhóm giáo sư giảng dạy vừa có tri thức thực phong phú lại có khiếu hài hước nên được rất nhiều người hoan nghênh cũng có rất nhiều người nghe họ giảng bài. Thanh Dương vốn dĩ cũng có hứng thú với lịch sử của liên minh nên mới đi vào lớp học đó.
Bài giảng sắp bắt đầu, trong phòng đã kín chỗ, 1 số người không còn chỗ ngồi phải thuê ghế nhỏ để ngồi ké. Thanh Dương cũng định thuê ghế nhỏ thì bị 1 người vỗ vỗ vai.
Y xoay người, thấy một người đang đeo mặt nạ đứng ở phía sau mình làm cho y còn tưởng mình vẫn đang ở trong vũ hội hóa trang mấy ngày trước.
Vũ hội chọn ra đôi tình nhân khiêu vũ đẹp nhất mà Thanh Dương thì không hề biết khiêu vũ nên thừa dịp lúc mọi người đang trao giải, Dịch Trạch đã trộm mang y chạy ra vườn trường, trực tiếp đến 1 khách sạn mướn phòng.
Vũ hội đêm đó trường học hào phóng giải thoát cho sinh viên 1 buổi tối, miễn sáng hôm sau họ về lại ký túc báo danh là được, aix, trẻ tuổi mà, ai cũng có thể hiểu được. Chế độ quản lý của đại học St.Tres thực sự vô cùng nghiêm khắc, tuy nhiên lại cực kỳ thoải mái đối với chuyện tình ái, vì sao lại như vậy, không ai biết nhưng chắc chắn đằng sau chuyện này nhất định có 1 câu chuyện tình yêu vô cùng đẹp
Đây là lần đầu tiên Thanh Dương được ở trong loại đại phương thần kỳ như khách sạn, đối với đồ dùng tình thú bài biện chật cả phòng nói không nên lời. Lúc ban đầu y còn tưởng rằng vài thứ kia chỉ là dùng để bài trí, tùy tay cầm lấy một cái tiểu Cầu Cầu, kết quả tiểu Cầu Cầu vừa cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp của y, lập tức ong ong chấn động rung lên không ngừng, bàn tay bị rung đến tê tê.
Trứng rung công nghệ cao tự nhiên không giống với bình thường, không cần mở chốt khống chế, chỉ cần cảm nhận có thân thể đυ.ng chạm liền tự động rung lên, mà biên độ rung của nó còn được quyết định bởi sự ướŧ áŧ cùng độ co rút ở nơi đó, điều tiết tần suất hoàn toàn dựa trên sinh lý đặc thù của cơ thể có thể khiến người ta đạt được kɧoáı ©ảʍ lớn nhất, cho dù là thủ da^ʍ cũng đạt được thỏa mãn.
Dịch Trạch vừa móc áo khoác của 2 người lên giá để xong, xoay người liền thấy Thanh Dương một tay cầm trứng rung một tay cầm chuỗi hạt châu, kia thật sự là…
Viu 1 phát, lý trí của người nào đó đã bị vứt ra ngoài không gian, hắn ngồi trên giường ôm lấy thắt lưng Thanh Dương, không chút khách khí mà bắt đầu sờ soạng.
Vậy mà chỉ có ngốc báo tử mới còn có thể ngốc hồ hồ hỏi: “Vì sao chủ quán còn đặt mấy đồ chơi này ở trong phòng? Chẳng lẽ người nơi này đều có tính trẻ con sao?”
Dịch Trạch đoạt lấy hạt châu và trứng rung trong tay Thanh Dương rồi sờ sờ mặt y, khuôn mặt mang theo một tia tà khí nói: “Lập tức em sẽ biết, ta cũng có tính trẻ con như vậy.”
Mắt Thanh Dương nhấp nháy mấy cái, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, y đứng dậy muốn chạy trốn thật nhanh, lại bị người nào đó gắt gao ôm lấy, áp ngã xuống giường.
