Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Tu Yêu

Chương 70

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh Dương vừa mới đi vào không trung chi thành liền bị người ta ôm chặt lấy, khí tức ấm áp của Dịch Trạch thổi tới sau tai y: “Ta chỉ biết, thay vì mù quáng tìm kiếm mỗi 1 nơi, không bằng đứng ở 1 nơi cố định ôm cây đợi báo a.”

Dù sao ngốc báo tử của hắn vô luận tách hắn ra bao nhiêu lần đều sẽ đi tìm hắn, 2 người đi tới tìm lui không bằng hắn đứng nguyên ở đây đợi báo tử.

Mỗi khu vực đều có bốn cửa thông với 4 khu vực khác, Dịch Trạch chọn 1 cửa, hắn tin rằng chắc chắn Thanh Dương sẽ đến, vô luận là tìm bao nhiêu lần, Thanh Dương đều sẽ đến đây. Đây là một loại cảm giác xa lạ, từ hơn nửa tháng trước hắn còn đang lo Thanh Dương sẽ vứt bỏ hắn đi về đại đạo môn, vậy mà hiện tại hắn lại tin tưởng 1 người như vậy, chờ đợi một người.

Dịch Trạch chưa từng ai khác, cho tới bây giờ hắn luôn là một đám mây phiêu bạc trên bầu trời, lại chưa từng tưởng tượng rằng đám mây này lại chịu vì một ngốc báo tử mà cam tâm dừng lại trên bầu trời, chỉ vì muốn giúp báo tử che lại ánh mặt trời chói lọi.

Từng luồng nhiệt nóng phun lên cổ Thanh Dương cổ, cảm thụ làn da bởi vì hắn mà run rẩy cùng vui sướиɠ, 1 loạt phản ứng đều nói rằng Thanh Dương có cảm giác với Dịch Trạch không hề giả dối.

“Cùng ta khiêu vũ a.” Dịch Trạch giữ chặt tay Thanh Dương một phen, mang theo y bay lên đám mây trên không trung chi thành.

Mỗi 1 đám mây trên không trung chi thành đều có bậc thang để người ta đi lên, vừa mềm mềm mát mát thực sự rất thoải mái, thậm chí những đám mây đó còn bay chậm chậm trên nền trời. Hai người kéo tay nhau bay về đám may thuộc về mình, cùng nhau quyến luyến cùng nhau nhảy triền miên trên không trung, lúc nhảy, nếu tình cảm của bọn họ đạt giá trị mà hệ thống đặt ra thì đám mây sẽ biến mất, hai người sẽ từ không trung rơi xuống, đây cũng là cảnh sắc lãng mạn nhất nơi đây.

Rực rỡ sao trời là ngân hà tuyệt luyến, không trung chi thành là khuynh thành chi luyến, rừng mưa nhiệt đới là cuồng dã chi hạ, thành cổ mê vực là tận thế thâm tình, la sát hải thị là đáy biển mơ mộng. Năm khu vực, năm kiểu ái tình, cuối vũ, hệ thống sẽ chọn ra cặp tình lữ nhảy đẹp nhất, phù hợp nhất với quang cảnh, bọn họ cũng sẽ nhận được vé du lịch tình lữ 7 ngày do Đại học St.Tres trao tặng. Cũng chính nhờ hoàn cảnh tươi đẹp này, bối cảnh lãng mạn, bạn lữ thần bí, phần thưởng ngọt ngào, khiến cho vũ hội hóa trang do Đại học St.Tres tổ chức mỗi năm 1 lần này trở thành vũ hội mà vạn chúng liên minh quan tâm.

Thanh Dương không biết khiêu vũ mà Dịch Trạch còn chọn điệu waltz, trên đám mây di động khiêu vũ điệu waltz quả thực chính là một loại tàn phá, ít nhất đối Dịch Trạch mà nói. Sau đó Thanh Dương cũng lười phản ứng, những người xung quanh bị điệu vũ khủng khϊếp của họ làm chấn thương, bất quá là luống cuống, bất quá là giầy bị dẫm hỏng, bất quá là…

Dù sao y cũng đeo mặt nạ, người khác đâu có biết y là ai.

Dịch Trạch thấy 2 tai Thanh Dương đỏ ửng, trong lòng hắn vô cùng thoải mái, cũng không thèm để ý đến đôi giày mình tỉ mỉ chuẩn bị bị Thanh Dương dẫm nát, thậm chí hắn còn muốn khiêu vũ lâu thêm chút nữa, chẳng muốn buông Thanh Dương ra.

