Lúc mới đầu An Nhĩ Tư vẫn rất nhẹ nhàng, cuối cùng chính là tiết tấu mưa rền gió dữ, Nhan Tử Dạ bị hôn tới ngây ngốc, suy nghĩ duy nhất còn lại khi ấy là vì sao kỹ thuật hôn của người này lại thuần thục như vậy, suy nghĩ tiếp theo là, nụ hôn đầu tiên của mình đã bị một kẻ đồng tính cướp đoạt.
Đúng vậy, đây là nụ hôn đầu tiên của Nhan Tử Dạ, vô luận là đời trước nay đời này, Nhan Tử Dạ vẫn luôn là một con yêu tinh tinh tinh khiết khiết. Ngay cả tay của nữ giới cũng chưa từng chạm qua.
Vì sao sống hơn ngàn năm rồi mà cư nhiên không có bầu bạn? Rất đơn giản, bởi vì Nhan Tử Dạ lười. Có một nửa khác, thời gian vốn thuộc về mình sẽ phân chia ra phân nửa, mỗi ngày cũng không thể ngủ nữa, phải đi dạo đi chơi, chọn quà tặng quà đủ thứ. Nghĩ tới chuyện không gian riêng tư của mình bị người khác chiến cứ, đối với một kẻ lười biếng ham ngủ như Nhan Tử Dạ thì đó chính là tiết tấu đòi mạng.
Cho nên, suốt ngàn năm, Nhan Tử Dạ vẫn là yêu tinh tinh khiết, thật không ngờ ở nơi này cư nhiên bị một người bạn giống đực cướp mất nụ hôn đầu tiên.
Cảm nhận được Nhan Tử Dạ mất tập trung, An Nhĩ Tư trực tiếp gặm môi Nhan Tử Dạ một cái, Nhan Tử Dạ ăn đau, rốt cuộc cũng hoàn hồn. Con ngươi bạc của An Nhĩ Tư mang theo ý cười, động tác cũng trở nên ôn nhu. Đẫu lưỡi mềm mại từng chút từng chút khıêυ khí©h dụ dỗ làm Nhan Tử Dạ nhịn không được chủ động đáp lại.
Không khí trở nên ám muội, Nhan Tử Dạ cảm thấy chính mình cũng bị cảm nhiễm, nhiệt độ cơ thể cũng theo động tác của An Nhĩ Tư mà tăng cao, sắc mặt đỏ bừng, mà quan trọng nhất là quên cả hít thở.
An Nhĩ Tư chìm đắm trong nụ hôn căn bản không còn tinh lực để ý tới tình huống của Nhan Tử Dạ, ôn nhu qua đi, ập tới chính là thiểm điện sấm sét mưa rền gió dữ, làm Nhan Tử Dạ hít thở không thông. Bàn tay cũng bắt đầu vuốt ve lần xuống phía dưới, làm Nhan Tử Dạ chấn động run run mí mắt, không biết là vì thẹn hay vì lí do gì khác, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngay khoảnh khắc Nhan Tử Dạ té xỉu, cảnh tượng xung quanh giống như một tấm gương bắt đầu xuất hiện vết rạn rồi vỡ nát hoàn toàn.
An Nhĩ Tư nhanh tay lẹ mắt chụp được Nhan Tử Dạ, ánh mắt đã khôi phục màu đen bình thường, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống. Lĩnh vực tinh thần vừa vỡ, An Nhĩ Tư cũng lập tức thanh tỉnh. Chuyện xảy ra trong lĩnh vực anh vẫn nhớ rõ ràng, nhìn đôi môi sưng thũng của Nhan Tử Dạ, ánh mắt An Nhĩ Tư trở nên u ám, tư vị quá tuyệt vời, làm anh muốn quên cũng khó.
Chính là xét lại thì Nhan Tử Dạ cũng chính là đầu sỏ, tuy An Nhĩ Tư vì nghe thấy mùi hương động dục của giống cái mà suýt chút nữa tiến vào kỳ động dục, thế nhưng khi ấy anh hoàn toàn có thể dựa vào ý chí áp chế bản năng. Không biết bởi vì khi đó chỉ mỗi Nhan Tử Dạ ở bên cạnh, hay bởi vì hơi thở của Nhan Tử Dạ mà anh trực tiếp nhận định người này, bổ nhào tới.
Trong lúc đánh nhau với Nhan Tử Dạ, phát hiện đối phương quá khó chơi liền nhịn không được vận dụng lĩnh vực tinh thần, trực tiếp vây khốn Nhan Tử Dạ, khống chế hành động của cậu. Chẳng qua lĩnh vực tinh thần có một khuyết điểm là phải lấy Nhan Tử Dạ làm môi giới, cho nên khoảnh khắc Nhan Tử Dạ té xỉu, lĩnh vực cũng bị phá vỡ. Mà An Nhĩ Tư bị dị năng bắn ngược mới có thể tỉnh táo lại.
Bằng không nếu tiếp tục như vậy, An Nhĩ Tư thực sự đã nhịn không được trực tiếp đè Nhan Tử Dạ tại chỗ.
Sau khi ôm Nhan Tử Dạ lên phi hành khí, An Nhĩ Tư khởi động, trực tiếp bay về nhà mình.
Tên đầy đủ của An Nhĩ Tư là An Nhĩ Tư Cái Nhĩ, là cháu trai của gia chủ gia tộc Cái Nhĩ, một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, cũng là người thừa kế của dòng chính. An Nhĩ Tư sở dĩ mang họ Cái Nhĩ bởi vì mỗ ba chưa kết hôn đã có thai, sau khi sinh anh thì gả cho thú nhân khác, theo đối phương rời đi. Thế nên An Nhĩ Tư từ bé đã được nuôi ở gia tộc Cái Nhĩ, rất được gia chủ yêu thương, hơn nữa gia chủ cũng chỉ có một người con là mỗ ba An Nhĩ Tư, thế nên An Nhĩ Tư mới trở thành người kế thừa của dòng chính.
Tuy An Nhĩ Tư thoạt nhìn rất ôn hòa, thế nhưng những người thân thiết đều biết, đó chỉ là ngoài mặt mà thôi. Chân chính có thể được anh coi trọng rất ít, ngay cả giống cái cũng không ngoại trừ. Giống cái tuy trân quý nhưng An Nhĩ Tư vẫn muốn tìm một người có thể kế vai sát chiến với mình, thế nên tuy từ nhỏ đã có rất nhiều giống cái ái mộ nhưng anh vẫn luôn thờ ơ.
Dần dần, người trong gia tộc Cái Nhĩ cũng tập thành thói quen, cũng tùy ý anh. Tuy An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ khá thân nhưng anh chưa từng dẫn Áo Đức Kỳ về nhà, nhưng hôm nay, lại đưa Nhan Tử Dạ về, điều này làm quản gia của gia tộc Cái Nhĩ sợ hãi không thôi.
Thấy thiếu gia ôm một thiếu niên, bất quá bởi vì nhìn không gõ gương mặt, hơn nữa dáng người Nhan Tử Dạ có chút gầy yếu nên bị quản gia tưởng nhầm là giống cái. Thấy thiếu gia trực tiếp ôm người ta lên lầu, quản gia lập tức mở thông tấn khí, gọi cho gia chủ.
Một nam nhân trung nhiên tóc trắng bạc nhưng diện mạo không quá già xuất hiện trên màn hình giả lập, quản gia khom người chào: “Gia chủ, ngày lành.”
“Hóa ra là An bá, sao tự nhiên lại gọi cho tôi, có chuyện gì à?” Gia chủ vì có chuyện nên đã ra ngoài, trước đó có căn dặn nếu không phải chuyện quan trọng thì không cần liên hệ. Hiện giờ nhận được cuộc gọi, ông quả thực có chút kinh ngạc.
Quản gia cung kính nói: “Là thiếu gia, thiếu gia vừa mang một thiếu niên về nhà, tôi không thấy rõ bộ dáng, đoán chừng là giống cái.”
“Cái gì, An Nhĩ Tư dẫn giống cái về nhà?” Gia chủ Cái Nhĩ từ sô pha nhảy dựng lên, sốt ruột hỏi: “Giống cái kia hiện giờ đang ở đâu, bộ dáng thế nào, tính cách thế nào, là con cái nhà ai?”
So với gia chủ kích động thái quá, quản gia khá trấn định, chẳng qua khóe miệng cong cong đã bán đứng ông: “Thiếu gia trực tiếp ôm người về phòng mình.” Quản gia nhấn mạnh chữ ‘ôm’.
“Ôm về phòng? Kia đúng rồi, nhất định là giống cái. Ha ha, tên nhóc này rốt cuộc cũng thông suốt, trước kia cứ luôn miệng không thích giống cái nhu nhược, giờ không phải cũng dẫn về. Không được, tôi lập tức chạy về, phải xem xem đứa cháu dâu này thế nào. An bá, ông tiếp đón cẩn thận, tôi lập tức quay về.” Sau khi tắt thông tấn khí, gia chủ Cái Nhĩ hấp tấp vội vàng bảo người thu dọn đồ đạc, lập tức bay về đế quốc Ni Lạp Nhĩ.
Quản gia An bá rút ra một chiếc khăn lụa trắng, lau lau mặt kính thông tấn khí, sau đó thì thào: “Gia chủ cấp tốc quay về, nhanh lắm cũng mất hết ba tiếng. Ân, mình giúp gia chủ quan sát một chút đi.”
Kỳ thật An Nhĩ Tư cũng không biết vì sao lại mang Nhan Tử Dạ về nhà, lại còn là phòng của mình. Có lẽ vì nụ hôn kia, cũng có lẽ vì chút cảm xúc xa lạ đang nảy sinh trong lòng, dù sao lúc nghĩ tới thì đã ôm về rồi.
Bởi vì dáng người thú nhân khá cao lớn nên kích cỡ giường cũng được thiết kế khá lớn. So với An Nhĩ Tư cao hai mét, Nhan Tử Dạ chỉ mới một mét tám có vẻ thực nhỏ xinh. Đúng vậy, chính là nhỏ xinh, gương mặt thanh tú còn không to bằng hai phần ba bàn tay An Nhĩ Tư.
Bộ dáng Nhan Tử Dạ cũng không phải đặc biệt xuất chúng, thế nhưng đôi mắt hoa đào kia mỗi khi mở to đặc biệt linh động, làm người ta nhớ kĩ ngay từ ánh mắt đầu tiên. Hơn nữa sức chiến đấu cùng nghị lực của cậu đã làm rất nhiều người trong học viện thay đổi cái nhìn.
Mới đầu, An Nhĩ Tư bị nghị lực của Nhan Tử Dạ hấp dẫn, chính xác bắt đầu chú ý từ lúc một người nổi tiếng là phế tài trong học viện như Nhan Tử Dạ lại có thể đánh bại Duy Nhĩ Nặc.
Chậm rãi tiếp cận mới phát hiện, thiếu niên Nhan Tử Dạ này ngoài mặt có vẻ rất lười biếng nhưng thực tế, những chuyện quan trọng cậu chưa bao giờ cẩu thả. Thậm chí An Nhĩ Tư còn biết vì sao Nhan Tử Dạ thích ngủ ban ngày như vậy. Có lẽ vì cảm thấy thú vị, hoặc có lẽ bị sự thần bí của Nhan Tử Dạ hấp dẫn, An Nhĩ Tư đã chủ động kết giao.
Vốn hết thảy đều thực bình thường, Nhan Tử Dạ là một thú nhân có tư cách trở thành bằng hữu của anh, chính là, sau chuyện ngày hôm nay, tất cả tựa hồ đã thay đổi.
Anh cư nhiên hôn Nhan Tử Dạ, nếu không phải vì phút cuối Nhan Tử Dạ ngất xỉu, có thể đã phát sinh chuyện không thể khống chế.
Hồi tưởng lại, An Nhĩ Tư đột nhiên ngây ngẩn cả người, chờ đã, thú nhân, đúng vậy, anh là thú nhân, mà Nhan Tử Dạ cũng là thú nhân, vì sao ngay cả anh cũng bị mùi động dục của giống cái ảnh hưởng mà Nhan Tử Dạ lại không có việc gì?
Nhan Tử Dạ không hề có chút bệnh trạng nào cả, nếu không phải bản thân anh trúng chiêu, anh còn tưởng hương vị kia chỉ là ảo giác mà thôi. Thế nhưng không có khả năng, thú nhân phi thường mẫn cảm với mùi hương động dục của giống cái, hơn nữa thực lực Nhan Tử Dạ không kém, không có khả năng không ngửi thấy.
Sau khi ngửi lại không có bất cứ phản ứng nào, kia chỉ có một khả năng, Nhan Tử Dạ đã tiêm trước thuốc áp chế, hoặc Nhan Tử Dạ chính là giống cái. Chỉ có giống cái mới không phản ứng với mùi hương của giống cái khác.
Nhớ tới hương vị nhàn nhạt tràn đầy hấp dẫn ngửi được trên người Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nhịn không được dùng ánh mắt nghiêm túc cao thấp đánh giá thiếu niên nằm trên giường. Dáng người quả thực có chút giống giống cái, nhưng tầm mắt dừng lại ở phần trán bóng loáng của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư có chút do dự, bởi vì đặc điểm nổi bật nhất của giống cái chính là nốt ruồi son ở mi tâm. Chính là, Nhan Tử Dạ không có.
An Nhĩ Tư tựa hồ bị mê hoặc vươn tay chạm vào trán Nhan Tử Dạ. Đυ.ng tới da thịt thì nhẹ nhàng chà xát một chút.
Không có.
Lại chà chà vài cái, vẫn không có.
An Nhĩ Tư không tin, nhúng ngón tay vào ly nước trên tủ đầu giường, tiếp đó bôi lên trán Nhan Tử Dạ rồi chà chà một chút, trừ bỏ da bị đỏ lên thì căn bản không có gì cả.
Nếu Nhan Tử Dạ không phải giống cái thì chuyện không phản ứng với mùi động dục của giống cái rốt cuộc là sao, còn cả hương vị nhàn nhạt kia nữa? An Nhĩ Tư trực tiếp cúi người, muốn xác nhận mùi hương trên người Nhan Tử Dạ, kết quả chống lại một đôi mắt mông lung tràn đầy kinh ngạc.