Nửa đêm bị ăn kiền mạt tịnh y đành phải biến thành nãi báo để trốn tránh sự thật, Thanh Dương dùng móng vuốt hung hăng ném đống đạo cụ tình thú trên giường ra ngoài, trứng rung chết tiệt, chuỗi hạt chết tiệt, dây trói chết tiệt, mát xa chết tiệt, đều quá vô sỉ quá vô sỉ! Tính trẻ con chết tiệt ấy, rất xấu xa!
Y phẫn nộ lăn đến bên người Dịch Trạch, dùng sức cắn lên người tên Dịch Trạch thoạt nhìn có vẻ vô cùng thoả mãn kia, khuôn mặt kia thật đáng giận mà. Dịch Trạch bị tiểu báo tử cắn hai cái, hắn mở mắt đem báo tử ôm vào trong ngực, dùng giọng điệu cực độ tà ác uy hϊếp nãi báo: “còn cắn ta nữa ta sẽ dùng mấy thứ kia lên báo hình của em!”
Thanh Dương bật người ủ rũ rời đi, ủy khuất củng củng trong ngực Dịch Trạch, vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ bờ môi của hắn, vừa như muốn lấy lòng, lại như là đang cầu xin tha thứ.
Dịch Trạch thỏa mãn ôm nãi báo vào trước ngực, vượt qua một đêm tốt đẹp.
-
Lúc này mặt nạ của người kia gợi lên hồi ức ấy của Thanh Dương, khiến mặt y nóng như lửa đốt, không tự giác mà đỏ lên. Đối phương sửng sốt một chút sau mới cười nói: “Số 0 tiểu đệ đệ, đang suy nghĩ gì mà sắc tình vậy? Ngươi mới mười tuổi mà đã phát triển như vậy, cần phải chú ý thân thể a.”
Người này đúng là người mang mặt nạ đầu tiên mà Thanh Dương gặp trong lần đầu tiên y lên mạng, lúc ấy hắn còn muốn mời Thanh Dương ăn KFC giả thuyết, còn nói tính hướng Thanh Dương thức tỉnh quá sớm. Lúc ấy Thanh Dương không hiểu hắn nói gì còn hiện tại y đã hoàn toàn hiểu được, nên mặt y chợt ửng đỏ, đồng thời âm thầm mà phỉ nhổ hệ thống, sao lại đưa ra mấy gợi ý bát nháo như vậy, khó trách Dịch Trạch lại nhắc y lên mạng thì phải cẩn thận!
Nam nhân đeo mặt nạ thấy Thanh Dương đỏ mặt không nói gì nữa với hắn, thật 囧 a, hắn trực tiếp lôi kéo y đi đến chỗ ngồi của mình giải thích: “Ta vốn hẹn bằng hữu cùng lên đây nghe giảng, đáng tiếc hắn có việc nên không tới, vừa vặn gặp được ngươi, ngươi ngồi đây đi.”
Thanh Dương cũng chỉ đỏ một chút thì bình thường trở lại, mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào, y chính là y, nick là số 0 thì như thế nào chứ? Hơn nữa y tới là để nghe toạ đàm, đâu cần để y mấy chuyện vặt vãnh đó, vừa vặn có chỗ ngồi như vậy, y chỉ cần hảo hảo nghe giảng là được.
Vì thế Thanh Dương thoải mái ngồi bên người nam nhân đeo mặt nạ, chiếm được ánh mắt tán thưởng của đối phương.
Lần này giảng bài là 1 người thực trẻ tuổi, nghe nói là một nhân sĩ thiên tài, mới hai mươi tuổi đã lấy được học vị tân sĩ (cao hơn một bậc so với tiến sĩ), hơn nữa vô luận thiên văn địa lý hắn đều có đọc lướt qua, vả lại mọi thứ tinh thông. Chỉ có 1 điểm duy nhất không tốt chính là người này có chút hơi cực đoan, trong bài giảng có nhiều lần đề cập đến các tệ nạn chính trị hiện nay, quy tắc xã hội ngầm, chọc cho tầng lớp cao tầng liên minh bất mãn.
