Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 75: Thẳng thắn (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi vốn không phải người nơi này, chính xác hơn thì tôi cũng không phải thú nhân. Tôi tới từ một nơi gọi là địa cầu. Khoa học kỹ thuật ở đó không thể sánh với ở đây, thế nhưng ở đó lại có những người có tu vi, nga, cũng chính là những người có sức chiến đấu mạnh hơn thú nhân rất nhiều. Dời núi lấp biển, thậm chí là hô gió gọi mưa cũng không ít.”

Sau khi ăn sáng xong, Nhan Tử Dạ bắt đầu kể chuyện của mình, An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

“Mà tôi, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà tới nơi này, biến thành Nhan Tử Dạ, đúng rồi, tên của tôi trước kia cũng là Nhan Tử Dạ. Quả thật rất có duyên! Những chuyện sau khi biến thành Nhan Tử Dạ thì anh cũng biết rồi. Đêm qua anh nhìn thấy không phải bán thú nhân mà là bộ dáng bán yêu của tôi. Chính vì trước đó tu luyện gặp chút ngoài ý muốn nên mới biến thành bộ dáng đó, chờ tu vi của tôi tăng trưởng sẽ biến thành yêu thể hoàn chỉnh, cũng chính là thú hình ở thế giới này. Thế nên, anh không cần lo lắng.”

Sau khi Nhan Tử Dạ nói xong, An Nhĩ Tư đột nhiên nắm lấy tay cậu, trong mắt lộ rõ khẩn trương: “Vậy em còn có thể trở về không?”

“Trở về?” Ánh mắt Nhan Tử Dạ có chút mê mang: “Trở về không được, lúc mới tới nơi này tôi đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng tôi phát hiện ở đây không có thứ gọi là địa cầu tồn tại. Nói cách khác, tôi đã tới một không gian khác, trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không không có cách nào quay về.”

Phải xuyên qua không gian, cho dù là đại la thiên tôn cũng không có khả năng. Dù sao các không gian hoàn toàn tách biệt với nhau, Nhan Tử Dạ có thể tồn tại ở nơi này mà không bị bài xích vì cậu đã chiếm dụng thân thể nguyên chủ. Thế nên muốn trở về, cho dù Nhan Tử Dạ tu luyện thành xà tiên cũng không có khả năng.

Nghe Nhan Tử Dạ nói không thể trở về, An Nhĩ Tư liền vui vẻ mỉm cười.

“Này, tôi không thể trở về, anh có cẩn cười vui vẻ tới vậy không?” Nhan Tử Dạ tức giận.

“Ừm.” An Nhĩ Tư cười nói: “Vốn tôi còn lo lắng một ngày nào đó Tiểu Dạ sẽ đột nhiên biến mất nên định thăm dò số sách cổ, xem thử xem có cách nào làm em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi hay không. Hiện giờ nghe em nói vậy thì tôi an tâm rồi, cũng không cần tra sách nữa.”

Nhan Tử Dạ trừng mắt: “An Nhĩ Tư anh giỏi thật nha, cư nhiên âm hiểm như vậy, nếu tôi thật sự có thể trở về, đừng nói anh sẽ nhốt tù tôi lại nha?”

“Sẽ.” An Nhĩ Tư khẳng định.

Không ngờ An Nhĩ Tư lại trực tiếp thừa nhận như vậy, Nhan Tử Dạ có chút sửng sốt, thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, cậu nhịn không được xoay chuyển đề tài: “Tốt lắm, bí mật của tôi đã nói rồi, giờ tới anh.”

An Nhĩ Tư rót một ly nước ấm, dùng tay kiểm tra nhiệt độ rồi mới đưa qua cho Nhan Tử Dạ: “Bên ngoài, tôi là An Nhĩ Tư Cái Nhĩ, là người kế thừa duy nhất của gia tộc Cái Nhĩ, nhưng thực tế, tên tôi là An Nhĩ Tư Á Bá Lan. Tôi là người thừa kế của gia tộc Á Bá Lan, mà gia chủ đương nhiệm của gia tộc Cái Nhĩ không phải gia gia ruột của tôi, tôi được mang về nuôi.”

“Gia tộc Á Bá Lan? Cái tên này sao nghe quen tai như vậy a?” Nhan Tử Dạ nghĩ nghĩ một chút nhưng không thể nào nhớ ra, liền quay qua hỏi An Nhĩ Tư: “Kia nếu anh không phải cháu ruột của gia chủ Cái Nhĩ, vì sao anh lại trở thành người thừa kế gia tộc?”

“Bởi vì mỗ ba nuôi của tôi không thể sinh dục. Năm đó gia tộc Á Bá Lan xảy ra nội chiến, cha cùng nhóm chú bác khai chiến, khi đó tôi vẫn chưa chào đời, mỗ ba đang mang thai nên vội vàng trốn đi. Kết quả trên đường trốn chạy thì sinh ra tôi, ông giấu tôi vào một nơi an toàn rồi dùng mình làm mồi dẫn dụ đám thú nhân đuổi gϊếŧ rời đi. Cũng chính khi đó, tôi được mỗ ba nuôi nhặt về gia tộc Cái Nhĩ, mà mỗ ba thì suýt bị gϊếŧ chết. Trận nội chiến gia tộc kia kéo dài hơn nửa năm, khi ấy cha cũng từng phái người tới tìm nhưng không thấy tung tích tôi. Mỗ ba bị thương nặng, lúc tỉnh lại không thấy tôi nên sức khỏe vẫn luôn không tốt. Thế nhưng bọn họ không hề từ bỏ, cuối cùng năm tôi mười lăm tuổi thì được bọn họ tìm ra.”

“Kia, gia gia anh biết chuyện không?” Đúng là cẩu huyết, Nhan Tử Dạ cảm thấy chuyện đời An Nhĩ Tư hệt như bộ phim tình cảm tâm lý chiếu lúc tám giờ ở địa cầu, thậm chí còn phấn khích hơn.

“Không, ông ấy không biết gia tộc Á Bá Lan đã tìm được tôi. Nhưng ông ấy biết tôi không phải cháu ruột, ngay từ lúc ôm tôi về mỗ ba nuôi đã nói rõ.” Bởi vì mục đích ông đưa An Nhĩ Tư về chính vì muốn gia tộc Cái Nhĩ có người thừa kế. Biết rõ mình không thể sinh dục, sau khi giao An Nhĩ Tư cho gia chủ gia tộc, ông liền gả cho thú nhân mình thích rồi cùng nhau đi du lịch khắp tinh tế.

Tuy thời gian ở cùng mỗ ba nuôi rất ít nhưng An Nhĩ Tư rất cảm tạ ông, nếu không có ông ấy, có lẽ anh đã chết ngay lúc đó.

Gia chủ Cái Nhĩ cư nhiên biết rõ An Nhĩ Tư không phải cháu ruột mà vẫn để anh thừa kế gia tộc, xem ra ông đã xem An Nhĩ Tư là cháu ruột mình.

Nhan Tử Dạ có chút cảm thán: “Gia gia đúng là rất thương anh, cha cùng mỗ ba cũng thực thương anh.” Không biết vì sao khi nhớ tới cha mẹ đã từng vứt bỏ mình, Nhan Tử Dạ đột nhiên có chút bi thương. Này chính là tình cảm cha mẹ cùng người thân trong truyền thuyết đi.

Cảm giác được Nhan Tử Dạ thương cảm, An Nhĩ Tư mỉm cười: “Tiểu Dạ, ở đây, gia gia tôi chính là gia gia em, người thâncủa tôi chính là người thân của em.”

Lời nói của An Nhĩ Tư đã xóa tan nỗi bi thương trong lòng Nhan Tử Dạ, cậu kiêu ngạo quay mặt đi: “Nói gì vậy chứ, chúng ta vẫn chưa kiểm tra bát tự đâu đấy, chỉ vừa chính thức tìm hiểu thôi. Đường còn rất dài!”

