“An Nhĩ Tư, anh làm sao vậy?” Nhan Tử Dạ lập tức đỡ lấy An Nhĩ Tư, dò hỏi.
“Phía trước có giống cái…. động dục… mau rời khỏi đây.” Chóp mũi quanh quẫn mùi hương động dục thuộc về giống cái, may mắn lực nhẫn nại của An Nhĩ Tư khá mạnh, bằng không cũng giống như đám thú nhân kia, mất đi lý trí, liều lĩnh xông tới.
“Giống cái động dục?” Khó trách đám thú nhân kia phát điên, Nhan Tử Dạ vội vàng đỡ An Nhĩ Tư nhanh chóng rời khỏi con đường này.
Một chiếc xe cảnh sát bay vυ"t qua đỉnh đầu Nhan Tử Dạ: “Cảnh báo cảnh báo, khu phố buôn bán có giống cái đột nhiên tiến vào kỳ động dục dẫn tới bạo loạn, xin cho chi viện, xin cho chi viện…”
Ngay sau đó, lại có thêm ba chiếc xe cảnh sát phóng vυ"t qua.
Trường hợp quá hỗn loạn, Nhan Tử Dạ cảm thấy ở đây thực không an toàn nên đỡ An Nhĩ Tư đi về phía chỗ đậu phi hành khí.
Tựa vào người Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư chỉ cảm thấy trên người Nhan Tử Dạ có một mùi hương thực dễ ngửi.
Còn chưa tới chỗ đậu phi hành khí, Nhan Tử Dạ phát hiện nhiệt độ cơ thể An Nhĩ Tư càng lúc càng nóng.
“An Nhĩ Tư, anh không sao chứ?” Lúc hỏi những lời này, Nhan Tử Dạ biết rõ mình hỏi cũng như không, sao lại không có việc gì, chỉ thấy mặt An Nhĩ Tư đỏ bừng, cho dù cách lớp quần áo vẫn cảm nhận được cơ thể anh nóng hừng hực.
An Nhĩ Tư siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, sức nặng hơn một trăm cân toàn bộ đặt lên người Nhan Tử Dạ. Đột nhiên An Nhĩ Tư mở mắt ra, tròng mắt che kín tơ máu, trong lòng Nhan Tử Dạ lập tức nảy lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên ngay giây tiếp theo, dự cảm linh nghiệm.
Chỉ thấy An Nhĩ Tư đang tựa trên người dùng ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn mình chằm chằm rồi dùng mũi ngửi ngửi cơ thể mình một lúc. Sau đó mọt bàn tay túm lấy tay Nhan Tử Dạ, xoay chuyển một cái, trong lúc Nhan Tử Dạ vẫn chưa kịp phản ứng đã kéo cậu ôm vào lòng.
“Thơm quá.” An Nhĩ Tư vùi đầu vào cổ Nhan Tử Dạ, mùi hương nhàn nhạt kia tựa hồ lại càng nồng đậm hơn, làm máu trong người anh cấp tốc lưu động, lý trí cũng dần dần tan biến.
“An Nhĩ Tư, anh tỉnh táo lại chút đi.” Tới mức này rồi, nếu Nhan Tử Dạ còn không biết An Nhĩ Tư bị gì thì đúng là quá đần. An Nhĩ Tư bị mùi động dục của giống cái kia kí©h thí©ɧ, nói cách khác hiện giờ anh ta cũng tiến vào kỳ động dục.
Chính là phải làm sao bây giờ, hiện giờ trong tay cậu không có thuốc ức chế. Đột nhiên, Nhan Tử Dạ cứng đờ người, ánh mắt trừng to, bởi vì An Nhĩ Tư đang đột nhiên hôn lên cổ cậu một cái.
Lúc có lại phản ứng, Nhan Tử Dạ lập tức đẩy An Nhĩ Tư đang không hề phòng bị ra. An Nhĩ Tư lúc này đã hoàn toàn điên cuồng, lập tức bổ nhào tới. Nhan Tử Dạ nghiêng người né tránh, An Nhĩ Tư cũng chuyển hướng theo.
Hai người truy truy đuổi đuổi, tốc độ An Nhĩ Tư càng lúc càng nhanh. Mắt thấy An Nhĩ Tư đã sắp đuổi tới, Nhan Tử Dạ ngưng tụ một quả bóng nước ném về phía An Nhĩ Tư, muốn làm đối phương tỉnh táo lại, kết quả lại bị né tránh.
Nhan Tử Dạ vươn hai tay tiếp tục ngưng tụ bóng nước, canh đúng thời cơ ném qua, mắt thấy An Nhĩ Tư lại tránh được, tay phải vung lên, hai quả bóng vừa trượt mục tiêu vòng ngược trở lại.
Mắt thấy đã sắp đập trúng An Nhĩ Tư thì anh ta xoay lại, một cái l*иg phòng hộ màu bạc xuất hiện ngăn chặn công kích của bóng nước, khoảnh khắc l*иg phòng hộ biến mất, An Nhĩ Tư đột nhiên biết mất ngay trước mắt Nhan Tử Dạ.