Cố tình người này còn rất thông minh, từ lúc bắt đầu giảng bài liền nói, nếu ngày nào đó hắn đột nhiên mất tích hoặc là chết, vậy nhất định là do liên minh muốn giữ lại mặt mũi của mình nên mới hạ đọc thủ đối với hắn. Hắn nói như thế nên liên minh chẳng những không thể âm thầm giải quyết hắn, còn phải bảo hộ an toàn cho hắn, người này có tính tình cực đoan đã đắc tội với không ít người, vạn nhất ngày nào đó hắn bị người ta gϊếŧ thì dư luận sẽ nói là hắn bị liên minh ám sát a. Bởi vậy, rất nhiều người muốn bội phục hắn, hiếm khi có người có thể giống như hắn. Vừa có thể làm tầng lớp cao tầng liên mình ức chết lại không bị xử phạt, ngược lại còn lợi dụng liên minh để bảo vệ bản thân an toàn.
Hôm nay vị giáo sư này giảng về một đoạn chính sử cực kỳ mơ hồ:
tinh lịch năm 2222, nhân loại phát hiện một dị năng giả;
tinh lịch năm 2293, cơ giáp đầu tiên trong lịch sử hiện thế;
tinh lịch năm 2378, cơ giáp dị năng giả bắt đầu phổ cập ra ngoài xã hội, vì nhân loại mà khai phá vũ trụ cũng khai sáng tân thời đại;
tinh lịch năm 2573, liên minh đã đạt số lượng nhân khẩu tương đương nhân loại trước mạt thế, công tác thống kê nhân khẩu thống kê được chừng một ngàn hai trăm bốn mươi tám vạn người;
tinh lịch năm 2576, nhân loại phát hiện tinh cầu mới thích hợp cho sinh tồn của nhân loại, mở ra cuộc di chuyển đại quy mô, sau chuyến di chuyển người ta thống kê nhân khẩu 1 lần nữa đạt một ngàn hai trăm lẻ bảy vạn người, có bốn mươi mốt vạn người cứ như vậy tiêu thất.
So với lượng nhân khẩu như vậy, số người biến mất thật sự không chiếm bao nhiêu, hơn nữa lúc ấy hoàn cảnh rất ác liệt, tỉ lệ tử vong cao, số lượng như vậy cũng hoàn toàn có thể chấp nhận.
Nhưng mà vị tân sĩ thiên tài này lại sinh ra nghi vấn, không biết hắn dùng biện pháp gì để tìm được hồ sơ nhân khẩu lúc bấy giờ, phát hiện năm 2575 đã chết đi ước chừng hơn ba mươi vạn người, mà những người này, tuyệt đại bộ phân đều là thanh tráng niên. Ngay lúc đó theo liên minh ghi lại là năm kia xảy ra rất nhiều tai nạn, động đất núi lửa bùng nổ đất đá sạt lở lại thêm sóng thần lốc cuốn thiên tai khiến cho nhân khẩu giảm mạnh.
Tân sĩ thiên tài Thẩm Á Thiên đã đến khu vực đó để thăm dò, trải qua đo lường tính toán, kết luận lúc ấy tuyệt đối không thể xuất hiện nhiều tai nạn như vậy.
Vậy những người đó mất tích đến tột cùng là tới chỗ nào? Bởi vì cuộc di chuyển đại quy mô đó nên liên minh đã bị thất lạc rất nhiều bản ghi chép quý giá, không có bất cức căn cứ nào để điều tra tình hình năm đó. Thẩm Á Thiên vẫn kiên trì theo đuổi, cư nhiên dưới sự trợ giúp của bạn tốt y, y đi được tới tinh cầu năm đó nhân loại cư trú và cũng phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Thì ra năm đó tầng lớp cao tầng của nhân loại đã triển khai một đợt thanh trừ—— diệt sạch những giáo đồ mang tín ngưỡng tôn giáo.