“Rồi rồi, thế nên chúng ta có thể từ từ.” Nắm tay Nhan Tử Dạ áp lên mặt mình, An Nhĩ Tư chân thành nói: “Tiểu Dạ, trước kia tôi không hiểu cái gì là thích, thế nhưng hiện giờ tôi đã hiểu. Em vui tôi sẽ vui, em chán ghét tôi cũng chán ghét. Em không vui tôi cũng không vui, nhưng tôi sẽ nghĩ cách làm em vui vẻ. Nếu có người ngăn cản chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ tiêu diệt hết thảy, cho dù là người thân của tôi cũng không được. Tôi không cần hậu đại gì cả, chỉ cần cuộc sống sau này của tôi luôn có em bên cạnh là đủ. Tiểu Dạ, em nguyện ý không?”

‘Bùm bùm…’ Nhịp tim Nhan Tử Dạ đập thực nhanh, An Nhĩ Tư không dùng hoa ngôn xảo ngữ, cũng không quỳ gối hay tặng hoa (đó là cái quỷ gì?), thế nhưng Nhan Tử Dạ lại cảm thấy thực cảm động.

Chưa từng có ai nói vậy với cậu, cũng không ai xem cậu là trân bảo như thế, sự chân thành trong mắt An Nhĩ Tư tựa hồ sắp tràn ra ngoài, làm Nhan Tử Dạ có muốn xem nhẹ cũng khó.

Nhớ tới khoảng thời gian này An Nhĩ Tư quan tâm chăm sóc làm đủ chuyện cho mình, Nhan Tử Dạ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc biến mất, mở miệng nói: “An Nhĩ Tư, sau khi tới đây, kỳ thật tôi từng muốn trở về. Thế nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ở đây kỳ thực cũng không tệ.”

Hai người tầm mắt tương giao, đột nhiên, không hẹn mà cùng bật cười.



Lúc ăn cơm trưa, nhóm Áo Đức Kỳ tới, còn mang theo tin tức về A Phổ Lý.

“Nhan Tử Dạ, cậu biết tin gì chưa? Đạo sư dẫn đội Ngãi Bố Lỗ lần này chẳng những làm trái quy định mà còn cấu kết với người khác phản bội học viện Ngải Bố Lỗ. Sáng nay trước mặt tất cả mọi người, viện trưởng Ngãi Bố Lỗ đã phế bỏ tinh thần lực cùng sức chiến đấu của đạo sư kia, hiện giờ ông ta đã biến thành phế thân rồi.” Hải Bác Lạc vừa tới đã khẩn cấp nói tin tức mình nghe được cho Nhan Tử Dạ.

Vốn tưởng Nhan Tử Dạ sẽ thực kinh ngạc, thật không ngờ Nhan Tử Dạ chỉ ‘ồ’ một tiếng rồi thôi, điều này làm Hải Bác Lạc buồn bực không thôi: “Này Nhan Tử Dạ, chẳng lẽ cậu không tò mò vì sao đạo sư kia làm vậy?” Hải Bác Lạc làm bộ dáng ‘mau hỏi tôi đi mau hỏi tôi đi’.

Thật là, Hải Bác Lạc chính là thú nhân tò mò nhất mà Nhan Tử Dạ từng gặp. Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Rồi, kia xin hỏi đạo sư kia vì sao phải làm như vậy?”

Hải Bác Lạc lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng thần bí hề hề nói: “Nghe nói là vì tranh đoạt vị trí phó viện trưởng nên lập kế hãm hại hai vị đạo sư cạnh tranh. Cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, bất quá âm mưu của ông ta bị viện trưởng Khắc Lôi Đốn vạch trần. Khi đó bởi vì âm mưu bại lộ nên ông ta định công kích Khắc Lôi Đốn viện trưởng, nào ngờ bị Khắc Lôi Đốn viện trưởng không cẩn thận đánh trúng đầu, trở thành ngu ngốc. Cho dù viện trưởng Ngải Bố Lỗ không hủy tinh thần lực cùng sức chiến đấu thì đạo sư kia cũng là phế vật rồi. Các cậu nói xem, đạo sư kia có phải kẻ ngốc không, biết rõ viện trưởng Khắc Lôi Đốn là cường giả SS mà dám tấn công, này không phải tự tìm đường chết?”

