Cuối cùng thì kỳ thi vào đại học St.Tres cũng diễn ra, Hoa Thiên Tề mang phong hồ xinh đẹp ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin mười phần nghênh ngang đâm trái đâm phải mà đi lại trong sân trường. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng Dịch Trạch thì hắn lập tức xoay người cúi thật thấp xuống như muốn vo mình thành 1 đoàn rúc a rúc vào túi áo của Tiêu Cách.
Mà Phong hồ thì lại càng đáng thương hơn, Hoa Thiên Tề đây là mới chỉ bị khóe mắt Dịch Trạch liếc đến thôi mà đã muốn trốn chạy rồi, còn nó – nó chính là phải thừa nhận 99% áp lực đó nha! Nếu không phải chủ nhân còn ở bên, nó thật muốn đâm đầu vào tòa nhà bên cạch chết luôn cho rồi. Thật đáng sợ, vì sao người này lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù để nhìn nó a, phong hồ dán sát vào bên chân Hoa Thiên Tề, bắt đầu run rẩy.
Trong lòng Hoa Thiên Tề đau khổ rỉ máu, hắn gọi Dịch Trạch đến xem hắn thi vì muốn Dịch Trạch tiếp thêm can đảm cho chính mình, nhưng trái lại, Dịch Trạch lại khiến toàn bộ can đảm mà hắn cố gắng tích cóp mấy tháng nay đều biến mất tăm mất tích!
Dịch Trạch sờ sờ cằm nãi báo trong ngực, tiếp tục dùng ánh mắt lăng trì phong hồ.
Từ 2 ngày trước, lúc hắn cùng nãi báo xem xong cái tiết mục kia thì cảm xúc của nãi báo vẫn luôn không ổn định, lượng cơm thì giảm đi một nửa, cái bụng nhỏ dần dần xẹp xuống, nó mỗi ngày đều ghé vào cửa sổ dùng ánh mắt trống rỗng mà nhìn cảnh sắc bên ngoài. Dịch Trạch cho rằng nó ở nhà ngốc ngốc lâu quá không tốt nên mới ôm nó ra ngoài đi dạo phố, vậy mà sau khi dạo phố trở về thì tinh thần nó càng trở nên sa sút.
Nó thậm chí còn không buồn lên mạng, Dịch Trạch thử chạy ra ngoài nhằm tạo cơ hội cho nó, vậy mà khi online lại thấy biểu tượng mạng có màu xám, hắn đợi rất lâu vẫn không thấy nãi báo lên mạng. Lúc chạy về đến nhà liền thấy nãi báo vẫn còn đang ghé vào cửa sổ, ánh mắt tràn đầy trống rỗng cùng mê mang.
Thật ra những biểu hiện trên chỉ khiến hắn lo lắng thôi còn điều khiến Dịch Trạch không thể tiếp thu chính là kể từ ngày đó, nãi báo không còn chạy đến trước cửa để đón hắn nữa, không còn dùng cái đầu nhỏ của mình cọ đến cọ đi trên người hắn, và ngay cả lúc tắm rửa nãi báo cũng vô cùng ủ rũ, nhìn thấy nước không giãy dụa, cứ vô lực như vậy nằm úp sấp trên người Dịch Trạch.
Tất cả đều bắt đầu từ tiết mục ngày hôm đó, nó nhất định là đang nhớ mụ mụ của nó đi! nó nhất định vẫn còn nhớ ngày đó mẫu thú nó bị phong hồ cắn chết, cho nên tinh thần nó mới sa sút như vậy!
Dịch Trạch hiểu bởi vì liệt báo muốn chiếm thức ăn của phong hồ nên phong hồ mới cắn chết nó, đây hoàn toàn là do tự vệ. Nhưng mà chỉ cần hắn vừa nghĩ tới việc phong hồ chính là thủ phạm khiến tiểu nãi báo khác thường như vậy, hắn liền muốn đem con hồ ly này nướng chín uy tiểu nãi báo ăn.
