Chương 27: Đối chiến Nhan An Húc (2)

“Nhan Tử Dạ cư nhiên đấu với Nhan An Húc? Trận chiến thế kỷ.”

“Trận thi đấu xếp hàng năm ngoái, Nhan An Húc hình như xếp hạng ba đúng không, chỉ thua mỗi An Nhĩ Tư với Áo Đức Kỳ. Nhan Tử Dạ tuy sức chiến đấu không tệ nhưng nếu phải đối chiến với Nhan An Húc, căn bản không có phần thắng.”

“Nghe nói Nhan Tử Dạ chính vì tinh thần lực cùng sức chiến đấu quá kém mới bị Nhan gia vứt bỏ. Nếu trận này Nhan Tử Dạ chiến thắng một cách kỳ tích, có khi nào Nhan gia đón Nhan Tử Dạ trở về không?”

“Chuyện của mấy gia tộc lớn chúng ta làm sao biết được, bất quá cho dù biết rõ không có khả năng nhưng tôi vẫn duy trì Nhan Tử Dạ.”

“Đúng vậy, hiếm lắm mới thấy một người nghịch thiên như vậy, lỡ thắng thì sao?”



Nhóm thú nhân trên khán đài nhiệt liệt thảo luận, nhóm giống cái cũng bàn tán xôn xao.

“Đó là Nhan Tử Dạ?”

“Đúng vậy, chính là cậu ta, trước kia chúng ta bị Duy Nhĩ Nặc kỳ thị, là cậu ta quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc giúp chúng ta hả giận.”

“Đúng là nhìn không ra, có thể tiến vào vòng chung kết cuối cùng, thực lực khẳng định không kém.”

“Chính là thân thể gầy quá, không cường tráng như các thú nhân khác.”

“Thực đáng tiếc, đã bị Nhan gia đuổi đi, so ra thua kém Nhan An Húc.”

“Đừng nói nữa, bắt đầu rồi kìa.”



Vừa mới bắt đầu, Nhan An Húc đã xuất đại chiêu. Hạt giống trong tay tung về phía Nhan Tử Dạ, tiếp đó phát động dị năng hệ thực vật, số hạt giống vừa rớt xuống đất lập tức nảy mầm sinh trưởng thành dây leo dài vài mét.

Dây leo trên mặt đất lập tức bò tới chỗ Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ nhảy lên né tránh, kết quả vừa mới nhảy lên đã bị hai căn dây leo quấn lấy cổ chân kéo một cái, Nhan Tự Dạ mất khống chế té xuống.

Lúc Nhan Tử Dạ vừa rơi xuống, những căn dây leo khác lập tức bò tới, quấn quanh người Nhan Tử Dạ, cậu càng giãy dụa thì chúng lại siết càng chặt.

“Không cần giãy, đây là loại dây leo bền chắt nhất, một khi bị nó quấn lấy thì đừng hòng thoát được.” Năm trước thua An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ, Nhan An Húc thực sự không cam tâm, mớ dây leo này chỉ là chút thủ đoạn nho nhỏ, đại chiêu vẫn còn ở phía sau. Chẳng qua Nhan An Húc cảm thấy với thực lực của Nhan Tử Dạ, chỉ cần chút dây leo là đủ.

“Ồ, phải không?” Nhan Tử Dạ mỉm cười, hồng quang trên người chợt lóe, dây leo đang quấn trên người Nhan Tử Dạ ‘ầm’ một tiếng nổ thành mảnh nhỏ rơi rụng xuống mặt đất. Giãy khỏi dây leo, hồng quang trong tay chợt lóe, một thanh kiếm linh lực ngưng tụ trong tay, Nhan Tử Dạ cầm kiếm lao thẳng tới chỗ Nhan An Húc.

Phản ứng của Nhan An Húc cũng rất nhanh, thấy Nhan Tử Dạ lao tới thì vung tay rắc thêm một mớ hạt giống. Lúc Nhan Tử Dạ đã tới trước mắt, Nhan An Húc vừa tránh né lưỡi kiếm vừa ngưng tụ dị năng.

Nhan Tử Dạ sao có thể để đối phương như nguyện, kiếm pháp vừa nhanh vừa độc, căn bản không để Nhan An Húc có thời gian phản ứng. Ngay lúc lục quang trong tay Nhan An Húc vừa lóe, Nhan Tử Dạ đã vung kiếm đánh gãy đối phương phát động dị năng.

“Chết tiệt.” Phát hiện ý đồ của Nhan Tử Dạ, Nhan An Húc ngừng phát động dị năng, trực tiếp đối chiến với Nhan Tử Dạ.

Nhan An Húc trở thành thú nhân cấp A đã hai năm, cho nên không giống Á Đức vẫn chưa thuần thục vận dụng sức mạnh của mình. Hơn hai năm rèn luyện, Nhan An Húc chẳng những có thể thuần thục vận dụng dị năng, đối với việc rèn luyện thân thể, cậu ta cũng rất chú trọng.

Trải qua nhiều tháng dung hợp, hiện giờ Nhan Tử Dạ cơ bản đã nắm giữ được thân thể này, hơn nữa bởi vì mỗi đêm chăm chỉ huấn luyện mô phỏng nên thân thủ đã tăng cao, tuy không thể so với nguyên thân nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận.

Thân thủ hai người không sai biệt lắm, chẳng qua bởi vì Nhan Tử Dạ cầm kiếm nên chiếm ưu thế một chút. Nhưng Nhan An Húc cũng không phải dạng vừa, ngay khoảnh khắc Nhan Tử Dạ vung kiếm tới, cậu ta rốt cuộc cũng ngưng tụ được dị năng.

Dây leo phá xác vươn lên chắn ngay trước mặt Nhan An Húc, chống đỡ công kích của Nhan Tử Dạ. Nhan An Húc lùi về sau một chút, hơn mười căn dây leo lập tức tiến tới tấn công Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ không có cách nào, chỉ đành vung kiếm chém dây leo, cũng để Nhan An Húc có thời gian ngưng tụ dị năng. Lại có thêm hạt giống được rắc ra, bất quá lần dây leo có màu đen, hơn nữa tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã quấn lấy cánh tay cầm kiếm của Nhan Tử Dạ. Thanh kiếm trong tay Nhan Tử Dạ biến đổi thành phi đao, ở giữa không trung xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ chặt đứt dây leo màu đen đang quấn lấy cổ tay Nhan Tử Dạ.

Bất quá Nhan Tử Dạ tinh mắt phát hiện đám dây leo kia chỉ sau ba giây đã một lần nữa sinh trưởng. Dây leo màu đen này cư nhiên có năng lực tái sinh?

Ngay Lúc Nhan Tử Dạ chiến đấu với dây leo đen, Nhan An Húc nhanh chóng gia nhập trận hỗn chiến, thấy ba căn dây leo đen cuốn lấy Nhan Tử Dạ thì lập tức ra tay.

Cảm giác một luống gió từ sau lưng đánh úp tới, Nhan Tử Dạ vội vàng nghiêng người né được nắm tay Nhan An Húc, chân trái nhấc lên định đá một cước. Kết quả bị một căn dây leo cuốn lấy chân trái kéo mạnh một phát, Nhan Tử Dạ lảo đảo bị Nhan An Húc đánh trúng ngực lui mạnh về sau vài bước. Sức lực của Nhan An Húc rất mạnh, trúng một đấm, Nhan Tử Dạ cảm thấy l*иg ngực đau đớn không thôi, thế nhưng đang trong thời khắc khẩn trương, cậu chỉ có thể cố chịu đựng.

Sau khi đánh trúng ngực Nhan Tử Dạ, Nhan An Húc lại bồi tiếp một cú đá vào sườn nhưng bị Nhan Tử Dạ né được. Lập tức Nhan An Húc khống chế dây leo từ phía sau cuốn lấy tay chân Nhan Tử Dạ rồi đá tới.

Lần này Nhan Tử Dạ không thể tránh được, sau khi trúng một đá thì ngã nhào xuống đất, mấy chục căn dây leo lập tức chen chúc vươn tới cuốn chặt lấy Nhan Tử Dạ như kén tằm.

Thấy giày Nhan An Húc lại xuất hiện trước mắt, Nhan Tử Dạ cấp tốc lăn hai vòng, lam quang trên người chợt lóe, đám dây leo quấn trên người Nhan Tử Dạ cùng số dây leo trên mặt đất thoáng chốc bị đóng băng. Tiếp đó hồng quang chợt lóe, ‘rắc rắc rắc…’ vài tiếng, tất cả dây leo bị đóng băng hóa thành vụn băng. Lúc này, cho dù năng lực tái sinh của dây leo đen mạnh thế nào cũng không thể tiếp tục sinh trưởng.

Thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên vận dụng song hệ dị năng thuần thục như vậy, trong mắt Nhan An Húc lóe lên một tia ghen tị, bất quá rất nhanh đã thu liễm.

Từ mặt đất bò dậy, thấy Nhan An Húc lại ngưng tụ dị năng làm hơn mười hạt giống trong tay sinh trưởng, Nhan Tử Dạ sao có thể để Nhan An Húc thực hiện, vung tay, ba lưỡi phi đao bay thẳng tới tay Nhan An Húc.

Lục quang trong tay Nhan An Húc vừa mới sáng lên đã bị phi đao bay tới đánh gãy. Nhan An Húc xoay người tránh được phi đao. Điều khiển ba lưỡi phi đao vừa bị Nhan An Húc né tránh xoay ngược trở lại, một lưỡi phi đao lướt sát qua bên má Nhan An Húc, để lại một đường máu trên gương mặt anh tuấn.

Nhìn phi đao bay về trong tay Nhan Tử Dạ, Nhan An Húc ngây ngẩn cả người, điều khiển dị năng? Hôm qua không tới xem nhưng nghe mọi người nói Nhan Tử Dạ có thể điều khiển phương hướng công kích của dị năng, khi đó Nhan An Húc không tin tưởng lắm, chỉ nghĩ là tin đồn vu vơ. Giờ tận mắt nhìn thấy, có muốn không tin cũng không được.

Chính là sao có thể, chỉ số tinh thần lực của Nhan Tử Dạ không phải chỉ có năm mươi thôi sao? Chỉ có thú nhân có chỉ số tinh thần lực đạt tới cấp S mới có thể điều khiển dị năng, Nhan Tử Dạ rốt cuộc đã làm thế nào?

Sau khi thu hồi phi đao, Nhan Tử Dạ vung tay biến phi đao thành mấy chục chiếc phi tiêu bay về phía Nhan An Húc.

Ngay lúc phi tiêu sắp cắm vào người Nhan An Húc thì một luồng ánh sáng xanh biếc vây quanh Nhan An Húc, phi tiêu chạm vào luồng sáng này đều biến thành những đốm sáng rồi biến mất.

Tốc độ ngưng tụ dị năng của Nhan An Húc trở nên rất nhanh, sau khi ngăn cản công kích của Nhan Tử Dạ, Nhan An Húc thúc đẩy số hạt giống trên tay sinh trưởng rồi rắc xuống đất, chồi non lập tức nhú ra, say đó cấp tốc lớn lên thành năm cây xương rồng, chính xác, là xương rồng.

Cây xương rồng xanh biếc cao hai mét phủ đầy gai nhọn, Nhan Tử Dạ thậm chí còn nhìn thấy mớ gai kia lóe sáng quang mang, vừa nhìn đã biết chúng cứng rắn. Điều kỳ quái nhất là cây xương rồng này cư nhiên lại có hai cái chân.

“Lên.”

Theo Nhan An Húc ra lệnh, cả năm cây xương rồng cao hơn hai mét đồng loạt xông về phía Nhan Tử Dạ.

Khỉ, cây xương rồng cư nhiên có thể đi đường! Đối mặt với đám xương rồng, Nhan Tử Dạ lập tức phát động dị năng công kích, hơn mười phi đao bắn tới.

‘Leng keng leng keng…’ Nào biết năm cây xương rồng kia đột nhiên xoay tròn, toàn bộ phi đao bị mớ gai nhọn đánh nát thành đốm sáng.

Thấy dị năng công kích của Nhan Tử Dạ mất hiệu lực, Nhan An Húc cười lạnh, mấy cây xương rồng biến dị này là gã tốn hơn hai năm mới đào tạo được, năm cây xương rồng này ngay cả thú nhân cấp A cũng không chống đỡ nổi, huống chi là Nhan Tử Dạ ngay cả cấp B cũng chưa được?

Mọi người trên khán đài nhìn thấy đám xương rồng kia đều kinh hô.

“Không thể tin nổi, cái thứ gai góc kia chính là xương rồng? Xương rồng từ khi nào có thể lớn như vậy?”

“Vừa thấy đã biết là loại biến dị, thật không ngờ Nhan An Húc cư nhiên có chiêu này, kì này Nhan Tử Dạ thảm rồi.”

“Thứ này vốn đã khó đối phó, nói chi bây giờ lại là loại biến dị, lực công kích khẳng định lại càng mạnh hơn.”

“Dị năng hệ thực vật tốt thật, chỉ cần phát động dị năng chứ không cần tự mình ra tay, đỡ phí thể lực.”

“Nhan Tử Dạ thua chắc rồi, nãy giờ không ngừng sử dụng dị năng, Nhan An Húc đang tiêu hao tinh thần lực của Nhan Tử Dạ, đợi tới khi tinh thần lực cạn kiệt mới tung chiêu.”

“Ừm, tác phong Nhan An Húc đó giờ.”

“Chẳng lẽ Nhan Tử Dạ không còn cách nào sao?”



Nhan Tử Dạ đương nhiên phát hiện, chẳng qua hiện giờ căn bản không phải lúc cố kỵ, bởi vì sau khi đánh bay phi đao, năm cây xương rồng kia không hề dừng lại mà hệt như con quay xếp thàng một hàng ngang trước mặt Nhan Tử Dạ. Tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh, hệt như những cơn gió lốc tiến tới.