“Người ta nghĩ thế nào sao chúng ta biết được. Buổi chiều phải quay về, mọi người dọn hành lý xong chưa?” Nhan Tử Dạ lảng sang chuyện khác.

Hải Bác Lạc vỗ đầu: “Ai nha quên mất, chốc nữa về phòng thu dọn mới được.” Nói xong, Hải Bác Lạc hệt như cuồng phong vũ bão càng quét thức ăn trước mặt rồi cùng Ngải Luân vội vàng rời đi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Áo Đức Kỳ lẳng lặng nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

“Làm sao vậy?” An Nhĩ Tư hỏi.

“Chuyện tối qua có quan hệ với hai người.” Giọng điệu Áo Đức Kỳ không phải nghi vấn mà là khẳng định.

Thấy Nhan Tử Dạ ăn xong ngụm rau cuối cùng, An Nhĩ Tư đưa chiếc khăn trong tay qua rồi nói: “Đúng vậy.” Chỉ hai chữ đơn giản xem như thừa nhận.

“Có chuyện gì cứ gọi tôi.” Nhận được đáp án, Áo Đức Kỳ đứng dậy rời đi.

Nhìn cửa phòng khép lại, Nhan Tử Dạ trả khăn tay cho An Nhĩ Tư: “Không ngờ Áo Đức Kỳ lại có nghĩa khí như vậy.”

An Nhĩ Tư gật đầu: “Ừm, cậu ta không tồi.” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, An Nhĩ Tư hỏi: “Đúng rồi Tiểu Dạ, vừa nãy em thả Tiểu Hoa ra ngoài?”

“Đúng vậy, thả nó ra ngoài hít thở không khí, sao vậy?” Nhan Tử Dạ khó hiểu hỏi.

“Không có gì, chỉ là vừa nãy nhìn ra cửa sổ hình như thấy nó đang rượt đuổi cái gì đó.”

“Rượt đuổi? Cái…” Nhan Tử Dạ còn chưa nói xong thì Tiểu Hoa đã từ phòng bếp hưng phấn lao ra.

“Chủ nhân chủ nhân, xem Tiểu Hoa quơ được cái gì nè.”

Tiểu Hoa từ ống thoát nước lầu một bò lên, cái rễ thật dài đang cuốn chặt một vật nhỏ màu xám đang cố giãy dụa, Nhan Tử Dạ liếc nhìn một chút, có chút quen mắt.

“Này không phải tiểu thứ cầu?” Nhìn kĩ một chút, Nhan Tử Dạ rốt cuộc nhận ra thứ bị trói gô chính là vật nhỏ Tiểu Hoa từng bắt về, thú cưng của A Phổ Lý: “Tiểu Hoa, sao mi lại bắt nó về đây?”

“Tiểu Hoa phát hiện nó ở hoa viên, chủ nhân, hình như nó bị thương.” Tiểu Hoa buông tiểu thứ cầu, vật nhỏ kia vừa rơi xuống đất, nhìn thấy Nhan Tử Dạ liền chạy tới. Bất quá nó còn chưa kịp nhảy vào lòng Nhan Tử Dạ đã bị An Nhĩ Tư ở bên cạnh chuẩn xác chộp lấy cổ.

“Chi chi…” Cổ chính là nhược điểm của tiểu thứ cầu, bị An Nhĩ Tư chộp trúng cổ, gai nhọn trên người tiểu thứ cầu lập tức mềm nhụn, đôi mắt bé xíu như hai hạt đậu đỏ đáng thương hề hề nhìn Nhan Tử Dạ.

“Trên người chúng nó rất bẩn, toàn là vi khuẩn, để tôi tẩy sạch đã.” Nói xong, An Nhĩ Tư căn bản không để Nhan Tử Dạ có thời gian phản ứng, một tay xách tiểu thứ cầu, một tay túm chiếc lá to của Tiểu Hoa xách bổng nó lên, trực tiếp đi vào phòng tắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »