Nhan Tử Dạ đang tính toán chờ ngày rau cải thành thục bán đi rồi tới Nhan gia trả tiền, thuận tiện xem xem có thể tra xét được chuyện gì hay không, kết quả kế hoạch vĩnh viễn không thể cản nổi biến hóa. Tan học, Nhan Tử Dạ vừa đi thang máy xuống thì thấy một nam nhân trung niên mặc vest đuôi tôm đứng chờ.
“Nhan quản gia?” Liếc mắt một cái Nhan Tử Dạ liền nhận ra, dù sao lúc còn ở Nhan gia, nguyên chủ tiếp xúc nhiều nhất chính là vị này.
“Nhị thiếu gia, gia chủ muốn gặp, xin cậu hay đi cùng tôi một chuyến.” Nhan quản gia làm ra tư thế mời, ánh mắt cũng thái độ vô cùng nghiêm nghị, một chút cùng không nhìn ra có tư tưởng kỳ thị.
Trước kia khi còn ở Nhan gia, sau khi thân nhân lần lượt qua đời, người đối xử tốt nhất với nguyên chủ chính là vị quản gia này. Vô luận gia chủ có thái độ gì với Nhan Tử Dạ, quản gia vẫn như cũ xem Nhan Tử Dạ là nhị thiếu gia, vĩnh viễn duy trì dáng vẻ cung kính nên có.
“Ừm, ông chờ một chút, tôi nói với bạn một tiếng.” Nhấn thông tấn khí trên cổ tay, gọi qua dãy số của An Nhĩ Tư, hình ảnh của đối phương lập tức xuất hiện.
“An Nhĩ Tư, thật xin lỗi, hôm nay có việc, không thể cùng về với anh.”
Thông qua màn hình giả lập, An Nhĩ Tư nhìn thấy Nhan quản gia đứng phía sau Nhan Tử Dạ, không lộ ra chút biểu cảm, chỉ cười khẽ nói: “Không có việc gì, em cứ làm chuyện của mình đi.”
“Ừm.” Nhan Tử Dạ ngắt cuộc gọi, sau đó quay qua nói với quản gia: “Đi thôi.”
Theo quản gia lên phi hành khí, ở trên bầu trời đô thị phồn hoa bay tầm mười lăm phút, Nhan Tử Dạ rốt cuộc cũng tới Nhan gia.
Làm một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, Nhan gia đương nhiên ở một nơi phi thường xa hoa hiện đại. Đối với Nhan Tử Dạ mà nói, nơi này vừa xa lạ lại quen thuộc.
Lúc đi vào đại sảnh, Nhan Tử Dạ liền nhìn thấy một nam nhân tóc đen ngồi ở vị trí chủ vị. Bên tay trái người nọ là một thanh niên, còn bên phải là Nhan An Húc.
Người thanh niên nọ thoạt nhìn không tới ba mươi tuổi, thế nhưng kỳ thực đã gần một trăm, người này chính là cha Nhan An Húc. Hai cha con đứng cùng một chỗ cứ hệt như hai anh em. Mà nam nhân trung niên khí thế cường đại, ánh mắt sắc bén ở chính giữa chính là gia gia của nguyên chủ, Nhan Tôn.
Nhìn thấy Nhan Tử Dạ vào tới nơi mà vẫn không lên tiếng chào hỏi Nhan Tôn, Nhan An Húc lập tức làm khó dễ: “Nhan Tử Dạ, thấy gia gia sao không chào, gia giáo của cậu vứt đâu rồi?”
“Gia giáo?” Nhan Tử Dạ nhịn không được cười lạnh: “Gia giáo của tôi tốt lắm, ít ra tốt hơn đại thiếu gia anh đây. Tôi vừa mới bước vào anh đã gây khó dễ, xem ra các người không hoan nghênh tôi. Một khi đã vậy, tôi đi thì tôt hơn, đỡ phải ở đây chịu ủy khuất.”
Nói xong, Nhan Tử Dạ liền làm bộ xoay người định rời đi, lập tức bị Nhan Lộc gọi lại.