Thanh Dương nghe đến thời điểm đó, đồng tử hơi co lại, khϊếp sợ vô cùng. Y rốt cục hiểu được vì sao y vẫn luôn có cảm giác không thích hợp với liên minh, bởi vì toàn bộ liên minh cư nhiên không có tín ngưỡng. Cho dù ở thế giới của y thì vẫn còn có người theo đạo giáo hay phật giáo, mà thế giới này trừ bỏ cơ giáp dị năng thì cái gì cũng đều không tin, càng không có tín đồ thành kính.
Thẩm Á Thiên dùng giọng điệu trầm trọng giảng đạo: “Ta có thể lớn mật dự đoán, đó cũng không phải chuyện nhất thời xảy ra, mà là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu. Lúc ấy tầng lớp cao tầng nhất định đã xảy ra xung động kịch liệt với bên tôn giáo, vì muốn giữ quyền thống trị nên họ đã triển khai một cuộc thanh trừng cực kỳ tần bạo và ác liệt, trong 1 thời gian ngắn đã gϊếŧ hại toàn bộ tầng lớp trung tâm của tôn giáo!”
“Mà trên thực tế điều này đã xảy ra từ ba ngàn năm trước, dựa theo thông lệ cũ thì bây giờ họ cũng nên công bố với mọi người, nhưng sự thực lại vẫn được giấu kín như vậy. Cho nên ta có lý do tin tưởng, liên minh vẫn tiến hành công cuộc thanh trừ đó cho đến tận ngày hôm nay!”
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ phòng học ồ lên, Thanh Dương nam nhân đeo mặt nạ bên người run run cánh tay, y vừa định tiến lên hỏi ý kiến, lại đột ngột bị bắn ra khỏi mạng.
Trong phòng ngủ Jack cùng “Bạn gái Rose” ngọt ngào nói chuyện phiếm, không chú ý tới sắc mặt Thanh Dương đại biến. Thanh Dương cầm mũ giáp muốn lên mạng lại, nhưng y làm cách nào cũng không thể vào được. Trong đầu y xẹt qua một ý tưởng bất khả tư nghị, y vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, muốn đi nói cho Dịch Trạch biết chuyện vừa mới xảy ra, ai biết vừa mới mở cửa đã thấy Hứa Chí Viễn mang theo một đám cảnh sát đi vào.
Hứa Chí Viễn thực kinh ngạc hỏi: “Là ngươi? Ngươi rốt cuộc lên mạng làm cái gì, mười giây đồng hồ trước toàn cảnh cục nhận được thông tri nhanh chóng đến bắt người, đây cũng là lần đầu tiên ta được điều động xe thuấn di a.”
Quả nhiên! Xem ra Thẩm Á Thiên cũng sống không nổi nữa, những người ngồi ở lớp học đó cũng sẽ nhanh chóng bốc hơi thôi.
Không còn kịp rồi! Thanh Dương nhảy lên giường Jack, một thoáng thì bóng dáng đã tiêu thất, y thi triển ẩn thân thuật tránh đi tầm mắt cảnh sát, nhanh chóng chạy ra phòng ngủ, đi tìm Dịch Trạch.
Mà bên kia, ở trong nại mạn tinh hệ mà liên minh vẫn chưa khai phá được, có 1 người gỡ xuống mũ giáp, nhắm mắt lại nằm ở ghế trên, hít một hơi thật sâu.
Sau một hồi hắn đứng lên, ra khỏi phòng, thông qua hành lang thật dài đi đến mật đạo, vào 1 căn phòng thập phần ẩn mật trong nại mạn tinh hệ.
Trong phòng giam giữ một người, thấy có người vào cửa, y ngẩng đầu, phát ra thanh âm khó nghe khàn khàn: “Gϊếŧ chết ta đi…”