Bọn họ không vũ đẹp nhất, động tác của bọn họ cũng không trôi chảy nhuần nhuyễn, nhưng tâm bọn họ tương thông, linh hồn bọn họ là nhất thể.

Biển sao mờ mịt, gặp được em, thật tốt.



Ở rừng mưa nhiệt đới có một cự lang trắng muốt chở một bạch y nhân chạy như bay trong rừng, chạy trốn vui vẻ đến bất diệc nhạc hồ.

Hoa Sở nhéo bộ lông gần cổ Tuyết Lang, ngồi vững vàng trên lưng nó rồi còn nhéo lỗ tai nó nói: “Ngươi nhìn xem, là ta giúp ngươi đi vào trong đây a, ngươi phải biết là nơi này không cho phép khế ước thú đi vào, trừ khi ngươi biến thành tiểu lang đứng ở trên vai ta mới có thể đi vào.”

Kỳ thật so với Dịch Trạch, Hoa Sở mới là luyến thú nghiện chân chính, hắn thân thiết đối với khế ước thú còn hơn cả đối với nhân loại, mà Dịch Trạch chỉ ôn nhu đối với 1 khế ước thú duy nhất +người duy nhất là Thanh Dương, về phần mặt khác… Bạn không thấy phong hồ của Hoa Thiên Tề mỗi lần nhìn thấy Dịch Trạch đều muốn khóc sao?

Tuyết Lang vẫy vẫy lỗ tai, cũng không đáp lại. Nó với Hoa Sở cho tới bây giờ đều là như vậy, Hoa Sở nói, nó nghe.

Không phải nó không thể biến thành tiểu lang, là nó không muốn. Nó cũng có thể biến thành người, rồi ôm thắt lưng Hoa Sở khiêu cái gì vũ đạo kia, thoạt nhìn cũng thấy rất thân mật và duyên dáng. Nhưng nó chỉ muốn dùng bộ dạng nguyên bản này để hưởng thụ thời gian tốt đẹp cuối cùng này cùng Hoa Sở.

Nó từng cho rằng, cả đời này nó không có cách nào gặp lại người kia, nó sẽ sống chết lặng trong hắc động, không có tình cảm, không có lạc thú. Nó chỉ có thể biết là người này sẽ có 1 cuộc sống thực tốt, như vậy.., như vậy là đủ rồi.

Ai biết lần thứ hai gặp mặt, người này lại vẫn không trốn thoát vận mệnh lúc trước.

Vì để y khoái hoạt, để y hảo hảo sống sót, nó mạo hiểm đi nại mạn tinh hệ. Trả giá bằng một cánh tay của Hoa Sở, trả giá bằng việc nó bị vây ở hắc động hai mươi năm,vậy mà vẫn không thể giúp y.

Hoa Sở, y… Sống không được bao lâu nữa.

Vì cái gì y lại không thèm để ý đến an nguy của chính mình đi chữa thương cho khế ước thú? Bởi vì mệnh không lâu nên không cần để ý.

Nó tuyệt đối sẽ không để chuyện này tiếp tục phát sinh như vậy, cho dù lại bị vây trong hắc động một ngàn năm một vạn năm thì sao, cho dù là hy sinh thêm 1 cánh tay nữa thì sao, nó sẽ không để người này rơi vào vực sâu tuyệt vọng 1 lần nữa.

Hiện vào giờ khắc này, Lang Xu chỉ muốn mang Hoa Sở chạy như bay tại nơi làm nó nhớ tới rừng cây bọn họ từng sống, ghi lại từng giây từng phút những hồi ký ức vui vẻ khoái hoạt này lại trong trí nhớ.

Hoa Sở cũng như thấy được tâm ý Lang Xu, y vươn tay ôm cổ nó, thân thể dán vào bộ lông kia, cái gì cũng không muốn, chính là đơn thuần cảm thụ giờ khắc này, nhớ kỹ giờ khắc này.

So với bất luận kẻ nào Hoa Sở đều hiểu rõ hơn, thân thể y đang dần dần suy yếu, có lúc y chỉ định nghỉ ngơi một chút nhưng khi mở mắt ra thì thời gian đã trôi qua vài giờ. Quả nhiên Hoa Văn Sơ năm đó vẫn làm gì đó đối với y? Y cứ nghĩ rằng năm đó y đã thoát được nhưng thực ra vẫn không thể tránh thoát, chung quy vẫn cần phải đối mặt.

Chính là chỉ có giờ khắc này, cái gì y cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tuyết lang tối trọng yếu trong lòng y.

Tuyết Lang coi y là lương thực dự trữ nên cứu tỉnh y; Tuyết Lang đưa y về huyệt động mỗi lần y chạy trốn; Tuyết Lang cho y dựa vào thân thể ấm áp mỗi lần y phát sốt; Tuyết Lang rõ ràng bản thân không cần ăn thịt lại vẫn ra ngoài đi bắt con mồi mang về; Tuyết Lang bởi vì bản thân khuyết thiếu năng lượng mà toàn thân run rẩy lại nhất quyết không chịu hấp thu năng lượng của y; Tuyết Lang dẫn y đi nại mạn tinh hệ; Tuyết Lang không chút do dự một hơi cắn đứt cánh tay y; cái kia đem hắn giấu hảo sau cố ý biến thành người hình hấp dẫn người chú ý Tuyết Lang; Tuyết Lang vì bảo hộ y mà bị nhân loại phát hiện rồi đuổi bắt; Tuyết Lang đã biến mất 20 năm nhưng cuối cùng vẫn tìm lại được y, y- Hoa Sở yêu Tuyết Lang a.

Từ lúc ban đầu e ngại, đến nghi hoặc, đến cảm kích, đến thân mật, đến lúc y nhìn thấy Tuyết Lang biến thành hình người rồi sau đó, hết thảy tình cảm tuôn trào ra. Hoa Sở biết mình yêu một khế ước thú, bắt đầu y còn có thể cho rằng những tình cảm đó chỉ là tình cảm của chủ nhân và nô ɭệ để lừa gạt chính mình, thẳng đến khi bóng dáng tuyết lang biến mất vào trong vũ trụ mờ mịt kia, y rốt cuộc vô pháp che dấu tình cảm của mình.

Một khắc kia Hoa Sở mới chính thức lý giải được tình cảm giữa người và khế ước thú, có lẽ có người sẽ cho rằng khế ước thú là bởi vì khế ước nên mới phục tùng chủ nhân, cũng có người nói khế ước thú là một loại sinh vật trung thành. Nhưng mà chỉ có Hoa Sở mới biết, mọi khế ước thú đều yêu nhân loại, không phải tình cảm chủ tớ, không phải lễ nghĩa bằng hữu, mà là ái tình phi thường thuần túy, không hề có tạp chất. Nếu không chỉ bằng thực lực người thường không thức tỉnh dị năng, họ làm sao có thể chế phục khế ước thú? ( có người ngoài trợ giúp không tính)

Mỗi một khế ước thú đều sẽ tìm kiếm nơi linh hồn an nghỉ, tìm một người định mệnh, sau đó ký kết khế ước, nói một hồi không người biết hiểu khắc cốt minh tâm luyến ái.

Chúng nó vì bảo hộ chủ nhân mà thương tích chất chồng, chúng nó vì bảo hộ người yêu của chủ nhân mà thân tâm mệt mỏi, chúng nó mở mắt trừng trừng nhìn chủ nhân cùng người khác thành thân sinh nhi tử, còn chính mình vĩnh viễn chỉ là 1 thú loại. Tình yêu vô pháp hoàn mỹ, điều duy nhất chúng nó chờ mong, chỉ có thời khắc chúng cùng chủ nhân hợp thể chiến đấu, bởi vì một khắc kia, chúng nó thân tâm đều kết hợp cùng một chỗ.

Vì sao không một khế ước giả nào có độ phù hợp đạt tới 100 phần trăm, bởi vì không có nhân loại nào có thể hoàn toàn yêu thượng khế ước thú của chính mình.

Có lẽ, Lang Xu chính là khế ước thú định mệnh của Hoa Sở, cho dù nó là thánh thú, nó cũng chỉ là một cái khế ước thú, cũng luôn luôn tìm kiếm chốn về của linh hồn khế ước thú.

Hiện tại nó đã tìm được rối sao.



Tại 1 góc khuất trong thành cổ mê vực, Tư Diệu Tiền đẩy đẩy cánh tay, không cho người đối diện động chạm vào y.

“Đừng nóng giận!” cánh tay tráng kiện hữu lực của hồng hồ tử gắt gao nắm lấy Tư Diệu Tiền không tha, “Không được sinh khí, không được vui vẻ, ngươi chỉ cần giống bình thường là được.”

Khả năng suy diễn của Hà Thành Hâm cực cao, tài ăn nói cũng tốt, sức tưởng tượng thì vô cùng bay bổng. Hắn sảng khoái suy nghĩ lại chuyện mà Dịch Trạch nói cho hắn nghe rồi chỉnh lý suy luận một chút, phát hiện đây thì ra đây chính là một đoạn tình yêu cẩu huyết ngược luyến tình thâm: ta yêu ngươi ngươi yêu ta nhưng chúng ta không nói cho nhau nghe.