“Từ từ, Tiểu Dạ, An Húc nó chỉ đùa thôi, con đừng để ý, gia gia vẫn còn ở đây, chẳng lẽ con định cứ vậy bỏ đi? Lại đây ngồi xuống rồi nói.” Nhan Lộc cùng Nhan An Húc giống nhau nhất chính là cặp mắt, khi cười lên, ánh mắt liền híp lại thành một cái khe.
Liếc nhìn Nhan Lộc một cái, Nhan Tử Dạ ngồi xuống vị trí cách xa bọn họ nhất mà cũng gần mình nhất.
Ngay từ lúc Nhan Tử Dạ bước vào, Nhan Tôn vẫn luôn quan sát, lão phát hiện Nhan Tử Dạ thật sự đã thay đổi. Trước kia cứ hệt như đầu gỗ, vô luận nói thế nào cũng chẳng ừ hử một tiếng. Nhưng hiện giờ Nhan An Húc chỉ mới xỉa một câu đã lập tức đáp trả, thậm chí còn giành lấy quyền chủ động, quả nhiên không giống như trước kia.
“Tiểu Dạ, hai năm không gặp con đã trưởng thành không ít. Ra ngoài lâu như vậy sao không chịu về thăm gia gia? Hai năm này gia gia thực nhớ con, cứ nghĩ thể nào con cũng về.” Nhan Tôn mỉm cười thực hiền lành, nếu không biết thì chắc chắn sẽ nghĩ lão ta rất yêu thương đứa cháu Nhan Tử Dạ này. Lời nói tràn ngập trách cứ Nhan Tử Dạ bất hiếu, dọn đi hai năm cũng không chịu chủ động trở về thăm trưởng bối. Nếu để người khác nghe, chắc chắn sẽ nghĩ Nhan Tử Dạ là một đứa hư hỏng.
Muốn chụp cái danh bất hiếu lên đầu mình? Nào có dễ như vậy. Nếu có người muốn diễn trò thì cậu bồi.
Nhan Tử Dạ bắt chéo chân, biếng nhác tựa vào sô pha: “Cũng không phải tôi không muốn về, chỉ sợ nhà này không muốn chứa tôi. Trước đó tôi có về, chẳng qua bị bảo vệ cản lại, còn nói gì mà Nhan gia chỉ có đại thiếu gia, không có nhị thiếu gia. Khi đó tôi thực đau lòng a, cứ nghĩ gia gia không cần đứa cháu này.” Trước lúc Nhan Tử Dạ tới thế giới này hai tháng, nguyên chủ quả thực đã quay về Nhan gia, đáng tiếc bị ngăn cản ngoài cửa nên không tới nữa.
“Nói bậy, con là cháu của gia gia, gia gia sao có thể không cần con. Nhan gia vĩnh viễn là nhà của con, mà con vĩnh viễn là nhị thiếu, ông thực muốn xem là tên chán sống nào dám ngăn cản cháu ta về nhà, lại còn dám nói nhăng nói cuội, xem xem ta có lột da nó không.” Nhan Tôn vỗ mạnh bàn, bộ dáng tức giận muốn thay cháu mình xuất đầu.
“Quản gia, đi kiểm tra xem là đứa lớn gan nào.” Nhan Tôn nổi giận đùng đùng nói với quản gia.
“
Vâng.” Quản gia lĩnh mệnh lui xuống.
“Tiểu Dạ yên tâm, gia gia nhất định sẽ làm chủ cho con.” Nhan Tôn thực từ ái nói.
Nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của Nhan Tôn, nếu không phải có kí ức của nguyên chủ, Nhan Tử Dạ đã nghĩ người trước mắt thực sự là một người ông tốt. Đáng tiếc diễn thì vẫn là diễn, vĩnh viễn không phải sự thật, cho nên Nhan Tử Dạ không hề bị mê hoặc. Thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, khẳng định có mục đích.
Một tên bảo vệ nho nhỏ cư nhiên dám ngăn cản nguyên chủ, hơn nữa còn buông lời nhục mạ, nếu nói không có kẻ đứng sau sai khiến, ai tin chứ!
Nhan Tử Dạ mới không phải loại người dong dài, lười lãng phí thời gian với đám người này, liền trực tiếp mở miệng: “Không biết gia gia gọi tôi về có chuyện gì?”
Trong mắt Nhan Tôn chợt lóe dị quang, thật không ngờ tên nhóc này chọt thẳng chủ đề như vậy, cũng tốt, lão cũng lười diễn trò với thứ con hoang này.
“Nghe An Húc nói con đánh bại nó, giành được cư cách tham gia giải đấu tranh bá toàn tinh cầu?”
“Đúng vậy, thế nào, chẳng lẽ gia gia muốn tôi tặng chiếc vé này cho Nhan An Húc?” Nhan Tử Dạ thực ngả ngớn hỏi.
Nhan An Húc đứng bên cạnh bị thái độ tùy ý của Nhan Tử Dạ kí©h thí©ɧ, lập tức quát lớn: “Ai thèm cậu nhường, vị trí đó vốn là của tôi, nếu không phải cậu giở trò thì tôi mới là người chiến thắng.”
“An Húc, ngồi xuống.” Nhan Lộc quát.
“Cha….” Nhan An Húc không thể tin nổi liếc nhìn cha mình.
“Tôi nói ngồi xuống, gia gia đang nói chuyện với Tiểu Dạ, ai cho cậu xen vào.” Nhan Lộc nghiêm nghị nói.
Nhìn thấy cha mình giận tái cả mặt, Nhan An Húc không cam lòng trừng mắt nhìn Nhan Tử Dạ, sau đó mím môi hừ lạnh ngồi xuống.
Đối mặt với chất vấn của Nhan Tử Dạ, Nhan Tôn cười nói: “Gia gia sao có thể bảo con tặng tư cách dự thi cho An Húc, quy định của học viện Cách Lạp tư ông có biết một chút. Lần này gia gia gọi con về chủ yếu là muốn nhìn con, còn có muốn biết nguyên nhân sức chiến đấu của con đột nhiên tăng cao như vậy.”
Tới rồi đây, hóa ra là vì sức chiến đấu, mà nửa câu đầu Nhan Tử Dạ cũng hiểu được, nếu không phải học viện có quy củ rõ ràng, lão đã sớm mở miệng bảo mình nhường tư cách dự thi cho Nhan An Húc đi.
“Việc này tôi cũng không rõ, có thể là bị Á Đức Na Đạt kí©h thí©ɧ đi, dù sao anh ta cũng lừa đi viên tinh hạch cha lưu lại cho tôi. Khi đó tôi bị đả kích quá lớn, lại không có ai chịu ra mặt giúp tôi. Trong khoảng thời gian tuyệt vọng đó, tôi đã nghĩ, nếu không ai giúp mình thì chỉ có thể dựa vào bản thân. Sau đó tôi tự nhốt mình trong nhà, chui vào thiết bị mô phỏng điên cuồng huấn luyện, mỗi phút mỗi giây đều huấn luyện, thật không ngờ sức chiến đấu cứ vậy tăng lên.”
Nhan Tử Dạ mở to mắt nói, biểu tình trên mặt không chút e dè sợ sệt, ánh mắt cũng thực chân thành tha thiết, làm người ta không có cách nào nhận ra cậu đang nói thật hay giả.
“Thật là vậy?” Nhan Tôn có chút không tin hỏi.
“Đương nhiên, có lẽ là ông trời đã chiếu cố. Kỳ thực tôi còn muốn cám ơn gia gia, nếu không phải các người đuổi tôi ra ngoài, tôi cũng không biết thế giới này thực đen tối, cũng không bị người ta lừa đi tinh hạch, và cũng không có tôi bây giờ.” Nói tới đây, vẻ mặt Nhan Tử Dạ thực cảm kích. Quả thực, Nhan Tử Dạ nên hảo hảo cảm tạ bọn họ, nếu không phải bọn họ tuyệt tình đuổi nguyên chủ đi, lúc nguyên chủ bị lừa gạt cũng không có ý giúp đỡ thì nguyên chủ đã không tự sát, mà như vậy thì Nhan Tử Dạ cậu làm gì có cơ hội sống lại.
Nhan Tôn đương nhiên nghe ra ý tứ trào phúng của Nhan Tử Dạ, bất quá lão không để ý, ngược lại giống như một vị trưởng bối vì quan tâm mà quở trách: “Con cũng thật là, tinh hạch cấp A quý trọng như vậy sao có thể tùy tiện mang ở trên người, nếu con đưa cho gia gia bảo quản thì đã không xảy ra chuyện thế này. Ông cũng nghe An Húc nói mới biết chuyện, viên tinh hạch kia đã bị tên nhóc Na Đạt kia hấp thụ, giờ có làm lớn chuyện thì cũng không đòi về được, không bằng cứ cho qua đi. Cũng muộn rồi, đêm nay Tiểu Dạ cùng chúng ta ăn cơm đi? Gia gia sẽ bảo phòng bếp làm chút thịt tinh tế thú.”
“Không cần, lần này tôi quay về là muốn lấy một ít đồ đạc của cha cùng mỗ ba lưu lại. Đã quen ăn cơm canh đạm bạc rồi, đột nhiên được ăn tiệc lớn, dạ dày sợ không tiêu nổi. Đúng rồi, đồ đạc của cha mẹ tôi hẳn là vẫn còn đi?” Nhan Tử Dạ đứng lên. Trong lòng thầm cười lại, giao tinh hạch cho các người, chỉ sợ ngay cả cặn cũng không còn.
“Còn, còn hết, để gia gia bảo người theo phụ con.” Nhan Tôn chỉ hai người hậu đứng phía sau Nhan Tử Dạ: “Hai mi theo nhị thiếu gia lên lầu, giúp thiếu gia thu thập.”
“Vâng.” Hai gã người hầu lập tức khom lưng cung kính đáp, hoàn toàn không cho Nhan Tử Dạ có cơ hội cự tuyệt.
…
Đứng bên cửa sổ sát đất nhìn phi hành khí chở Nhan Tử Dạ rời đi, Nhan Tôn hỏi quản gia đứng phía sau: “Nó có lấy thứ gì khả nghi không?”
Quản gia cúi đầu thưa: “Không có, chỉ là những vật phẩm khá bình thường, không có gì khả nghi.”
Nhan An Húc khấp cấp nhảy ra nói: “Gia gia, chẳng lẽ cứ để đứa con hoang kia đi như vậy? Nó nhất định có phương pháp hoặc thứ gì đó có thể nhanh chóng tăng cao thực lực.”
Nhan Tôn quay lại, nhìn đứa cháu mình yêu thương: “Gia gia đương nhiên biết không đơn giản như vậy, hệt như Nhan Thuần năm đó cũng đột ngột gia tăng thực lực, bọn nó khẳng định có phương pháp đặc thù. Trước kia Nhan Tử Dạ phế như vậy, cứ nghĩ Nhan Thuần thực sự không lưu lại thứ gì đặc biệt cho Nhan Tử Dạ, chính là hiện giờ hẳn đã bị đứa con hoang kia dấu rồi. Tinh hạch tinh tế thú cũng là một trong số đó.”
Nhan An Húc nghi vấn: “Kia sao vừa nãy gia gia không bức nó giao ra?”
“Không vội, nó khẳng định không mang thứ kia ở bên người. An Húc, con nghe rõ đây, muốn quơ được con mồi, chẳng những phải có kiên nhẫn mà còn phải xem xét đúng thời cơ.” Nhan Tôn kiên nhẫn dạy.
Hiểu được ý Nhan Tôn, ánh mắt Nhan An Húc sáng ngời: “Dạ, gia gia, con hiểu rồi.”