Bên ngoài tranh đấu thực quyết liệt, Nhan Tử Dạ trong phòng nghỉ ngủ say sưa, có An Nhĩ Tư canh giữ, không có ai quấy rầy tới Nhan Tử Dạ.
Hiện giờ thời tiết có hơi lạnh, An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ nằm trên băng ghế ngủ say, liền cởϊ áσ khoác khoác lên người cậu, trong phòng thực im lặng. An Nhĩ Tư cầm quyển sách Áo Đức Kỳ mang tới lật xem, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua Nhan Tử Dạ.
Tuy hình thức ở chung giữa hai người có chút biến hóa nhưng nó lại làm An Nhĩ Tư vui sướиɠ không thôi. Sau khi ngả bài, Nhan Tử Dạ so với trước kia lại càng tín nhiệm anh hơn. Từ trạng thái không chút phòng bị, hoàn toàn ngủ say của Nhan Tử Dạ lúc này có thể nhìn ra. Trước kia tuy thoạt nhìn tín nhiệm nhưng lúc ở chung, Nhan Tử Dạ vẫn rất đề phòng, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ tỉnh lại ngay. Nhưng bây giờ thì không.
Tuy Nhan Tử Dạ vẫn còn giấu diếm chuyện gì đó, thế nhưng An Nhĩ Tư tin tưởng một ngày nào đó Nhan Tử Dạ sẽ chính miệng nói cho mình biết, mỹ vị phải từng ngụm từng ngụm thưởng thưởng thức mới thơm ngon.
Trong phòng là một mảnh ấm áp, ngẫu nhiên chỉ có tiếng lật sách ‘loạt xoạt’.
Khoảng ba tiếng sau thì Hải Bác Lạc đẩy cửa đi vào, lớn tiếng nói: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ, trận đấu sắp bắt đầu rồi…”
An Nhĩ Tư nhịn không được nhíu mày, nhìn qua quả nhiên Nhan Tử Dạ đồng dạng cũng nhíu mày, tỉnh lại.
“Ồn quá.” Nhan Tử Dạ than thở, sau đó ngồi dậy. Chiếc áo màu bạc khoác trên người cũng theo đó chảy xuống.
“Nhan Tử Dạ, tới giờ rồi mà cậu còn ngủ, mau dậy đi.” Hải Bác Lạc muốn tiến tới kéo Nhan Tử Dạ, bất quá bị An Nhĩ Tư ngăn cản.
“Chúng ta đi trước, cứ để Tiểu Dạ đấu cuối cùng.” Thấy bộ dáng Nhan Tử Dạ vẫn chưa tỉnh ngủ, An Nhĩ Tư muốn để cậu ngủ thêm một chốc.
“Không cần, tôi đi chung luôn đi, bằng không lát nữa ngủ quên mất.”
Nhìn An Nhĩ Tư, lại nhìn chiếc áo khoác rơi xuống, trong lòng Nhan Tử Dạ thực ấm áp. Nhặt lên khoác lại cho An Nhĩ Tư, trận đấu quan trọng thế này không thể không ra sân, hơn nữa cậu cũng muốn kiến thức thực lực của nhóm thú nhân cấp A kia.
“Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi?” An Nhĩ Tư lo lắng hỏi.
“Ừm, đi thôi.” Nhan Tử Dạ đang chuẩn bị theo Hải Bác Lạc ra ngoài thì bị An Nhĩ Tư kéo lại.
“Chờ một chút.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ lại, đưa tay chỉnh sửa một chút: “Quần áo không chỉnh tề sẽ không thoải mái.”
Nhan Tử Dạ chớp chớp mắt, bởi vì An Nhĩ Tư dựa vào quá gần nên cậu thậm chí có thể ngửi thấy hương vị tươi mát trên người anh. Tình cảnh này sao quen mắt như vậy? Thực giống cảnh chồng đi làm, vợ giúp chồng chỉnh lại cà vạt.
Đương nhiên, cậu là chồng, mà An Nhĩ Tư là vợ. Ừm, có ý tưởng này, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình đáp ứng ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư cũng thực không tồi. Có một ‘người vợ’ thực lực cường đại, bộ dáng dễ nhìn lại biết nấu nướng, còn tri kỉ cực điểm, tuy nhân cách phân liệt nhưng ngẫm lại thì cậu cũng không chịu thiệt.
“Tốt lắm, đi thôi.” An Nhĩ Tư thực tự nhiêm nắm tay Nhan Tử Dạ, kéo cậu cùng đi.
Hải Bác Lạc đi theo phía sau có chút ngây ngốc nhìn hai người trước mặt, đặc biệt là bàn tay đang nắm lấy nhau kia, cảm giác quái dị trong lòng liền phóng đại vô hạn.
Nhìn ba người An Nhĩ Tư đi tới, Hoắc Đức nói: “Mau mau tới đây, tôi tuyên bố thứ tự thi đấu.”
Xung quanh có chút ồn ào nên Hoắc Đức đề cao âm thanh một chút: “Áo Đức Kỳ là người đầu tiên, Hải Bác Lạc thứ hai, An Nhĩ Tư thứ ba, Ngải Luân thứ tư, Nhan Tử Dạ là người cuối cùng. Vô luận là người thứ mấy lên đài, các trò đều nâng cao tinh thần cho tôi.”
“Vâng.”
Bốn người đồng thanh đáp, còn lại Nhan Tử Dạ xìu xìu ểnh ểnh nửa sống nửa chết chậm rì rì đáp: “Vâng.”
Hoắc Đức hắc tuyến đầy đầu, trực tiếp đập tỉnh Nhan Tử Dạ.
Bên kia, Bỉ Cách là học viện của Cáp Mỗ Lôi Đức, một trong ba đế quốc lớn. Lần trước Bỉ Cách cũng đυ.ng phải Cách Lạp Tư, bất quá thực lực Cách Lạp Tư quá mạnh nên Bỉ Cách thua trận với kết quả 1:4.
Không ngờ lần này hai học viện lại gặp mặt, chẳng qua lần này bất đồng. Nhóm học trò Bỉ Cách biết mình đυ.ng phải Cách Lạp Tư thì hưng phấn cả buổi sáng. Phải biết hiện giờ trong mắt bọn họ Cách Lạp Tư chính là một miếng thịt béo, bởi vì có sự tồn tại của thú nhân cấp D kia không có học viện nào tin tưởng Cách Lạp Tư chiến thắng.
Nhóm học trò Bỉ Cách bắt đầu nghị luận.
“Tin tức chính xác, Áo Đức Kỳ là người đầu tiên lên đài, An Nhĩ Tư là người thứ ba.”
“Như vậy, sắp xếp của chúng ta sẽ hiệu quả.”
“Có đôi khi vận may cũng là yếu tố quan trọng giành chiến thắng, lần này chúng ta nhất định có thể rửa lại mối nhục.”
“Đúng vậy, lần trước thua Cách Lạp Tư thực sự không cam lòng, trừ bỏ Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư, ba thú nhân kia căn bản không phải đối thủ của chúng ta, Hải Bác Lạc kia, tôi nhớ rõ lần trước cậu ta còn thua cả Phổ Cách. Thú nhân cấp D cùng thú nhân chết nhát cứ núp sau lưng kia thì chắc không chịu nổi một kích.”
“Chúng ta sẽ phái hai người yếu nhất đấu với Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư, còn lại đối phó với ba thú nhân kia, chỉ cần thắng ba trận là được.”
“Thắng lợi nhất định sẽ thuộc về học viện Bỉ Cách chúng ta.”
…
Nhóm người Bỉ Cách đã tính toán kĩ lưỡng, dùng người yếu đấu với người mạnh bên Cách Lạp Tư, sau đó ba người mạnh nhất sẽ đối chiến với ba người yếu nhất. Như vậy phần thắng sẽ được gia tăng.
Vòng loại diễn ra trên đài quyết đấu, xung quanh là nhóm thú nhân quan sát, ngẫu nhiên còn có thể thấy bóng dáng vài giống cái.
Lúc nhóm Nhan Tử Dạ tiến vào, thú nhân bên học viện Bỉ Cách cũng đi tới, hai đội tập trung ở hai bên đài.
Trận đấu chính thức bắt đầu, Áo Đức Kỳ lên đài trước, nhìn thấy thú nhân được phái ra bên Bỉ Cách, Hoắc Đức khẽ nhíu mày.
Hải Bác Lạc nghẹn đỏ mặt: “Bọn họ thực giảo hoạt, cư nhiên phái người yếu nhất đối chiến với Áo Đức Kỳ, nhất định bọn họ đã biết thứ tự thi đấu của chúng ta.”
An Nhĩ Tư híp mắt, nắm tay Nhan Tử Dạ thưởng thức: “Tiểu Dạ, trận cuối cùng có tự tin không?”
“Điền Kỵ đua ngựa? Bọn họ nghĩ làm vậy có thể giành thắng lợi à? Kia phải là tình huống hai bên thực lực ngang nhau mới áp dụng được.” Cảm giác An Nhĩ Tư vô tình cố ý gãi gãi lòng bàn tay mình, Nhan Tử Dạ trừng mắt.
An Nhĩ Tư không chút để ý cười nói: “Tuy không biết Điền Kỵ là ai, bất quá thấy Tiểu Dạ có lòng tin như vậy thì tốt rồi. Nhiệm vụ làm rạng rỡ tổ tông Cái Nhĩ gia liền giao cho Tiểu Dạ.”
Nhan Tử Dạ liếc trắng cả mắt: “Cái Nhĩ gia nhà anh liên quan gì tới tôi, có rạng rỡ thì cũng là rạng rỡ Nhan gia tôi.”
“Tiểu Dạ, không cần thẹn thùng.”
“Ai thẹn thùng chứ.”
Hải Bác Lạc ở bên cạnh trừng to mắt, hết nhìn An Nhĩ Tư lại nhìn Nhan Tử Dạ, khốn khϊếp khốn khϊếp, hình như anh vừa biết một chuyện thực khủng khϊếp. Nhan Tử Dạ vì Cái Nhĩ gia tộc làm rạng rỡ tổ tông, kia không phải nói cậu ta gả vào Cái Nhĩ? Là ý tứ này? Cho nên gần nhất anh cứ cảm thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không thích hợp, xem kìa, trước mặt công chúng mà hai người cứ liếc mắt đưa tình.
Sự thực rành rành trước mắt mà cư nhiên đến bây giờ anh mới phát giác, quả thực ngốc muốn chết mà. Chính là anh sẽ không bị An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ diệt khẩu chứ? Hải Bác Lạc nhịn không được run bắn cả người, sau đó quay đầu nhìn Ngải Luân ngồi cạnh, phát hiện đối phương cư nhiên không kinh ngạc chút nào.
Hải Bác Lạc tiến tới trước mặt Ngải Luân: “Ngải Luân, vừa nãy cậu có nghe An Nhĩ Tư với Nhan Tử Dạ nói gì không?”
Liếc nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một cái, Ngải Luân nhẹ giọng nói: “Nghe thấy.”
“Kia sao cậu không phản ứng chút nào vậy?” An Nhĩ Tư chính là người kế thừa của gia tộc Cái Nhĩ, cư nhiên lại muốn ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ, hai thú nhân ở bên nhau sao có thể kéo dài hậu đại? Nếu việc này bị gia tộc Cái Nhĩ biết thì sẽ nổ tung a, đó cũng là nguyên nhân Hải Bác Lạc kinh ngạc như vậy.
Ngải Luân sợ hãi nhìn Hải Bác Lạc: “Bọn họ không phải đã sớm ở cùng một chỗ rồi?” Lúc nào Nhan Tử Dạ xuất hiện cũng có An Nhĩ Tư ở bên cạnh, hơn nữa thái độ đối xử của An Nhĩ Tư cũng thực bất đồng, Ngải Luân bản tính cẩn thận từ sớm đã nhìn ra được.
Gì? Đã sớm ở cùng một chỗ rồi? Chuyện từ khi nào a? Hải Bác Lạc đột nhiên nhớ tới những lần thân mật của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử, còn có chuyện khi sáng mình hỏi Áo Đức Kỳ. Ngay cả Ngải Luân cũng nhìn ra được, Áo Đức Kỳ không có khả năng không nhận ra. Kia thật ra là Áo Đức Kỳ đã sớm biết nên tập mãi thành thói quen?
Hóa ra trong cả đám người chỉ có mỗi mình anh không biết gì cả. Hải Bác Lạc cứ tưởng mình vừa phát hiện một bí mật động trời, đang tính toán xem có cần giữ bí mật hay không thì lại phát hiện, hóa ra chuyện này đã không còn là bí mật. Tâm tình quả thực buồn bực không thôi.
Bên này Hải Bác Lạc thực rối rắm, bên kia trận đấu của Áo Đức Kỳ cũng đã bắt đầu.
Sức chiến đấu của học trò bên Bỉ Cách vốn không bằng Áo Đức Kỳ, hiện giờ lại còn phái ra người yếu nhất, căn bản không có sức lực đánh trả.
Dị năng công kích của đối phương đối với Áo Đức Kỳ căn bản giống như gãi ngứa, Áo Đức Kỳ quăng ra một chiêu lôi đình vạn, trực tiếp đánh ngã đối phương xuống đất, suýt chút nữa không đứng dậy nổi. Lúc nhăn nhó bò dậy thì lại bị Áo Đức Kỳ cho thêm một kích, trực tiếp giật tới dựng cả tóc, trợn trắng mắt ngất đi.
Thú nhân dưới đài nhìn một màn này mà ngây dại, này quả thực là toàn ngược, Áo Đức Kỳ thực sự quá mạnh. Trận đấu này còn chưa tới mười phút đã chấm dứt. Toàn trường vỗ tay sôi nổi.
Áo Đức Kỳ xuống đài, Hải Bác Lạc là người thứ hai, lúc tới gần Áo Đức Kỳ, Hải Bác Lạc nhịn không được thấp giọng hỏi: “Này này, có phải cậu đã sớm biết chuyện An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ ở cùng một chỗ không?”
Áo Đức Kỳ liếc mắt một cái, lại nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ ngồi cách đó không xa, thản nhiên nói: “Hai người đó có khi nào không ở cùng nhau?”
Phốc, Hải Bác Lạc thực muốn hộc máu, thực sự chỉ có một mình anh không hay biết gì a. Nghẹn một ngụm máu đi lên đài thi đấu, Hải Bác Lạc ngay từ phút đầu đã không ngừng công kích, trực tiếp đánh thú nhân Bỉ Cách tới trở tay không kịp.
Thừa dịp đối thủ còn chưa kịp phản ứng, Hải Bác Lạc lại tiếp tục phát động công kích. Bất quá thú nhân Bỉ Cách cũng không vừa, lần trước anh ta cũng là đối thủ của Hải Bác Lạc, thực lực mạnh hơn Hải Bác Lạc một chút, sau khi phản ứng lại thì lập tức phòng ngự phản kích, cùng Hải Bác Lạc đánh tới khó phân thắng bại.