Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Tu Yêu

Chương 33: Thẳng Thắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc này nghe được cảnh cáo của vạn độ còn có Dịch Trạch, hiện tại căn phòng kia cũng là do hệ thống quang não điều khiển, việc vạn độ bị tê liệt thì toàn bộ liên minh chỉ sợ ngoại trừ Tư Diệu Tiền – hacker đã hack sập ra, quân bộ, viện nghiên cứu đang sử dụng những hệ thống tiên tiến nhất thì toàn bộ người trong liên minh đều bị ảnh hưởng, hành tinh Dorset tinh lâm vào khủng hoảng.

Lúc ấy Dịch Trạch đang ôm tiểu nãi báo ngủ đến ngốc hồ hồ, nãi báo đi ngủ có một thói quen thường vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cái mũi của mình, Dịch Trạch nhìn hắn một hồi lâu manh đến tâm can có chút khó thở. Hắn vươn tay nhu nhu tiểu lỗ tai Thanh Dương, lỗ tai giật giật, đầu nãi báo cọ cọ 2 cái trước ngực Dịch Trạch, lông mao mềm mại ma xát ngực Dịch Trạch, không khí càng ngày càng trở lên nóng bức.

Kỳ thật Dịch Trạch cũng không muốn làm cái gì, hắn chỉ là khi nhìn thấy nãi báo thì nội tâm đều cảm thấy vô cùng bình tĩnh và ấm áp, giống như mọi khó khăn mệt nhọc đều tan thành mây khói, chỉ cần có Thanh Dương trước mặt, hắn có thể an bình. Hạnh phúc là gì? Dịch Trạch vẫn cho rằng đó là một loại cảm giác phi thường khó có thể đạt được là loại cảm giác hư vô mờ mịt mà cả đời này hắn không thể với tới. Nhưng mà hiện tại, hạnh phúc lại đang dán vào trong l*иg ngực hắn, nội tâm thật sự viên mãn a.

Cảm động mãnh liệt trào dâng trong tâm can nhượng hắn nhịn không được nhẹ nhàng cúi đầu, hôn 1 hơi lên cái đầu nhỏ của nãi báo, nụ hôn không mang theo bất kỳ du͙© vọиɠ nào chỉ đơn thuần là bản năng được sinh ra do cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt mà thôi.

Lúc này vạn độ xuất hiện mang tiếng cảnh báo tiêu hồn chói tai đến làm Thanh Dương đang ngủ say cũng phải bậy dậy, cái đầu hơi nhấc lên đập thẳng vào cằm Dịch Trạch chưa kịp rời đi.

Đau quá! Tiểu nãi báo trừng Dịch Trạch, vẻ mặt cảnh giác, ánh mắt của hắn như muốn nói, ngươi muốn làm gì?

Dịch Trạch vội vàng trấn an nãi báo, một bên an ủi một bên ở trong lòng đem vạn độ đi ngũ mã phanh thây rồi lại đem lăng trì lần nữa.

Thanh Dương rốt cục nghe được cảnh báo của vạn độ cũng để ý đến hành vi vừa rồi của Dịch Trạch vội vàng nhảy dựng lên, dùng miệng cắn cắn ống quần Dịch Trạch muốn kéo người này ra ngoài. Đương nhiên, hắn nhất định là không kéo nổi.

Dịch Trạch vừa buồn cười lại vừa cảm động, cười tiểu nãi báo làm ra động tác thật thà chất phác như vậy trông thật đáng yêu lại cảm động vì một mảnh chân tâm của Thanh Dương đối với hắn. Hắn vươn tay ôm lấy tiểu nãi báo, định mang tiểu báo tử rời phòng, thì trong đầu lại quanh quẩn thanh âm của vạn độ: 【chân thành nhắc nhở quý khách, theo tính toán của vạn độ, kích thước của quý khách cùng tiểu liệt báo hoàn toàn không phù hợp, Vì tính phúc tương lai của quý khách, vạn độ thành tâm đề nghị liệt báo sẽ là "người" ở trên, ngài là người nằm dưới, như vậy nhất định có thể dung chứa cự vật. 】

Thanh âm này Thanh Dương đương nhiên cũng nghe thấy, hắn ngẩng đầu lên trừng Dịch Trạch, nội tâm lại tự hỏi đề nghị này của vạn độ có khả thi không.

Dịch Trạch cắn răng nói: "Vạn độ, ngươi muốn chết."

Vạn độ: 【chân thành nhắc nhở quý khách, vạn độ lập tức sắp chết a ~ nếu muốn vạn độ ra đi, đề nghị ngài tìm kiếm kỹ sư hệ thống trí năng bảo trì sửa chữa cho vạn độ sau đó lại gϊếŧ chết, vạn độ sẽ thập phần cảm kích ân tình cứu sống của quý khách. 】

Dịch Trạch:...



Sau khi vạn độ bị sập, thiên hạ đại loạn.

Tại liên minh, vạn độ không chỉ là 1 trí năng có tác dụng tìm kiếm, nó còn có quan hệ mật thiết với các ngành các nghề khác sử dụng hệ thống trí năng. Khi hệ thống không thể giải quyết vấn đề, vấn đề liền được chuyển giao cho vạn độ; hệ thống không thể khống chế tình huống, tình huống liền được chuyển giao cho vạn độ; hệ thống xuất hiện lỗ hổng, vạn độ lấp lỗ hổng. Nói 1 cách thô tục chính là, vạn độ là cu li của hệ thống ( anh công – chồng), hệ thống có vấn đề gì nó liền đi giải quyết.

Việc vạn độ - hảo cơ hữu của hệ thống bị hỏng khiến hệ thống thực bi thương, hậu quả cũng thực nghiêm trọng.

Vạn độ và hệ thống đều là sản phẩm trí năng quang não, hai nhuyễn kiện hợp tác khăng khít, nhiều năm qua vẫn luôn phục vụ tận tâm từng khách hàng, tiêu không ly mạnh mạnh không ly tiêu. Vạn độ bị hỏng, hệ thống liền bãi công.

Ở Tổng bộ liên minh phòng kỹ thuật quang não có người tức giận đạp bàn: 【Ngươi làm việc cho ta, vạn độ gặp phải trục trặc, ngươi còn muốn bãi công, có biết làm vậy thì 90% hoạt động của liên minh đều bị tê liệt không! 】

Hệ thống lúc này thậm chí còn lười dùng sóng tinh thần để nói chuyện, trực tiếp hiển thị mấy chữ to trên quang bình: ta muốn vạn độ.

Hệ thống là thông minh thụ, vạn độ là công của nó, nó biết vạn độ thích đùa giỡn người khác, hắn có thể dùng 1 giọng nói ấm áp hữu tình đưa ra những thông tin gợi ý khiến người sử dụng tức chết, nếu hắn có thực thể chỉ sợ mỗi ngày đều có người muốn mưu sát hắn. Hảo đi, hiện tại dù hắn không có thực thể cũng có người xuống tay với hắn rồi. Vạn độ là nhuyễn kiện trí năng có thời gian sử dụng rất lâu gánh vác nhiệm vụ rất quan trọng và khó có thể thay cái mới, nếu không liên minh đã sớm dùng tân nhuyễn kiện thay thế hắn. Chỉ là lúc này hắn lại bị người ta hack sập thật đúng là cơ hội của mấy người trong liên minh, họ nhất định sẽ nhân cơ hội này mà đào thải vạn độ, cho nên tại thời điểm cuối cùng kia, vạn độ mới nhắc người dùng rời ngay, không nên chờ đợi tới khi vạn độ được sửa chữa..bởi bản thân hắn cũng biết..vạn độ sẽ không được sửa chữa.

Vì vạn độ, hệ thống mới đưa ra lựa chọn như vậy, hoặc là đào thải cả ta cùng vạn độ, ta cự tuyệt hợp tác cùng nhuyễn kiện khác ngoài vạn độ; hoặc là ngươi liền sửa chữa vạn độ.

Hỏi thế gian tình là gì mà đôi ta thề nguyền sống chết.

Tất cả TV máy tính quang thị quang não trên toàn liên minh đều rơi vào trạng thái bãi công, trên các người máy gia dụng quang bình quang khí đều hiện mấy chữ to: ta muốn vạn độ.

Việc Vạn độ bị hỏng và hệ thống bãi công khiến mọi người không thể không được hưởng phúc lợi nghỉ việc, toàn liên minh trừ một số ít các ngành cơ mật cực kỳ quan trọng thì tất cả đều nghỉ!

Cho dù đại học St.Tres quản lý sinh viên theo cơ chế phong bế thì hiện tại lúc này nhà trường cũng phải thả sinh viên ra. Chủ yếu là do hệ thống bãi công các máy móc đều không sử dụng được, chả lẽ đến trường lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta hết cả ngày! Cho nên cuối cùng ban giám hiệu nhà trường vẫn quyết định cho học sinh nghỉ, cùng lắm sau này bắt chúng học bù là được.

Vậy nên lúc này Thanh Dương và Dịch Trạch hiện đang ngốc ngốc ngồi ở nhà, hệ thống máy móc không còn họ phải trực tiếp xuống nấu cơm. Đương nhiên người xuống bếp là Thanh Dương.

Nhắc đến việc này chúng ta không thể không kể về đại đạo môn sau khi Thanh Dương nhận việc quản lý đời sống các sư đệ, về phần các trưởng bối đã có ích cốc lo; còn các đệ tử cấp thấp chảng có ai không van xin đến khản cổ chỉ mong Thanh Dương đừng vào bếp, thật sự là tổn thương tin thần lắm đó! Trừ bỏ Đại sư huynh thanh dật lễ nghĩa đầy mình, tiểu sư đệ Thanh Đới ngu ngốc đến mức ăn gì cũng được thì những đệ tử còn lại vượt qua mỗi bữa ăn cũng giống như vượt qua được 1 thử thách chông gai.Nhưng mà vô luận ài ai cũng không thể ngăn cản Thanh Dương nhiệt tình xuống bếp.

Thanh Dương là kiểu người chỉ để ý đến những thứ hắn quan tâm còn những thứ hắn không quan tâm thì ai nói gì mặc kệ người ta nói. Hiện giờ trừ người đại đạo môn và Dịch Trạch thì hắn chỉ để ý đến mỗi việc nấu cơm.

Cho nên khi hắn biến thành người thật muốn xuống bếp nấu cơm cho Dịch Trạch mà Dịch Trạch tự nhiên là rất vui vẻ tiếp thu. Tiểu nãi báo làm cơm a, chủ động muốn xuống bếp vì hắn, đây là hạnh phúc cỡ nào a...

Những chuyện bi thảm thường xuất hiện bất ngờ như thế!

Dịch Trạch chậm rãi để đũa xuống, nhìn vẻ mặt vui sướиɠ, ánh mắt long lanh mong được mình khích lệ của Thanh Dương, hắn chậm rãi nói: "Em... Không ăn sao?"

Thanh Dương lắc đầu, dùng ngón tay viết trên mặt bàn ( hệ thống hỏng nên vòng thanh khí không thể dùng): "Không có việc gì, ta đã ăn ích cốc rồi, không cần ăn thêm gì nữa, ngươi ăn đi. Không có việc gì đâu, ta đã nếm qua đồ ăn, ăn rất ngon."

Dịch Trạch rốt cục nhận ra tiểu nãi báo của hắn có khả năng ngay từ lúc sinh ra thì vị giác đã bị mất cân đối..nhưng mà...

"Ích cốc là gì?"

Sau khi hai người quen biết thì hệ thống bãi công, nhà trường cho nghỉ, việc này việc kia khiến họ không có thời gian để hảo hảo nói chuyện tử tế lại từ đầu, như việc vì sao Thanh Dương từ người biến thành tiểu báo tử xong lại không thể biến trở lại thành người được, Dịch Trạch vẫn không hiểu lắm.

Hắn đoán có lẽ vì sau khi Thanh Dương hấp thu năng lượng thạch tại khu mỏ khiến cơ thể hắn sinh ra dị biến, nhưng mà hình tượng của Thanh Dương dưới ID linh hào kia thì sao? Thanh Dương – cái tên này có ý nghĩa là gì? Còn có khả năng viết thư pháp khiến các lão sư điên cuồng này thì 1 người mới học viết chữ không có khả năng có được? Nhưng mà thực sự Thanh Dương không hiểu gì về thế giới này, điều này hắn có thể chắc chắn.

Dịch Trạch muốn biết vì sao, hắn thực sự không muốn người kia dấu giếm mình chuyện gì.

Thanh Dương cũng không do dự gì, dù sao Dịch Trạch yêu hắn là sự thật, hắn cũng đã tiếp nhận rồi, bất quá chỉ là chuyện mượn xác hoàn hồn chắc cũng không có vấn đề gì đi? Chỉ cần không nói ra Thiếu Dương Tông tâm pháp là được, những chuyện khác hắn có thể thẳng thắn với Dịch Trạch.

Vì thế hắn dùng tay chấm chấm vào chén nước chậm rãi viết lại chuyện về cuộc đời mình, từ hắn bái nhập vào Thiếu Dương Tông, sống ở đại đạo môn rồi 1 loạt các sư đệ tiến nhập môn phái, chuyện tiểu sư đệ mất tích, tiểu sư đệ trở về, rồi tiểu sư đệ vĩnh viễn rời khỏi đại đạo môn. Hắn vi ngăn cản tiểu sư đệ rời đi mà bị cuốn vào không gian, tiểu sư đệ có thể bảo vệ thân thể mình mà đi đến nơi tiểu sư đệ muốn đi còn hắn thì bị cuốn vào vết nứt không gian, thân thể tẫn hủy, không thể không bám vào thân thể nãi báo để hoàn hồn.

Đại đạo môn, đó là nơi đẹp nhất trong lòng Thanh Dương, vĩnh viến là nơi hắn thương nhớ nhất. Thanh Dương thậm chí còn nói với Dịch Trạch rằng nếu hắn là tiểu sư đệ, hắn sẽ không bao giờ vì 1 người nào đó mà rời xa đại đạo môn, nếu có cơ hội trở về, hắn nhất định sẽ trở về và ở lại đó, đến chết cũng không rời!

Dịch Trạch không có gì biểu tình gì chỉ chăm chú nhìn Thanh Dương viết càng xem không khí trong phòng càng lạnh lẽo.

Chờ đến khi Thanh Dương nói xong hắn mới chậm rãi mở miệng: "Nói cách khác, Thanh Dương là tên linh hồn em, hình tượng của linh hào là diện mạo đời trước của em. Mà em vốn có thể biến thành thần tiên lại bởi vì tiểu sư đệ mà biến thành yêu quái?"

Thanh Dương gật đầu, Dịch Trạch rốt cục đã hiểu.

"Lần đó em hấp thu năng lượng nên mới có thể biến về hình người, tu ra yêu đan nhưng do em mới hấp thu được 1 nửa nên cũng mới chỉ có 1 nửa yêu đan. Và cũng bởi vì năng lượng không đủ, cho nên hiện giờ em mới có lỗ tai cùng cái đuôi?" Chẳng biết tại sao, thanh âm Dịch Trạch càng ngày càng lạnh.

Mà Thanh Dương không hề hay biết gì vẫn vui vẻ gật đầu.

Thanh Dương nếu như không mất đi thân thể, nếu hắn vẫn giữ thân thể với thương tích chất chồng nằm ở hành tinh số năm thì Dịch Trạch sẽ quản sao? Sẽ không, hắn sẽ không liếc mắt đến 1 cái trực tiếp đi qua cơ thể Thanh Dương rồi tiếp tục sống như 1 cái xác không hồn. Nhưng mà Dịch Trạch cũng sẽ không mất thời gian phiền não vì mấy giả thiết đã không xảy ra này bởi vì trên thực tế Thanh Dương đã biến thành tiểu nãi báo, còn hắn nhật tiểu nãi báo về, chăm sóc em ấy, động tâm với em ấy, mặc kệ người hắn động tâm kia là tiểu báo tử manh manh hay linh hào ngốc hồ hồ hay là Thanh Dươngyêu mị, hắn chỉ động tâm với người này. Dịch Trạch chỉ cần kết quả, không cần biết đến nguyên nhân.

Saukhi Thanh Dương kể hết mọi chuyện, hắn chỉ chỉ 2 việc lớn.

"Cho nên nói, em kỳ thật đã hơn hai trăm hơn tuổi còn tiểu nãi báo đã tu thành yêu đan cũng có thể tính là thành niên đi?" Đây là 1 việc có thể nói là vô cùng tốt với Dịch Trạch.

Thanh Dương sảng khoái thừa nhận, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình sống 200 năm có cái gì lạ, Đại sư huynh đã ba trăm tuổi rồi, sư phụ còn phải hơn một ngàn tuổi, hắn thực sự rất trẻ a.

Còn việc Dịch Trạch quan tâm nhất lại là: "tiểu sư đệ Thanh Đới của em có thể trở về, em lại có thể tới đây, vậy em cũng có cơ hội trở về. Nếu thật sự em có cơ hội này..thì vô luận xảy ra việc gì em cũng sẽ trở về dung không?"

"Đương nhiên, " Thanh Dương viết, "Đó là nhà ta a!"

Dịch Trạch nhìn hắn hồi lâu, thở dài..chậm rãi nói: "Vậy còn tôi?"
« Chương TrướcChương Tiếp »