Lần đó, nhiệm vụ gia tộc là tiến vào rừng rậm tinh tế thú tìm kiếm da lông của một loại tinh tế thú quý hiếm, thật không ngờ lại xui xẻo đυ.ng phải một con tinh tế thú cấp S trung cấp.
Thân là thú nhân cấp S sơ cấp, Áo Đức Kỳ hiển nhiên không đánh lại tinh tế thú cấp S trung cấp, cuối cùng anh bị tinh tế thú kia đánh trọng thương, ngay thời khắc nguy hiểm nhất, tiểu thứ cầu vốn nằm trong túi áo anh đột nhiên lóe sáng hồng quang. Ngay sau đó nó cư nhiên biến thành một thiếu niên tóc đỏ, bắt đầu đánh nhau với con tinh tế thú cấp S trung cấp kia.
Hiển nhiên, sức chiến đấu của thiếu niên tóc đỏ cao lắm cũng chỉ mới là ngụy cấp S mà thôi, tuy tinh tế thú cấp S trung cấp kia đã bị anh đả thương nhưng thiếu niên tóc đỏ vẫn không phải là đối thủ của nó, tinh tế thú nổi điên lên đánh bay thiếu niên tóc đỏ. Tiếp đó, Áo Đức Kỳ một lần nữa gia nhập chiến đấu.
Cuối cùng, anh cùng thiếu niên tóc đỏ phối hợp ăn ý đánh chết tinh tế thú, hơn nữa còn may mắn lấy được ba viên tinh hạch cấp S trong hang ổ của nó.
Thẳng cho tới lúc này, Áo Đức Kỳ mới biết hóa ra vật nhỏ cư nhiên là thú nhân. Lúc biết vật nhỏ có thể biến thân, trong lòng Áo Đức Kỳ liền nhịn không được kinh hỉ.
Bất quá, vật nhỏ sau khi biến về hình người thì tựa hồ có chút mâu thuẫn, ánh mắt còn có chút tránh né cùng chột dạ, tựa hồ rất ảo não vì bị anh phát hiện chuyện mình có thể biến thành người.
Mà cũng đúng, việc này thực sự quá sức tưởng tượng, tuy thú nhân bọn họ cũng từ thú tiến hóa lên nhưng chưa từng nghe nói tinh tế thú cấp thấp tiểu thứ cầu cũng có thể tiến hóa thành người. Áo Đức Kỳ cảm thấy trên người vật nhỏ có rất nhiều bí mật, làm anh nhịn không được tò mò, muốn từng chút từng chút tìm tòi nghiên cứu.
Biết vật nhỏ e ngại mình, Áo Đức Kỳ liền yên lặng canh giữ ở bên cạnh, không nói cũng không dò hỏi gì cả, cứ như chuyện kia chưa từng phát sinh. Bất quá Áo Đức Kỳ không nói ra nhưng anh vĩnh viễn đặt chuyện vật nhỏ cứu mình ở trong tim.
Chậm rãi qua một đoạn thời gian, vật nhỏ thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt thì bắt đầu buông phòng bị, không như lúc trước, chỉ cần anh tới gần một chút sẽ dựng đứng gai nhọn.
Quả nhiên, vật nhỏ rất đơn thuần, cũng dễ tin người. Áo Đức Kỳ vừa may mắn lại vừa lo lắng, vật nhỏ này nếu đi ra ngoài thế nào cũng bị người ta ăn tới xương cốt cũng không còn. Vì để đề cao tính cảnh giác cùng dạy vật nhỏ hiểu biết về thế giới thú nhân, mỗi ngày Áo Đức Kỳ đều mang theo vật nhỏ tham gia nhiệm vụ gia tộc, hơn nữa còn vừa làm nhiệm vụ vừa dạy vật nhỏ đạo lí đối nhân xử thế.
Vật nhỏ hệt như một tờ giấy trắng, anh là chiếc bút vẽ đủ loại sắc thái lên tờ giấy kia. Cuối cùng, anh lại động tâm với chính bức họa mà mình đã vẽ.
Đúng vậy, chính là động tâm. Tuy Áo Đức Kỳ chưa trải nghiệm yêu đương nhưng anh biết, mình thích vật nhỏ. Không biết từ khi nào, có lẽ là lúc vật nhỏ bại lộ thân phận, không chút chùn bước đứng chắn ở trước mặt anh, hoặc là càng sớm hơn, ngay lúc vật nhỏ vì bảo hộ anh mà cắn anh trai anh một ngụm.
Trước kia Áo Đức Kỳ thực không hiểu vì sao An Nhĩ Tư lại có tính chiếm dục mãnh liệt với Nhan Tử Dạ như vậy, thế nhưng hiện giờ anh đã hiểu. Bởi vì thích nên trừ bỏ mình, không muốn người mình thích để ý tới quá nhiều người khác. Áo Đức Kỳ hiện giờ hoàn toàn hiểu được tâm tình của An Nhĩ Tư.
Nếu anh đã yêu, đã chìm sâu vào trong cơn lốc xoáy thì anh không cho phép vật nhỏ chỉ lo cho thân mình mà đứng ở bên ngoài. Thế là Áo Đức Kỳ bắt đầu vô tình cố ý để vật nhỏ chậm rãi hình thành thói quen ở bên mình, ỷ lại mình, thẳng tới một ngày vật nhỏ không thể rời khỏi mình được nữa.
Và cuối cùng Áo Đức Kỳ cũng thành công, lần đó nhìn thấy vật nhỏ cư nhiên biến thành hình người nói vài câu với con người máy ngu xuẩn trong nhà, lại còn mỉm cười rạng rỡ chói lóa hơn cả ánh mặt trời, anh liền bạo phát. Áo Đức Kỳ ghen tị tới phát cuồng, cho dù là người máy cũng không được, vật nhỏ chưa từng mỉm cười như vậy với anh, dựa vào cái gì con người máy kia lại được?
Thế nên, Áo Đức Kỳ trực tiếp ôm vật nhỏ về phòng, điên cuồng ôm hôn rồi thổ lộ.
Vật nhỏ bị hôn tới choáng váng, vì thế Áo Đức Kỳ thừa dịp vật nhỏ không kịp phản ứng dụ dỗ, làm vật nhỏ đáp ứng ở cùng một chỗ với mình. Đợi đến khi vật nhỏ phản ứng ra thì ván đã đóng thuyền.
Bất quá may mắn là vật nhỏ quả thực cũng yêu anh. Hơn nữa còn chính miệng nói ra, khi ấy Áo Đức Kỳ cao hứng tới choáng váng. Anh chưa từng may mắn như vậy. Anh thấy mình may mắn khi quen biết Nhan Tử Dạ, may mắn khi nhận lời chăm sóc, đồng thời cũng may mắn vì đã yêu vật nhỏ.
Vật nhỏ chính là tia sáng duy nhất suốt ba mươi năm u tối của anh, bởi vì vật nhỏ xuất hiện mà cuộc đời u ám lạnh lẽo của anh trở nên ấm áp.
Chẳng qua, con đường của anh cùng vật nhỏ tựa hồ không quá thuận lợi, bởi vì vật nhỏ căn bản không phải thú nhân gì cả, mà là yêu. Một giống loài mà anh chưa từng nghe qua, sau khi nghe Nhan Tử Dạ giải thích anh mới hiểu được, hóa ra yêu cũng là thú vật tiến hóa nhưng lại càng cao cấp hơn thú nhân bọn họ.
Bởi vì yêu có được tiềm năng cùng sinh mệnh vô hạn. Mà thú nhân bọn họ nếu không thể đột phá cấp SSS thì sau mấy ngàn năm vẫn sẽ tử vong.
Vì được ở cùng một chỗ với vật nhỏ, anh nguyện ý trở thành người hầu của Nhan Tử Dạ, nguyện ý từ bỏ tu vi của mình, nguyện ý từ bỏ hết thảy. Bất quá cuối cùng, Nhan Tử Dạ lại không ký khế ước chủ phó, cậu ta bảo anh cùng tìm kiếm bảo tàng có thể giúp thú nhân đột phá tới cấp SSS trong truyền thuyết.
Cuối cùng cũng không phụ lòng người, bọn họ đã tìm được, tựa hồ đã mất đi đoạn kí ức trọng yếu ở đoạn cuối hành trình nhưng Áo Đức Kỳ không để ý. Anh biết Nhan Tử Dạ cố ý muốn lấy đi đoạn kí ức đó của mình cùng các thú nhân khác. Dù sao, Nhan Tử Dạ cũng có năng lực đó.
Sau khi lấy được thứ mình cần, Áo Đức Kỳ lập tức dốc sức tu luyện, sau khi Nhan Tử Dạ sinh ra đứa con thứ sáu không lâu thì anh liền cùng vật nhỏ kết hôn. Khi đó anh đã là thú nhân cấp S trung cấp.
Lại qua thêm năm mươi năm, dưới sự trợ giúp của nhóm Nhan Tử Dạ, anh rốt cuộc cũng đột phá tới cấp SS cao cấp, hơn nữa sau khi ăn linh thần đan thì chính thức trở thành thú nhân cấp SSS. Anh biết khi đó An Nhĩ Tư đã trở thành cấp SSS siêu việt, là cấp siêu thần trong truyền thuyết, vì thế cấp SSS không phải trọng điểm mà chỉ là điểm khởi đầu mới của anh mà thôi.
Con đường tu luyện kéo dài vô tận, lúc vật nhỏ không ngừng trở nên cường đại, anh cũng phải mạnh hơn, tuyệt đối không thể thua kém. Bởi vì anh muốn đứng trước mặt vật nhỏ, vì vật nhỏ mà che chắn gió mưa.
Hơn năm mươi năm, anh cùng vật nhỏ vẫn không có đứa nhỏ. Kỳ thực anh cũng không quá để ý tới chuyện con cái, thế nhưng vật nhỏ thích náo nhiệt nhìn thấy đám nhóc nhà Nhan Tử Dạ thì tựa hồ có chút hâm mộ.
“Áo Đức Kỳ, anh xem xem, tam đản vừa sinh đứa nhỏ thứ năm, nghe nói đứa này cũng là bán thú nhân. Tam đản đã có hai đứa nhỏ bán thú nhân rồi. Đứa nhỏ thứ ba của tiểu lục cũng sắp chào đời, con trai của đại đản thì nghe nói không lâu nữa sẽ cưới vợ, tiểu giống cái nhà nhị đản cũng sắp gả đi…” Tiểu Thứ tựa vào lòng Áo Đức Kỳ lẩm bẩm, giọng nói tràn ngập hâm mộ.
Áo Đức Kỳ không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Cuối cùng, Tiểu Thứ lải nhải xong thì đột nhiên ngồi thẳng dậy, tiếp đó chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh: “Áo Đức Kỳ, hay là chúng ta nhận một đứa nhỏ bên chi thứ đi, mấy hôm trước không phải vừa có tiểu thú nhân chào đời à?”
Chi thứ của gia tộc Na Duy Á vẫn luôn muốn lấy lòng Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ, sau khi biết hai người không có khả năng có được đứa nhỏ thì liền muốn đưa một đứa nhỏ cho bọn họ nhận làm con nuôi. Dù sao hiện giờ toàn tinh tế đều biết, Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ chính là cường giả cấp SSS. Hơn nữa hai người còn quen biết với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, nếu có thể bám vào Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tử Dạ thì ngày sau không cần sầu lo nữa.
Vì thế đừng nói một đứa, cho dù là mười đứa thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện đưa tới trước mặt Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ.
Áo Đức Kỳ vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Nhan Tiểu Thứ, tuy anh không muốn có một đứa nhóc quấy rầy thế giới hai người của anh cùng Nhan Tiểu Thứ, bất quá nếu Nhan Tiểu Thứ muốn thì anh cũng không phản đối.
Thế nên cuối cùng, Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ nhận nuôi đứa nhỏ vừa sinh ra của chi thứ gia tộc Na Duy Á, là một tiểu thú nhân.
Tuy là nhận nuôi nhưng đứa nhỏ kia có thể xem là con ruột của Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ. Vì thế sau khi nhận đứa nhỏ về được mười ngày, Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ liền mở tiệc. Một là tuyên bố chuyện nhận đứa nhóc này, hai là tổ chức tiệc giới thiệu, để người trong đế quốc nhận thức đứa nhóc sắp trở thành con trai của hai cường giả cấp SSS.
Ngày đó, ngay cả quốc vương Ni Lạp Nhĩ đế quốc cũng tới. Dù sao với thân thận của Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ, một quốc vương nho nhỏ sao dám thất lễ.
Đương nhiên, nhóm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ cũng tới chúc mừng, cấp mặt mũi cho Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ.
Sau năm mươi năm, Hải Bác Lạc năm đó cùng tham gia giải tranh bá với nhóm An Nhĩ Tư cũng đã kết hôn, Tân Địch cũng gả cho gia chủ của một đại gia tộc. Trong nhóm người chỉ còn lại một mình Ngải Luân.
Nhiều năm qua như vậy, Ngải Luân đã không còn là thú nhân dễ thẹn thùng năm đó nữa, anh đã trở thành gia chủ gia tộc, trải qua năm tháng mài dũa đã thành thục rất nhiều. Bất quá hai loại tính cách tựa hồ vẫn không thay đổi, một khi bắt đầu chiến đấu thì lại phát bạo.
Áo Đức Kỳ đang trò chuyện với nhóm An Nhĩ Tư thì Ngải Luân đột nhiên tới, nói với anh: “Áo Đức Kỳ, gốc hoa lớn màu đỏ ở sân sau của cậu có thể tặng cho tôi không?”
Biết mấy năm nay Ngải Luân có hứng thú với mấy loại hoa hoa cỏ cỏ, Áo Đức Kỳ không chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Ừ.” Anh cùng Ngải Luân kết giao nhiều năm như vậy, một gốc cây có đáng là gì.
Nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng chạy đi của Ngải Luân, Hải Bác Lạc cười nói: “Đấy xem đi, tôi đã nói cậu ta là hoa si mà, vừa nhìn thấy hoa đẹp liền không để ý tới nhóm bạn già chúng ta.”
An Nhĩ Tư cười tủm tỉm: “Bây giờ cậu ta chỉ có một mình, có thể tìm được thứ yêu thích cũng tốt.”
Nhan Tiểu Thứ ôm tiểu lang đứng bên cạnh Áo Đức Kỳ đột nhiên nói: “Khoan đã, vừa nãy Ngải Luân nói là gốc hoa lớn màu đỏ? Kỳ quái, tôi nhớ rõ sân sau nhà chúng ta làm gì có loại hoa nào màu đỏ! Áo Đức Kỳ, không lẽ anh vừa mang về?”
Áo Đức Kỳ sửng sốt một chút rồi lắc đầu: “Không có.”
“Kia thực kỳ quái, cái gốc hoa đỏ mà Ngải Luân nói là sao?” Nhan Tiểu Thứ khó hiểu.
Đột nhiên, Nhan Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư không hẹn mà cùng nhìn về phía mu bàn tay Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng hiểu được ánh mắt của bọn họ, theo phản xạ liếc nhìn mu bàn tay mình, đột nhiên nhớ tới trước đó Tiểu Hoa có nói phải ra ngoài giãn gân giãn cốt một chút.
Nhìn thấy mu bàn tay Nhan Tử Dạ không có hoa văn thực nhân hoa, bốn người hai mặt nhìn nhau, sau đó kinh ngạc đồng thanh hô: “Tiểu Hoa…”
Hải Bác Lạc không hiểu sự tình ù ù cạc cạc khó hiểu, Tiểu Hoa là ai?
-HOÀN-