Nếu không phải Hoa Thiên Tề chỉ còn cơ hội này để lên thi lên đại học trong năm nay, Dịch Trạch tuyệt đối sẽ không chút do dự biến ý tưởng ở trên thành sự thật.
Kỳ thật, phong hồ thật sự thực vô tội nha ô ô! linh hồn Thanh Dương tuy tồn tại trong thân thể này, tuy rằng cũng có chút bi thương cùng kính yêu đối với mẫu báo đã bất chấp tất cả vì đứa con, nhưng tinh thần hắn cũng không sa sút đến mức bỏ ăn bỏ uống, dù sao hắn vẫn còn muốn sống nha.
Lý do chính là vì thông qua các tiết mục quảng cáo ngày đó, thông qua tiết mục giới thiệu về các tình cầu khác, giới thiệu về các khế ước thú, cuối cùng Thanh Dương cũng chân chân chính chính ý thức được mình hiện tại đang ở 1 thế giới hoàn toàn bất đồng. Không phải tất cả mọi người đều may mắn như tiểu sư đệ Thanh Đới, đã đi đến 1 thế giới xa lạ còn có thể trở về, hắn..hiện tại không còn cơ hội trở về đại đạo môn.
Đại đạo môn là nơi đầu tiên Thanh Dương nhận thức, là nơi có các sư huynh đệ các trưởng bối, tất cả đều là người nhà của hắn, hắn quyến luyến nơi đó. Và cũng chính bởi loại tình cảm này khiến hắn không chút do dự níu kéo Thanh Đới khi Thanh Đới muốn đi không gian khác và cũng vì vậy mà bị cuốn vào vết nứt không gian, bị chuyển đến thế giới này.
Thời gian trước hắn còn cố gắng học tập, cố gắng hiểu biết thế giới xa lạ này, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì. Thẳng đến khi hắn nghĩ đến việc liệt báo mẫu thú chết đi, hắn mới ý thức được, chính mình đã triệt triệt để để ly khai thế giới cũ, giống như thân thể này, rời đi thân nhân của nó.
Hắn ghé vào cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, không còn 1 đám các sư huynh sư đệ luyện tập ngự kiếm phi hành bay tới bay lui, không còn tiên hạc, không còn pháp bảo, chỉ còn từng cái từng cái hộp sắt xa lạ trên bầu trời.
Dịch Trạch đưa hắn ra ngoài, hắn tinh tường nhìn từng tòa nhà cao tầng xung quanh, thứ đã hình thành nên quần thể kiến trúc đô thị hiện nay,nơi đây đâu có những gian nhà thanh sơn lục thủy trong trí nhớ của hắn.
Nơi đây không phải là chỗ của hắn.
Tiểu sư đệ, nơi này thực chán ghét, không có sông có núi, không có Vân Dã hạc bay lượn trên không trung, không có hương vị quê hương trong trí nhớ. Nơi này thực chán ghét, nhà cao tầng, tàu bay rất nhiều, người cũng quá nhiều, tấp nập bận bịu không tìm thấy bản thân mình. Nơi này thật sự thực chán ghét, chỉ có dị năng giả, chỉ có khế ước giả, đô thị đông đúc không bóng dáng người tu chân. Nơi này thật sự thực chán ghét, chỉ có một mình hắn lẻ loi nơi đây.
Thanh Dương cuộn mình thành 1 đoàn vùi vào trong ngực Dịch Trạch, cố gắng thu mình lại rúc vào lòng, không để ý tới quang cảnh xung quanh.
Thanh Dương không may mắn như Thanh Đới, Thanh Đới đến dị thế bằng thân thể của chính mình, cũng lại là do chủ định của hắn. Còn Thanh Dương là đột nhiên bị kéo theo, thân thể tẫn hủy, đạo pháp mất hết, không thể nói cùng ai, chỉ có thể cuộn mình thành 1 đoàn làm ấu thú đáng thương của người khác, dựa vào người khác để sống. Suy nghĩ mông lung như vậy khiến Thanh Dương lâm vào khốn cảnh, nếu hắn thông suốt được thì tương lai tu chân sẽ rộng mở; nếu hắn không thông suốt được sẽ tẩu hỏa nhập ma, hoặc là chân khí nghịch lưu mà chết, hoặc là triệt để lâm vào điên cuồng.
Cũng bởi biểu hiện suy sụp của hắn mà phong hồ đáng thương trở thành cái đinh trong mắt Dịch Trạch, chân nam đá chân chiêu đi theo bên người Hoa Thiên Tề, một bộ dáng uể oải không chút phấn chấn.
Hoa Thiên Tề mấy ngày nay đều cố gắng luyện tập với phong hồ và còn đạt được hiệu quả cao nên hắn luôn cho rằng mình nhất định có thể khiến người khác nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, ai biết hôm nay khi Dịch Trạch vừa đến thì phong hồ hiện tại có khi 1 khế ước thú cấp 2 cũng đánh ko lại, hắn thật có thể thi lên đại học sao? Ô ô
Ngược lại mẫu thân Hoa Thiên Tề vẫn không nhìn ra bất thường của hắn, mang theo đội hộ vệ, đặt 2 tấm quang bình thật lớn thật lớn viết: thiên tề tất thắng! Thiên tề đệ nhất! Con ta thiên tề lợi hại nhất!
Thật sự...=.=.
Tiêu cách nhìn thoáng qua Hoa Thiên Vũ, thấy hắn 1 bộ lạnh lùng không có chút dao động nào, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh mà bồi bên người mẫu thân, trong lòng có chút kỳ quái. Ngày ấy hắn cùng Tiêu Vinh đưa Hoa Thiên Tề về nhà, trong mắt tiêu vinh chỉ có Hoa Thiên Tề, không hề có Hoa Thiên Vũ.
Trước khi Tiêu cách tiến vào Hoa gia đã sớm nghe nói trưởng tử Hoa Thiên Vũ là tuyệt thế kỳ tài, ba tuổi thức tỉnh lôi hệ dị năng, mười lăm tuổi đã có thể điều khiển cơ giáp đi chiến đấu, hai mươi tuổi đã trở thành chiến sĩ số 1 số 2 của hành tinh. mười lăm tuổi bắt đầu tự lập, sẽ không lấy một phân tiền trong nhà, mà ngay cả chi phí đi học trung học, đại học cũng là tự mình kiếm được
Nhưng mà một người ưu tú như vậy, nếu đem so với Hoa Thiên tề thì đãi ngộ ở Hoa gia chẳng khác gì loại đãi ngộ mà bố dượng mẹ kế dành cho con riêng.
Tiêu cách rất hiếu kì, vì cái gì trưởng tử ưu tú bị mặc kệ, Hoa gia lại dùng toàn bộ tinh lực đi yêu thương thứ tử Hoa Thiên Tề chẳng khác gì phế vật kia? Hắn đã từng hoài nghi Hoa Thiên Vũ và Hoa Thiên Tề không cùng 1 mẹ sinh ra, nhưng sự thật cho thấy, bọn họ tuyệt đối là cùng phụ cùng mẫu huynh đệ, không hề giả dối.
Nhưng ở Hoa gia, mặc kệ Hoa Thiên Vũ ưu tú như thế nào, được chính phủ ca ngợi như thế nào đều không được gia đình khích lệ; ngược lại Hoa Thiên Tề, hắn cho dù là chạy đi ra ngoài đánh nhau thì cũng được biểu dương. Nếu là hắn đem người ta đả thương, đó là do nhi tử của ta có thực lực; nếu hắn không đả thương được đối phương, thì có hai loại hình thức khích lệ, một là nếu hắn không bị thương, thì là do con ta rộng lượng khoan dung; nếu là hắn bị người đả thương, thì là do con ta tâm địa thiện lương, hy sinh chính mình cảm hóa người khác. Đương nhiên, lấy thực lực Hoa Thiên Tề thì lần nào họ cũng phải khích lệ tâm địa hắn thiện lương a. Cũng chính bởi vậy, tiêu cách vốn là đội trưởng đội đặc chủng cơ giáp mới có thể đến Hoa gia làm đội trưởng đội hộ vệ cho Hoa Thiên Tề
Tiêu cách thực hoài nghi cho dù có một ngày Hoa Thiên Tề gϊếŧ người phóng hỏa bị phán tử hình, Hoa gia cũng sẽ nói đó là do con ta là vì dân trừ hại a!
Tóm lại Hoa gia đã sủng Hoa Thiên Tề sủng đến vô pháp vô thiên, không để ý đến Hoa Thiên Vũ, không để ý đến vô pháp vô thiên.
Khi Hoa Thiên Vũ được vào thẳng đại học St.Tres cũng đạt được học bổng hạng nhất thì Hoa gia một người cũng không đến; Hoa Thiên Tề thậm chí còn không đỗ cuộc thi chính thức, cho dù chỉ là 1 cuộc thi bổ xung vậy mà tiêu vinh lại mang theo cả đội cổ động viên đến trợ uy.
Vậy mà Hoa Thiên Vũ lại chưa từng oán hận, thậm chí rõ ràng hắn ở bên ngoài có biệt thự nhưng vẫn còn trụ ở Hoa gia chủ trạch, chịu đựng sự thiên vị của cha mẹ.
Hoa Thiên Vũ không hay trò chuyện, trên cơ bản cũng không mấy khi trò chuyện với Hoa Thiên Tề, cũng không chủ động trợ giúp Hoa Thiên Tề, đương nhiên, không cần hắn hỗ trợ thì 1 đám bảo mẫu người hầu hộ vệ cũng chạy nhanh đến giúp Hoa Thiên Tề dàn xếp mọi chuyện.
Tiêu cách vẫn luôn chờ đợi ngày Hoa Thiên Vũ nhịn không được mà sát đệ đoạt quyền giống mấy bộ phim hào môn thế gia vẫn hay trình chiếu trên TV. Nhưng hắn đợi đã năm năm nay mà tại Hoa gia hai huynh đệ thậm chí thậm chí còn chưa từng to tiếng, dù lý do chủ yếu là họ còn không hề nói chuyện với nhau.
Hôm nay ở trận đấu dù mọi người có hò hét thế nào thì Hoa Thiên Vũ cũng không nói lời nào. Hắn thậm chí còn lắc đầu ly khai khỏi đội cổ động viên, đi về hướng Dịch Trạch.
"Ngươi cùng tiểu tề có cừu oán?" Hoa Thiên Vũ trực tiếp hỏi Dịch Trạch.
"Không." thanh âm Dịch Trạch lành lạnh như băng.
"Vậy thu hồi tầm mắt ngươi đi, muốn dùng ánh mắt gϊếŧ người cũng nên chờ đến khi hắn hoàn thành bài thi." Hoa Thiên Vũ bỏ lại một câu như vậy rồi xoay người bước đi, trừ bỏ Dịch Trạch cùng Thanh Dương trong ngực hắn, ai cũng không biết là hắn đến giúp đệ đệ mình.
Dịch Trạch nghe vậy cũng chuyển dời ánh mắt khỏi phong hồ. Áp lực trên người Phong hồ chợt giảm xuống, nó lập tức lại khôi phục tư thái xinh đẹp tao nhã như trước, Hoa Thiên Tề cũng nhẹ nhõm không ít.
Thanh Dương nằm trong ngực Dịch Trạch vốn dĩ tinh thần sa sút đột nhiên vươn cái đầu nhỏ khỏi vạt áo hắn, như có điều suy nghĩ mà nhìn bóng dáng Hoa Thiên Vũ.