Ngược luyến không nên a, cẩu huyết không nên a, yêu trong lòng khó mở miệng lại càng không nên a.

Vì thế Hà Thành Hâm nói với Tư Diệu Tiền rằng hồng hồ tử có bao nhiêu đau khổ, hồng hồ tử ẩn nhẫn, hồng hồ tử che dấu tình yêu sâu đậm say đắm như thế nào. Thậm chí, để cảm xúc Tư Diệu Tiền không kích động quá lớn miễn cho lại kích hoạt ký sinh thú phát triển, Hà Thành Hâm còn dùng học thuật phân tích tâm lý hồng hồ tử, rằng hắn trưởng thành trong hoàn cảnh đó, sống trong hoàn cảnh đó nên sẽ bị làm sao như thế này như thế nọ, cứ thế một cuộc tình kinh thiên động địa lại bị Hà Thành Hâm biến bản phân tích tâm lý cực kỳ khoa học.

Tư Diệu Tiền vốn cũng mơ hồ nghĩ rằng hồng hồ tử thích mình, nhưng mà EQ-của y quá thấp nên y vẫn không thông suốt ra mà thôi. Hà Thành Hâm dùng phương pháp phân tích tâm lý này giúp y cảm thấy hồng hồ tử thích y là 1 chuyện thực hiển nhiên và bình thường, y không cần lâm vào kích động. Sau đó Tư Diệu Tiền chậm rãi hấp thu tiêu hóa chuyện này, cảm xúc cũng không vì thế mà dao động mạnh.

Y lý giải, Y hiểu được, sau đó y phát hiện, mình luôn kiêu ngạo vì chỉ số thông minh của mình như thế nhưng thực tế mình chưa bao giờ giúp Hồng Hồ Tử được điều gì, thậm chí còn gây chướng ngại cho Hồng Hồ Tử.

Không phải y không muốn gặp hồng hồ tử, mà là y không dám gặp.

Nhưng mà cho tới bây giờ y cũng không có biện pháp cự tuyệt hồng hồ tử, người này muốn gặp y, sao có thể cho phép y trốn tránh.

“Không được trốn tránh ta, không được không thấy ta, không được không nghĩ về ta, cũng không cho tưởng nhớ.” Hồng hồ tử bá đạo nói xong, hoàn toàn không suy xét xem yêu cầu của hắn có bao nhiêu khó khăn.

Lực đạo cánh tay Tư Diệu Tiền đẩy hồng hồ tử ra dần dần nhẹ bẫng, rốt cục y dịu ngoan bị hắn ôm vào trong ngực.

Hồng hồ tử cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi của y, thấy việc này cũng không khiến cho cảm xúc Tư Diệu Tiền dao động mạnh mới yên tâm lớn mật hôn sâu. Bọn họ hiện tại, cũng chỉ có thể thân mật 1 chút như vậy.



Trong phòng quản lý của đại học St.Tres, quang não điều khiển vũ hội hóa trang bị người ta hack sập, trình tự quang não chủ đổi thành nguyên hệ thống cùng vạn độ.

Chúng nó ôm nhau cùng một chỗ, trên màn ảnh quang não xuất hiện một cái hồng tâm ngọt ngào.

Đêm nay là một đêm ngọt ngào, tất cả mọi người quên đi hết thảy phiền não, hưởng thụ điềm tĩnh khó có được này.

Chỉ có một người không như vậy.

Nhân viên phòng quản lý của đại học St.Tres nằm trong vũng máu, một người lặng yên không một tiếng động đi vào phòng quản lý, nhìn quang bình, nhìn bộ dáng thân mật của mọi người, chậm rãi vươn tay đem đánh tan quang bình.

Say mê qua đi, khoái hoạt qua đi, thời khắc hưởng thụ cuối cùng này qua đi.

vạn độ cùng hệ thống bị quấy nhiễu vội vàng tách ra, chúng muốn phát ra cảnh báo lại phát hiện chúng nó bị giam cầm trong quang não, mạng kết nối đã sớm bị chặt đứt.

Quang não thoát phá, vạn độ cùng hệ thống gắt gao ôm chầm nhau rúc vào một chỗ, cho dù biến mất, cũng muốn cùng nhau đồng thời biến mất, vĩnh viễn không ai có thể tách chúng nó ra.

ý thức trí năng biến mất trước, chúng nó chỉ nghe đc một câu ——

Ngô chờ không rõ khoa học kỹ thuật, nhưng ngô chờ lợi dụng khoa học kỹ thuật. Ngô chờ vô pháp chiến thắng nhân loại, nhưng nhân loại lại tự hủy diệt chính mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »