Chế độ quản lý của đại học St.Tres vô cùng nghiêm khắc, là 1 trường danh giákhông sợ cường quyền không cần vì vốn đầu tư mà khom lưng cúi người. vô luận ngươi chịu chi bao nhiêu tiền hay ngươi có địa vị gì thì nếu thực lực ngươikhông đạt tiêu chuẩn vào trường thì ngươi vẫn không trúng tuyển, nếu không Hoa Thiên Tề cũng không cần phải cố sức vì cuộc thi đến vậy.Tuy rằng Tiêu Vinh từng nói sẽ ủng hộ nhà trường xây 2 phòng thí nghiệm, bất quá như vậy nàng cũng mới chỉ biết được đề bài thi từ Mục giáo sư mà thôi, mà đó cũng đã được coi là kỳ tích rồi. Hoa Thiên Tề chỉ có một lần cơ hội, dù sau này Hoa gia có quyên nhiều tiền hơn nữa cho đại học thì hắn cũng không thể nào trúng tuyển, Tiêu Vinh dù có hứa hẹn với hắn nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Mà cũng chính bởi vậy đại học St.Tres mới có thể trở thành đại học hàng đầu của hành tinh. Và hiện tại cũng bởi vì như vậy nên lúc này khi Hoa Thiên Tề đang chào từ biệt mọi người đơn độc bước vào cổng trường, Tiêu Vinh mới vẫy vẫy khăn tay chấm chấm lệ. Hình thức quản lý trong năm nhất của trường đại học St.Tres thuộc dạng phong bế điển hình, trong 2 năm tiếp theo những học sinh đạt thành tích tốt sẽ có quyền dọn ra khỏi ký túc xá. Nói cách khác kỳ thực Thanh Dương căn bản không có khả năng bị Dịch Trạch mang vào trong trường, nó đâu phải khế ước thú của Dịch Trạch, làm sao có thể mang vào cơ chứ.
Bất quá Dịch Trạch là 1 người vô cùng thông minh và tài giỏi, đầu tiên hắn mang Thanh Dương vượt qua hệ thống phòng ngự của đại học 1 cách dễ dàng rồi mới tìm 1 chỗ vắng vẻ để Thanh Dương lại, dặn dò Thanh Dương không được chạy loạn nếu mà bị người ta phát hiện thì họ sẽ đuổi ra khỏi đây ngay lập tức. Chờ 1 lát ta sẽ trở lại đón ngươi.
Kỳ thật Dịch Trạch cũng rất lo lắng nhưng hành lý của bọn hắn đều phải đưa ra để các giáo sư kiểm tra nhằm tránh việc các sinh viên lén mang các vật phẩm cấm vào trường học. Vì hắn không thể để Thanh Dương sống 1 mình ở nhà tận nửa năm, nếu để ở nhà như vậy chỉ sợ khi hắn trở về vào kỳ nghỉ đông thì hắn chỉ có thể nhìn thấy thi thể hư thối của nãi báo, rồi các tạp chí bát quái sẽ đưa tin hành tinh Dorset xuất hiện sát thủ gϊếŧ khế ước thú a.
Cho nên hắn phải mang Thanh Dương vào trường, cũng phải chiếu cố tốt cho Thanh Dương.
Sau khi hoàn thành 1 loạt các quy trình rắc rối, Dịch Trạch mới có thời gian rảnh đi tìm Thanh Dương, nào biết khi hắn đến nơi đã giấu nãi báo thì không thấy nãi báo đâu.
Dịch Trạch lạnh người dùng dị năng trong phạm vi lớn để tìm kiếm mà vẫn như trước không phát hiện tung tích nãi báo. Nơi này là khu phong cảnh, là nơi các cặp tình nhân thường tới, buổi tối có phát sinh 1 đôi đánh dã chiến ở đây là chuyện bình thường. Mà nói cũng thật kỳ quái, đại học St.Tres quản chế sinh viên cực kỳ nghiêm khắc, tuy nhiên đối với vấn đề luyến ái thì lại buông thả hoàn toàn, chỉ cần ngươi không có thai khi còn là sinh viên thì như thế nào cũng được. Cho dù mang thai đi chăng nữa thì xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nhà trường cũng sẽ cho phép sinh viên tạm nghỉ học ở nhà bảo lưu kết quả, chờ đến khi sinh hài tử ra sẽ tiếp tục quay lại trường học tập.
Bất quá hiện tại là thời điểm khai giảng, sinh viên khóa trước còn bận túi bụi chuyện tiếp đãi tân sinh viên hoặc nhân cơ hội này mà ra khỏi trường 1 phen đâu còn ai có tâm tình đi hẹn hò. Hơn nữa hắn lại đem nãi báo giấu ở 1 nơi cực kỳ bí mật, căn bản rất khó có người có thể phát hiện ra.
Tiểu nãi báo không thể tự mình chạy đi, lúc ấy hắn đã dặn dò nãi báo cản thận, chính nó cũng đã gật gật đầu đồng ý rồi, nãi báo tuy rằng có chút nghịch ngợm nhưng chưa bao giờ lừa hắn, đây là điều mà Dịch Trạch có thể khẳng định. Như vậy chỉ có thể có người nào đó đã mang nãi báo đi, nghĩ như vậy dù Dịch Trạch luôn luôn lãnh tính cũng không khỏi lo lắng!
–
Thanh Dương đã đi đâu? Hắn đích thật đã nghe lời Dịch Trạch ngoan ngoãn ở địa phương bí mật kia, thậm chí Dịch Trạch sợ người khác thấy Thanh Dương nên còn dùng 1 khối đá lớn bịt cái động Thanh Dương đang đứng lại, chỉ lưu lại 1 khe hở thật nhỏ để không khí được lưu thông và cũng để Thanh Dương có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Thanh Dương dù muốn vận động 1 chút để giảm béo, nhưng dù sao đây cũng là 1 nơi hoàn toàn lạ lẫm, ai biết một cái ấu thú như hắn bị người ta phát hiện sẽ có kết quả như thế nào. Cho nên hắn chưa từng nghĩ quá muốn đi ra ngoài mà chỉghé vào trên tảng đá đi ngủ.
Ngây người 1 lúc hắn bắt đầu buồn ngủ thì có 2 nam nhân đi đến chỗ núi giả mà hắn nấp, một người thì kéo vạt áo người kia không chịu buông ra: "Ngươi tuyệt tình như vậy, ngươi nói không cần là bỏ mặc ta ngay được sao!"
Nghe giọng nói tràn đầy u oán kia Thanh Dương bất chợt giật mình, toàn thân lông mao không khống chế được mà dựng thẳng đứng lên nửa ngày sau mới kịp phản ứng. Này... Rõ ràng là giọng nói rất có khí khai nam tử, thế mà.. thế mà hắn lại có thể dễ dàng nhận thấy trong giọng nói đó tràn đầy khuê oán của oán phụ a?
Thân mình tròn vo của Thanh Dương không tự chủ được mà run rẩy, 2 cái lỗ tai nhỏ nhỏ liền giật giật mấy lần.
Một người khác thì đẩy tay người nọ ra lạnh lùng nói: "Ngươi kéo ta đến đây chỉ vì muốn nói mấy chuyện nhàm chán này?"
2 lỗ tai Thanh Dương lại run lên, hô hấp thêm chút nặng nề hắn cố gắng nhích thân mình tròn tròn của hắn về phía trước, dán vào cánh cửa đá, đem ánh mắt dán tại khe hở nhằm quan sát tình huống bên ngoài. Không phải vì hắn ham bát quái đâu chỉ là thanh âm này hắn cũng đã từng nghe qua, tuy người này chỉ nói 1 câu ngắn ngủi nhưng lại giúp hắn nhớ về Đại sư huynh và phá bỏ được mê chướng trong lòng - Hoa Thiên Vũ!
Từ khe hở nhỏ hắn mơ hồ thấy được người nọ liều mạng ôm Hoa Thiên Vũ, lại bị người kia một chưởng đẩy ra: "Ngươi cũng là nam nhân, loại chuyện này lộ ra không sợ dọa đến người khác sao!" thanh âm Hoa Thiên Vũ lạnh băng không chứa chút tình cảm nào như người nọ chỉ là kẻ xa lạ với hắn.
"Hoa Thiên Vũ!" Nam tử kia rống lên, kỳ thật tuy hắn rống lên rất có khí thế nhưng Thanh Dương nghe giọng hắn vẫn rất êm tai.
"Hoa Thiên Vũ! Ngươi hảo ngoan tâm! Là ta trước kia sống hoang đường, nhưng dù sao ta cũng xuất thân danh gia, có bao giờ phải chịu khổ chịu nhục. Từ khi đi theo ngươi, thân mình ta cũng đều cho ngươi, đối với ngươi toàn tâm toàn ý, bây giờ ngươi nói chia tay liền chia tay, thật mẹ nó, ta còn không bằng súc vật!"
Thanh Dương hồ nghi, quỷ dị, nghe không hiểu gì cả. Cái này... là nam nhân mà thân mình cho nam nhân, này nghĩa là gì? Có cơ hội lên mạng nhất định hắn phải nhờ vạn độ huynh giải thích cho hắn một chút.
Hoa Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, tuyệt tình nói: "Mạnh Hoài, ngươi thật sự khiến ta thấy ghê tởm!"
Ngữ khí của Hoa Thiên Vũ khiến Thanh Dương không rét mà run, tổng cảm thấy những lời này nói ra còn mang theo vô hạn chán ghét. Từ khi hắn trở thành khế ước thú lại thường xuyên sử dụng tinh thần lực cho nên Thanh Dương cực kỳ mẫn cảm với những cảm xúc của con người.
Sau khi Mạnh Hoài nghe xong những lời thương tổn của Hoa Thiên Vũ liền sững sờ mà lui về phía sau vài bước, cao thấp đánh giá Hoa Thiên Tề một phen rồi mới mang theo điểm âm ngoan nói: "Hảo! Ngươi chờ đấy, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Nói xong hắn xoay người chạy, lưu lại Hoa Thiên Vũ một mình lẳng lặng đứng ở trước hòn giả sơn.
Một hồi lâu Thanh Dương mới nghe được một tiếng thở dài.
Thanh Dương cho rằng Hoa Thiên Vũ sẽ rời đi, ai biết hắn lại hướng núi giả đi tới!
Thanh Dương không dám ho he một tiếng, ánh mắt tròn vo khẩn trương trừng Hoa Thiên Vũ, hy vọng người kia chỉ tình cờ mà đi về phía này thôi.
Đáng tiếc hy vọng của hắn không thành sự thật, Hoa Thiên Vũ đi thẳng đến nơi hắn ẩn thân đẩy hòn đá chặn trước mặt Thanh Dương, lúc này thân hình mập mạp của nãi báo hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời.
"Ta cũng nghĩ không có khả năng là người." Hoa Thiên Vũ xách Thanh Dương lên khiến Thanh Dương có chút không thoải mái, hơn nữa hắn còn nhớ lời Dịch Trạch phân phó liền ngừng giãy dụa để người kia nhấc mình ra.
Hoa Thiên Vũ không để ý tới Thanh Dương đang giãy dụa, nhấc lên nheo mắt đánh giá hắn trong chốc lát, mới hỏi: "là sủng vật của Dịch Trạch?"
Sủng vật? Thanh Dương ngao ngao phẫn nộ muốn thông báo cho Hoa Thiên Vũ biết hắn không phải là sủng vật! Bất quá hắn phản ứng như thế Hoa Thiên Vũ lại nghĩ hắn phủ nhận việc mình là vật Dịch Trạch nuôi.
"Cũng không giống, cái kia không béo như vậy." Nói xong hắn không để ý tới phản ứng của Thanh Dương mà tùy tay nhét vào trong ngực, mang nãi báo đi.
Sau khi hắn đi không lâu thì Dịch Trạch chạy tới nên mới không tìm thấy nãi báo.
Mà Thanh Dương bởi vì giãy dụa không có hiệu quả nên bị Hoa Thiên Vũ đưa đến 1 căn biệt thự gần trường học.
Thanh Dương mềm nhũn nằm trên ghế sa lông căm tức nhìn Hoa Thiên Vũ,muốn dùng ánh mắt để lăng trì đối phương.
Hoa Thiên Vũ nhìn bộ dáng nãi báo, tự nhủ: "Hấp lên? Hay là làm thịt kho tàu đây?"
Thanh Dương bật người lặng lẽ rúc vào ghế giả vờ ngủ. Hắn mới không sợ chết đâu, hắn chỉ là biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi! Đây cũng là ưu điểm mà Thanh Dương kiêu ngạo nhất.
Bất quá chỉ bị người ta mang về thôi mà, bất quá là hiện giờ hắn thực yếu a, nên hắn mới phải nhẫn nại, chờ đợi cơ hội chạy ra đi tìm Dịch Trạch!
Hoa Thiên Vũ thấy nãi báo này vừa nhát gan lại diện 1 bộ dáng ngốc hồ hồ, liền ngồi lên ghế sa lông đem Thanh Dương ôm vào ngực, thuận tay vuốt cái bụng nhỏ của nó.
Thanh Dương thập phần không thoải mái rên 2 phát, cũng không phải do Hoa Thiên Vũ nặng tay mà do hắn không quen có ai khác ngoài Thanh Dương chạm vào hắn.
Trên mặt Hoa Thiên Vũ dù không có gì biểu tình gì nhưng hiển nhiên tâm tình hắn không tốt lắm, hắn ôm Thanh Dương nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngồi hồi tưởng những gì đã xảy ra giữa hắn và Mạnh Hoài. Mạnh Hoài nói là lần đầu tiên yêu thích 1 người, đã trao tất cả những gì bản thân có, vậy mà cuối cùng mới biếtrằng đã yêu sai người, mắt mù nên mới nhìn lầm người.
Đem con sủng vật này mang về cũng bởi vì tâm trạng hiện tại của hắn không ổn định, lại không muốn làm phiền người khác. Có 1 vật sống thỉnh thoảng động 1,2 cái bên người, hắn sẽ không miên man suy nghĩ nữa. Chờ ngày mai hắn liền đăng báo đem sủng vật này trả lại.
Đáng tiếc ý định còn chưa thực hiện được thì khi Hoa Thiên Vũ đang ôm Thanh Dương ngủ lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát ồn ào.
Tiếng còi cảnh sát phát ra từ thông tấn khí ở cổ tay hắn, Thanh Dương nằm ngay cạnh đấy đột nhiên nghe tiếng còi cảnh sát sợ hãi nhảy lên, theo bản năng cào cào tay Hoa Thiên Vũ một chút.
Cũng may lực sát thương của hắn thấp nên Hoa Thiên Vũ không cảm thấy đau chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, một tay đem nãi báo xách lên tránh cho hắn lại cào loạn lên người, đồng thời nhìn vào thông tấn khí: "Màu cam, cảnh báo, nhanh đi hành tinh B-17, có người gặp nạn!"
Hồng - cam - lục - lam - tử, cảnh báo cấp 2, vậy cũng không hẳn chỉ có 1 người gặp nạn! Hoa Thiên Vũ lập tức lao ra khỏi phòng lấy cơ giáp trong không gian nhanh chóng nhảy vào.
Thẳng đến khi hắn bắt đầu thao tác cơ giáp bay lên thì hắn mới phát hiện trên tay mình còn treo lủng lẳng 1 con mèo!
@@, cứu người quan trọng hơn, 1 giây trôi qua là 1 giây nguy hiểm, dù sao đây cũng là 1 sinh mệnh, cũng không thể ném nó ra ngoài, vậy đành mang theo đi.
Đặt Thanh Dương vào ghế lại phụ xong Hoa Thiên Vũ nhanh chóng điều khiển cơ giáp bay khỏi hành Dorset.
Thanh Dương: +_+
Thân thể hắn yếu ớt như vậy lúc đầu di chuyển bằng tinh hạm còn cần dùng tới vòng năng lượng của Dịch Trạch bảo vệ đấy, bây giờ là 1 cái cơ giáp yêu cầu tố chất thân thể cùng tinh thần cực cao, hắn còn co thể sống sót sao?
Đáp án là không thể cũng phải thành có thể!