Thuấn di? Nhan Tử Dạ thật không ngờ An Nhĩ Tư cư nhiên cũng biết thuấn di. Sau lưng truyền tới hơi thở quen thuộc, Nhan Tử Dạ theo phản xạ xoay người đá một cú. Người nọ nghiêng người né tránh rồi túm lấy cổ chân Nhan Tử Dạ, tay Nhan Tử Dạ lập tức đánh tới, một quả bóng nước chuẩn xác nện lên người An Nhĩ Tư.
Nhan Tử Dạ nhân cơ hội này thoát thân, lùi ra xa ba mét. An Nhĩ Tư bị bóng nước đập trúng chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, bất quá chỉ một chốc lại tiếp tục nóng rực. Ngân quang trong mắt chợt lóe, theo một trận ánh sáng chói mắt từ cơ thể anh phát ra, Nhan Tử Dạ cách đó ba mét căn bản không kịp trốn tránh, bị luồng sáng kia bao phủ.
Ánh sáng rất nhanh biến mất, nhưng Nhan Tử Dạ lại phát hiện chính mình không thể động đậy, hơn nữa, điều động linh lực trong cơ thể nhưng không có chút phản ứng. Như thế nào có thể, mắt thấy An Nhĩ Tư ngày càng tới gần, Nhan Tử Dạ biết nhất định là người này giở trò quỷ, cư nhiên có thể phong tỏa linh lực trong cơ thể mình?
An Nhĩ Tư bước nhanh tới trước mặt, vươn tay ôm lấy thắt lưng Nhan Tử Dạ, kéo cậu vào lòng. Dùng má cọ cọ đỉnh đầu Nhan Tử Dạ, tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu hiện giờ đã khôi phục màu bạc xinh đẹp mê người, ngân quang lưu chuyển, hết thảy tựa hồ tỏa sáng.
Con bà nó, bị An Nhĩ Tư ôm trong lòng, Nhan Tử Dạ quả thật sắp phát điên rồi, vì cái gì mình lại lùn hơn An Nhĩ Tư nhiều như vậy? Không đúng, hiện giờ không phải thời điểm chú ý vấn đề này, quan trọng nhất là liên quan tới vấn đề tôn nghiêm a! Nhớ tới thú nhân trong kỳ động dục sẽ mất đi lý trí, nếu tìm không được giống cái thì ngay cả giống đực thú nhân cũng không buông tha, Nhan Tử Dạ quả thực muốn khóc.
Cậu chẳng qua chỉ theo An Nhĩ Tư ra ngoài mua đồ thôi mà, vì cái gì lại biến thành thế này?
“Tiểu Dạ, em thơm quá, thực thơm quá.” An Nhĩ Tư giống như say mê hôn lên vành tai Nhan Tử Dạ, trái tim Nhan Tử Dạ cũng vì nụ hôn kia là run rẩy không thôi.
“An Nhĩ Tư, bình tĩnh, bình tĩnh!” Nội tâm Nhan Tử Dạ bây giờ đã treo lên hai sợi mì lệ, con bà nó, này là tiết tấu khó giữ được trinh tiết, làm sao bây giờ, hiện giờ rốt cuộc phải làm sao?
Ánh mắt Nhan Tử Dạ đột nhiên bị hình xăm đóa hoa trên mu bàn tay hấp dẫn, đúng rồi, còn có Tiểu Hoa, may mắn lúc ra ngoài mang theo nó.
“Tiểu Hoa, cho ta linh lực.” Hiện giờ cũng không quản có bị lộ chuyện Tiểu Hoa hay không, Nhan Tử Dạ chỉ biết hiện giờ An Nhĩ Tư cư nhiên đã hôn tới bên má mình.
Ngay khoảnh khắc môi An Nhĩ Tư chạm vào môi Nhan Tử Dạ, một đạo lục quang từ tay Nhan Tử Dạ lóe lên, linh lực từ mu bàn tay truyền vào đan điền, sau đó tác động tới số linh lực vốn có ở đó, cơ thể Nhan Tử Dạ rốt cuộc có thể cử động lại. Một trận hồng quang từ trên người Nhan Tử Dạ bắn ra, An Nhĩ Tư vốn đang ôm cậu cũng bị văng ra.
Nhan Tử Dạ vươn tay về phía An Nhĩ Tư phát ra một tia lam sắc lên người anh, thoáng chốc cả người An Nhĩ Tư bắt đầu đông thành băng. Nhan Tử Dạ thở phào một hơi. Bất quá chỉ mới thở dốc được hai giây, tầng băng trên người An Nhĩ bắt đầu xuất hiện vết rạn.
“Răng rắc… răng rắc…”
Không thể nào, nhanh như vậy? Nhan Tử Dạ lập tức ném qua thêm một quả cầu băng để tăng thêm độ dày lớp băng, kết quả vẫn không đông nổi An Nhĩ Tư, vết rạn đã lan rộng như mạng nhện, ý niệm đầu tiên nảy lên trong đầu Nhan Tử Dạ lúc này chính là trốn.
Yêu xà ngàn năm Nhan Tử Dạ khi còn ở địa cầu có trường hợp nguy hiểm nào mà chưa thấy qua, bất quá chẳng bao giờ e dè sợ sệt, hiện giờ cư nhiên vì một thú nhân An Nhĩ Tư mà chọn lựa biện pháp mất mặt nhất, cong đuôi bỏ chạy. Bất quá hiện giờ không phải là lúc xem xét vấn đề có mất mặt hay không, nếu không chạy, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình sẽ hối hận.
Chẳng qua ngay lúc Nhan Tử Dạ mới chạy được ba mét thì lại giống như bị điểm huyệt mà khựng lại. Cả người bảo trì tư thế đang chạy trốn, chỉ có ánh mắt cùng miệng có thể cử động.
“Như thế nào có thể!” Nhan Tử Dạ kinh hô, tiếp đó vẻ mặt trở nên kinh ngạc cùng không dám tin, bởi vì cậu phát hiện linh lực trong cơ thể một lần nữa bị đóng băng, căn bản không nghe theo lệnh triệu hồi của mình. Thân thể không thể động, Tiểu Hoa trên mu bàn tay cũng mất đi phản ứng.
“Ầm….”
Sau lưng truyền tới một tiếng nổ lớn, Nhan Tử Dạ biết An Nhĩ Tư thoát khỏi vây khốn, cảm giác vô lực dâng tràn. Như thế nào có thể, An Nhĩ Tư rốt cuộc có sức mạnh thần kỳ gì, cư nhiên có thể khống chế mình?
Ngân quang trong mắt An Nhĩ Tư lóe sáng, tao nhã bước từng bước tới trước mặt Nhan Tử Dạ. Sau đó dùng gương mặt tuấn mỹ vô song của mình áp dán sát gương mặt tuấn tú của Nhan Tử Dạ, thì thầm: “Tiểu Dạ không ngoan, sao không đợi tôi mà bỏ đi trước?
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, vẫn là âm thanh từ tính đó, thế nhưng vì sao lại cảm giác da gà da vịt đều nổi lên hết.
Đúng rồi, ánh mắt cùng nụ cười không giống, trước kia An Nhĩ Tư cười làm người ta có cảm giác phi thường ôn hòa, ánh mắt cũng thực ôn nhu. Nhưng hiện giờ, khóe miệng hơi cong lên lộ ra vài phần tà khí, ánh mắt cũng không còn ôn hòa chút nào. Lúc nhìn Nhan Tử Dạ cứ như đang nhìn một con mồi sa lưới, tràn ngập bá đạo.
Biến hóa quá đột ngột, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng, này vẫn là An Nhĩ Tư trước kia sao? Nơi này thực nguy hiểm, muốn quay về địa cầu quá.
“Tiểu Dạ, sao không trả lời?” Thấy Nhan Tử Dạ mím môi không chịu lên tiếng, trong mắt An Nhĩ Tư lộ ra vài phần bất mãn. Ngón tay thon dài nắm cằm Nhan Tử Dạ, hơi nâng mặt cậu lên, để ánh mắt hai người đối diện với nhau.
Đôi mắt huyền ảo mê hoặc lòng người, Nhan Tử Dạ nhìn thấy ảnh ngược của chính mình trong đôi ngươi bạc xinh đẹp kia. Ánh mắt An Nhĩ Tư vốn là màu đen mà!
“Anh… không phải An Nhĩ Tư…” Nhan Tử Dạ ngơ ngác nói.
“Rõ ràng chính là tôi, sao Tiểu Dạ lại nói là không phải, cư nhiên ngay cả tôi cũng không nhận ra, phải bị trừng phạt nha.” An Nhĩ Tư mỉm cười lại càng tà mị hơn, bất đồng với dáng vẻ ôn nhu trước kia, An Nhĩ Tư hiện giờ có thêm vài phần mê hoặc.
Nháy mắt đó, Nhan Tử Dạ thật sự bị hấp dẫn, trong mắt chỉ còn lại gương mặt tuấn mỹ của đối phương. Mặt hai người dán quá gần, Nhan Tử Dạ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của An Nhĩ Tư phả vào sườn mặt mình. Sau đó tay An Nhĩ Tư ôm lấy thắt lưng Nhan Tử Dạ, kéo cậu tựa vào phi hành khí đậu bên cạnh.
Một cánh tay An Nhĩ Tư mạnh mẽ chống bên trái, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng noãn của Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ mở to mắt, trong mắt, hình ảnh An Nhĩ Tư càng lúc càng gần.
Đôi môi mềm mại mang theo khí tức độc đáo của An Nhĩ Tư áp lên môi Nhan Tử Dạ, sau đó trằn trọc triền miên, tranh thủ khoảnh khắc Nhan Tử Dạ không kịp phòng bị mà đánh hạ thành trì, tùy ý tiến công chiếm đóng.
Trời thực trong xanh, tia nắng thực ấm áp, không khí thực trong lành, Nhan Tử Dạ đáng thương hoàn toàn ngây ngốc.